Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 21

Chương 21: Nếu Cô Không Thể Sinh Con Liệu Anh Có Rời Bỏ Cô?

Mấy ngày này Cố Duy Khiêm thế nhưng lại không màng đến công ty. Một lời nói rời khỏi là rời khỏi. Cổ phiếu của các công ty mà anh nắm trong tay nhanh chóng tụt xuống thấp đến cực điểm. Các cổ đông đã bắt đầu nháo nhào không yên. Mà Cố thị cũng vì vậy mà ảnh hưởng không nhỏ.

Diệp Tâm nhìn tin tức cập nhật mới nhất trên TV, cô không khỏi nhìn anh một cái: "Anh thực sự không quan tâm sao?"

Cố Duy Khiêm nhìn tin tức mà như tin đó của người khác, không liên quan gì tới anh. Bàng quan như không, nhướn mày hỏi: "Anh cần phải quan tâm sao?"

"Rốt cuộc anh định như thế này mãi sao?" Diệp Tâm không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Cố Tư Thanh hằng ngày đều gọi điện cho cô, không ngừng nói cô khuyên anh trở về nhà đi. Cô từ khi nào đã có thể nói gì thì anh nghe đấy chứ? Chưa bao giờ! Vậy nên đối với việc hằng ngày bị cô em chồng kia liên tục nài nỉ đến phát phiền, cô liền ném qua anh. Mà anh chính là không thèm quan tâm trực tiếp tắt đi.

"Khi nào họ tìm đến xin lỗi!" Cố Duy Khiêm hờ hững nói, anh chuyển sang kênh khác.

"Nếu như họ không đến vậy anh sẽ như vậy cả đời?" Diệp Tâm không khỏi kinh ngạc.

Cố Duy Khiêm xoa đầu cô, anh cười rất vui vẻ: "Sống như thế này không phải rất thoải mái sao? Cảm giác sống nhờ vào vợ cũng không quá tệ!"

"Anh có thể xem xét lại một chút không? Tư Thanh ngày nào cũng gọi điện tới, anh không phiền nhưng em phiền." Diệp Tâm thiếu mỗi nước nài nỉ anh nữa thôi.

"Em yên tâm. Anh vẫn có thể nuôi em, Diệp thị cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Còn Tư Thanh em cứ mặc kệ nó đi. Gọi mãi không được tự khắc nó sẽ chán thôi. Ngoan, xem TV của em tiếp đi." Cố Duy Khiêm vẫn không bỏ tay khỏi đầu cô, anh ngược lại còn làm ra hành động cưng nựng giống như với những con sủng vật vậy.

Diệp Tâm gạt tay anh ra, cô nhận ra anh rất thích xoa đầu cô. Mỗi lần như vậy cô cảm thấy mình thật giống sủng vật của anh. Cảm giác này không thể chấp nhận được, cô tức giận nói: "Cố Duy Khiêm, anh xem em là thú cưng của anh sao? Suốt ngày xoa đầu!"

"Giờ mới nhận ra sao? Hơi muộn một chút nhưng rất may vẫn có nhận thức!" Cố Duy Khiêm một lần nữa xoa đầu cô, nụ cười hiếm khi xuất hiện trên môi anh khiến cô nhất thời ngây ngốc.

Diệp Tâm lấy lại tinh thần liền kéo tay anh, cắn xuống: "Nếu đã vậy em sẽ cho anh biết khi thú cưng nổi giận sẽ như thế nào!"

Cố Duy Khiêm khó khăn lắm mới rút được tay về. Anh nhìn vết răng hằn trên tay, không khỏi cảm thán: "Đến cùng em là tuổi mèo hay tuổi chó vậy?"

"Bổn tiểu thư tuổi mèo!" Diệp Tâm nói rồi đứng lên rời đi.

Cố Duy Khiêm không khỏi cười khổ. Lắc đầu ngán ngẩm. Cô gần đây đã rất không nể tình, chỉ cần cô không vui liền véo, liền cắn.

Cuối cùng cũng đến cuối tuần, đúng như lời hứa, cô với anh trở về Diệp gia.

Lúc cô vào nhà, bà Diệp vô cùng vui vẻ, ôm lấy con gái vào trong lòng. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới thấy cô không sút đi cân nào mới thực sự an tâm.

Chuyện ầm ỹ ở Cố gia tuy không bị lọt ra ngoài nhưng một loạt tin đồn của Cố Duy Khiêm thì ngày càng nhiều. Bà vẫn luôn lo con gái sẽ vì thế mà chịu uỷ khuất, không ngờ đến con gái lại có phần tươi tắn hơn trước. Xem ra Cố Duy Khiêm vẫn không làm bà thất vọng. Chuyện trên thương trường bà không biết nhưng bà nhìn là có thể nhận ra cậu con rể này rất đáng tin, khiến bà có thể an tâm giao con gái cho anh.

Cố Duy Khiêm cúi đầu chào: "Ba mẹ, con cùng Tâm Nhi trở về thăm hai người!"

Diệp Tâm rất vui vẻ, cô không khỏi bày ra bộ dạng làm nũng: "Mẹ, con gái rất thèm món gà do mẹ làm!"

Bà Diệp rất vui vẻ đáp ứng: "Được. Mẹ sẽ làm thật nhiều để con ăn bao nhiêu cũng được. Ăn đến khi nào chán mới thôi!"

Diệp Hùng ở một bên nhìn hai mẹ con cô cũng cười đến hạnh phúc, ông đi đến trước mặt Cố Duy Khiêm: "Hiếm khi trở về, mau ngồi xuống. Không cần ngại!"

Cố Duy Khiêm đi theo ông, ngồi xuống ghế sofa, cầm ấm trà trên bàn rót cho mỗi người một chén nói: "Không thể đưa cô ấy trở về thăm hai người thường xuyên là lỗi của con. Cô ấy vẫn luôn muốn trở về nhưng do con bận quá. Giờ rảnh rỗi con sẽ cùng cô ấy về thăm hai người nhiều hơn, nhân tiện ở lại vài ngày."

Diệp Hùng đã xem tin tức, đối với bản lĩnh của đứa con rể này ông biết rất rõ. Tập đoàn CK cổ phiếu đột nhiên tụt giảm ông không hề nghĩ do năng lực của anh có vấn đề mà ông nghi ngờ là do nội bộ xảy ra chuyện. Trước đó, tin đồn qua lại của con rể với cô gái khác khiến ông rất để tâm. Đối với Cố thị hay CK mà nói, loại tin tức này muốn dẹp yên là chuyện quá đỗi đơn giản nhưng vấn đề là ngày càng nhiều chứ không có ít đi. Ngày hôm nay nhìn hai vợ chồng, ông có thể thấy được tình cảm ở trong đó vậy nên cũng đã phần nào yên tâm.

"Có thể ở lại chơi vậy thì quá tốt rồi!" Diệp Hùng rất vui vẻ nhận lấy chén trà từ tay anh.

Bà Diệp cũng rất vui không ngừng nói: "Vậy mẹ sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon. Hiếm khi hai đứa mới ở lại chơi lâu như vậy!"

Sau đó Cố Duy Khiêm cùng Diệp Hùng ngồi chơi cờ vây. Diệp Tâm mới đầu ở bên cạnh rất hào hứng xem nhưng chỉ được một lúc cô đã lập tức chán. Vốn dĩ cô đối với các bộ môn về cờ đều không biết tí gì. Đặc biệt là cờ vây!

Vậy nên cô đành theo mẹ vào bếp. Nhưng cô chỉ đi theo sau mà thôi. Mẹ cô chính là không để cô động một ngón. Có phải cô rất có số hưởng hay không? Ở nhà thì mẹ cùng bác Vượng sẽ làm hết. Còn khi về nhà chồng cũng không phải làm gì. Đặc biệt lúc chỉ có hai người, anh sẽ làm hết. Cô như vậy đúng là rất có số hưởng đi.

Nhìn cô ngồi rảnh rỗi như vậy bà Diệp bắt đầu lên tiếng dạy bảo cô nên làm sao giữ được chồng, và điều đặc biệt quan trọng đó chính là sinh con. Vấn đề này cô cũng chưa từng nghĩ qua. Trước kia chính là không muốn nhưng bây giờ nghĩ lại cô nhớ hôm đó anh nói muốn sinh một đứa. Cô suy nghĩ rất nhiều. Muốn có cũng đâu phải một cái là có, với lại cô vẫn chưa muốn có con sớm như vậy. Một vài người bạn của cô đã lấy chồng sinh con, cô thế nhưng nghe họ nói rất cực khổ. Vậy nên có phải vì vậy mà cô không muốn sinh hay còn lí do khác nữa?

Suy nghĩ thế nào cũng phải thông suốt. Đối với trẻ con cô lại cực kì thích vậy nên cô đã quyết định sẽ để thuận theo tự nhiên. Thực tế ngay từ lúc anh phát hiện cô dùng thuốc, ném đi lọ thuốc đó cô cũng đã dừng không uống nữa rồi.

"Mẹ, cái đấy là thuận theo tự nhiên. Không phải muốn là lập tức có..." Diệp Tâm bắt đầu thấy có chút phiền phức. Không hiểu mẹ như thế nào dạo gần đây chỉ cần gọi điện hay gặp mặt là lại nhắc đến vấn đề này.

"Tự nhiên? Tự nhiên này của con đã bao lâu rồi?" Bà Diệp búng một cái vào trán cô, cằn nhằn.

"Con làm sao biết được chứ..." Cô ngồi nghịch cọng rau, nhất thời không biết nói sao. Mẹ mà biết trước kia là do cô dùng thuốc thì sẽ thế nào đây?

"Không sớm sinh một đứa nhà bên đó họ sẽ cho rằng con có vấn đề đấy. Chưa kể chồng con cũng sẽ đi tìm người phụ nữ khác!" Bà Diệp không khỏi lo lắng nhắc nhở.

Diệp Tâm chu môi: "Bọn họ sớm chẳng quan tâm đến rồi. Cố Duy Khiêm nếu muốn đi không phải sớm đã đi rồi sao. Chỉ vì đứa con mà níu kéo nhau thật sự chỉ khổ đứa bé..."

Bà Diệp ngán ngẩm lắc đầu: "Đứa nhỏ này thật là... Đến giờ vẫn không chịu hiểu chuyện như vậy? Con nghĩ ai cũng sẽ giống ba con sao? Cho dù ta không thể sinh con vẫn ở bên cạnh ta?"

"Người như vậy mới đáng để mình hy sinh vì họ chứ!" Diệp Tâm cười cười lấy lòng.

Quả thực cô luôn nghĩ như vậy, luôn lấy ba làm chuẩn mực để nhìn những người đàn ông xung quanh. Vậy nên cô luôn đặt một mục tiêu rõ ràng trong lòng mình. Người có thể sẵn sàng hi sinh vì cô mới đáng để cô hy sinh vì họ. Nhưng Cố Duy Khiêm lại hoàn toàn đi ngược lại chuẩn mực đó của cô.

Diệp Tâm nhân lúc mẹ không để ý liền trốn ra ngoài. Nếu còn ngồi trong đó nữa không biết mẹ sẽ còn nói tới khi nào. Nhìn vườn hoa trước mắt, cô quả thực có chút nhớ nơi này. Từ nhỏ cô đã chơi đùa trong vườn hoa đó, đến tận bây giờ lúc buồn chán cô vẫn ra đây ngồi. Tất cả dường như mới chỉ là chuyện của ngày hôm qua. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã trưởng thành, lấy chồng rồi...

Cố Duy Khiêm đi đến, anh ngồi xuống bên cạnh ôm cô vào trong lòng: "Ngây ngốc nghĩ gì vậy?"

"Nơi này vẫn như vậy." Diệp Tâm mỉm cười rất thoải mái. "Anh còn nhớ ngày đó anh cùng em ngồi đây không? Khi đó anh ngang nhiên tự mình quyết định mọi thứ. Em đã thực sự tức giận..."

"Em cũng vẫn như trước..." Cố Duy Khiêm nhìn từng biểu cảm của cô. Anh sợ sẽ bỏ lỡ mất dù chỉ một giây.

"Anh như thế nào lại ra đây? Không phải đang cùng ba chơi cờ sao?" Diệp Tâm lúc này mới nhớ ra.

Cố Duy Khiêm duỗi chân, hai tay chống phía sau, tận hưởng không khí trong lành với hương hoa thơm ngát, dịu nhẹ: "Ba kêu mệt muốn đi nghỉ."

"Cố Duy Khiêm, nếu như em không thể mang thai, anh có còn ở bên em hay không?" Diệp Tâm tựa đầu vào vai anh, vu vơ hỏi.

"Lại nói linh tinh gì đấy?" Cố Duy Khiêm khẽ cau mày. Cô gái này rất hay nói những điều linh tinh khiến người khác không theo kịp cô.

"Em chỉ hỏi nếu như thôi. Mau trả lời đi!" Diệp Tâm vẫn không từ bỏ, cô thực muốn biết anh sẽ làm gì nếu như cô không thể có con.

"Tất nhiên sẽ! Bàn tay này một khi anh đã nắm rồi sẽ không bao giờ buông ra." Cố Duy Khiêm không suy nghĩ nhiều lập tức trả lời, anh nắm lấy tay cô, đan từng ngón vào nhau thật chặt. Ngừng một chút anh lại hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?"

"Anh biết tại sao đến bây giờ mẹ vẫn chưa sinh một người con cho ba không?" Diệp Tâm không nhìn anh, cô nhẹ hỏi, trên mặt còn là nét buồn man mác.

Anh rất phối hợp với cô: "Tại sao?"

Diệp Tâm trong lòng luôn cảm thấy bà rất khổ. Nhưng bà lại bảo không, bởi vì ba luôn ở bên cạnh, cho dù có bất cứ khó khăn gì: "Bởi vì mẹ bị sảy thai một lần. Sau đó không thể sinh được nữa..."

Cố Duy Khiêm đã hiểu tại sao ban nãy cô lại hỏi như vậy. Cô muốn biết anh khi ở vị trí của ba cô sẽ chọn từ bỏ hay tiếp tục ở bên cô. Anh vốn cũng không đặt nặng vấn đề con cái. Chỉ là đứa con chính là kết tinh tình yêu của hai người nên anh mới muốn cùng cô có một đứa. Nếu cô thật không thể vậy anh cũng sẽ không cần. Người anh cần là cô!

Những ngày ở Diệp gia cũng không có gì đặc biệt. Cố Duy Khiêm ban ngày sẽ cùng Diệp Hùng vào thư phòng nói chuyện. Lúc thì bàn việc công ty lúc thì chơi cờ giải trí. Diệp Tâm thì lại cực kì thoải mái. Rất lâu mới được trở về cô đương nhiên sẽ rất lười nhác, ngủ dậy rất muộn. Cùng bà Diệp đi mua sắm, nói chuyện tâm sự rất lâu. Lúc nào không có việc gì làm, cô mới nhớ tới anh. Lập tức lôi kéo anh ra ngoài. Ba cô cũng chỉ mỉm cười chiều theo ý con gái.

"Cố Duy Khiêm, anh cả ngày ở cùng ba bàn chính sự với chơi cờ không biết chán sao?" Diệp Tâm kéo kéo cánh tay anh không vui nói.

"Vậy em có thể chỉ cho anh biết nên làm gì hay hơn không?" Cố Duy Khiêm nắm tay cô, đi dạo trên phố đông đúc.

"Có thể ra ngoài đi dạo như thế này cũng rất tốt!" Diệp Tâm không khỏi khoa trương khua chân múa tay một trận.

Cố Duy Khiêm mỉm cười: "Được. Vậy sau này chúng ta đi dạo nhiều một chút."

Diệp Tâm rất vui vẻ. Những ngày này chỉ cần cô nói gì anh cũng đều sẽ chiều ý cô, thuận theo cô. Trước kia cô luôn nghĩ sẽ tìm một người đàn ông hoàn hảo vậy nên Cố Duy Dực chính là mục tiêu mà cô luôn cố gắng theo đuổi. Nhưng bây giờ nhìn lại cô thấy mình đã nhầm rồi. Không cần phải cái gì cũng quá mức hoàn hảo, chỉ cần người đó sẽ cùng cô tình nguyện làm những điều nhỏ nhặt như thế này cũng thật tốt!

Diệp Tâm bỗng đi chậm lại vài bước, cô nhìn anh vẫn nắm tay cô đi trước. Trầm ổn, bình tĩnh đến vậy. Khiến cô có chút xúc động. Giờ cô đã hiểu tại sao mọi người thường sẽ chụp lại khoảnh khắc đơn giản như này. Chỉ một cái nắm tay, cùng nhau đi dạo cũng đã làm cho người ta mãn nguyện.

Cô nhìn sang bên kia đường có một quán cafe, kéo tay anh lại. Cô vừa chỉ vừa nói: "Em muốn uống cafe!"

Cố Duy Khiêm nhìn theo hướng cô chỉ, anh không suy nghĩ nhiều liền kéo cô đi: "Anh mua cho em."

Đứng trong quán, cô nhìn lướt qua menu, liền gọi một cốc Caramel Macchiato. Còn anh chỉ gọi Espresso. Đợi lấy đồ uống, cô nhìn gần đó có một đôi tình nhân. Hai người họ nhìn thoáng qua cũng biết còn rất trẻ. Xem ra là tình yêu sinh viên. Cô gái kia không ngừng làm nũng với chàng trai. Diệp Tâm rất không hiểu tại sao. Cô liền quay sang Cố Duy Khiêm hỏi: "Có phải đàn ông thường sẽ thích phụ nữ làm nũng với mình?"

Cố Duy Khiêm nhíu mày khó hiểu đáp: "Có lẽ..."

"Anh cũng vậy?" Diệp Tâm lại tiếp tục hỏi.

"Em có ý gì?" Dạo gần đây cô rất hay hỏi anh những câu hỏi như vậy. Anh cũng sẽ tốt bụng giải đáp cho cô.

"Anh cũng là một trong số những người đàn ông đó?" Diệp Tâm không nhận được câu trả lời như ý muốn liền nhất quyết hỏi tới cùng.

Cố Duy Khiêm thở dài lắc đầu bất lực, anh đi đến nhận lấy đồ uống, chọn một bàn trống ngồi xuống.

"Anh có nằm trong số những người đàn ông đó không?" Diệp Tâm vẫn không chịu từ bỏ.

"Không phải em thử thì sẽ biết ngay sao?" Cố Duy Khiêm rốt cuộc cũng không biết phải nói sao. Đối với anh những người phụ nữ khác làm nũng đương nhiên sẽ không chút mảy may. Còn cô thì quả thật anh không biết nhưng xem ra là... có lẽ.

Diệp Tâm liền thay đổi: "Em chính là không cần làm nũng như vậy! Những điều này không phải chỉ dành cho những người muốn lấy lòng đối phương sao."

"Biết vậy sao còn cố hỏi?" Cố Duy Khiêm từ từ thưởng thức cà phê. Quán này cà phê cũng không tệ!

"Anh đúng là vô vị!" Diệp Tâm liếc anh một cái rồi cầm lấy đồ uống của mình.

Bao bì của chiếc cốc này rất bắt mắt. Diệp Tâm lấy điện thoại chụp lại chiếc cốc, cô như một đứa trẻ mới lớn. Chỉ cần thấy thứ gì hay ho liền check in. Cố Duy Khiêm ở một bên chỉ nhìn cô, trong lòng thế nhưng lại ngập tràn hạnh phúc.

Lúc này điện thoại anh rung lên. Nhìn màn hình một cái, anh không vội nhấc máy, đi ra ngoài nghe.

Diệp Tâm lúc chụp xong quay sang đã không thấy anh đâu. Đảo mắt một lượt cô nhìn thấy anh đang ở bên ngoài nghe điện thoại.

Khi Cố Duy Khiêm trở lại, cô đang ngồi chơi điện thoại. Thấy anh ngồi xuống, cô liền đưa điện thoại đến trước mặt anh hỏi: "Có phải rất đẹp không?"

Cố Duy Khiêm nhìn cô gật đầu. Cô xem ra đã có thói quen đem tất cả từng khoảnh khắc hay cái gì đẹp chụp lại bằng điện thoại. Rồi đăng lên mạng xã hội. Mỗi lần bạn bè bình luận cô sẽ không ngần ngại kể lại cho anh nghe.

Nhìn cô vui vẻ như vậy anh không muốn nói nhưng có một vài chuyện vẫn phải nói ra: "Tâm Nhi, chúng ta đi thôi."

"Có chuyện gì sao?" Diệp Tâm buông điện thoại, cô nhìn anh khó hiểu. Bọn họ mới ngồi chưa lâu mà.

"Bà nội xảy ra chuyện rồi." Cố Duy Khiêm nói ra lời này không rõ bản thân có cảm giác gì.

Diệp Tâm bật dậy, cô lo lắng hỏi: "Không phải mấy hôm trước bà còn rất tốt sao?"

"Cái đó... chúng ta đến bệnh viện trước." Cố Duy Khiêm không biết phải giải thích sao. Nguyên nhân có một phần lỗi của anh.

Hai người cùng nhau đến bệnh viện, cả nhà họ Cố đã có mặt đông đủ. Lúc này bà Cố nhìn thấy anh liền nói: "Cậu còn đến đây làm gì? Không phải cậu đã từ bỏ mối quan hệ với Cố gia rồi sao?"

"Đây là bệnh viện không phải Cố gia. Tôi đến thăm bà nội cũng không cần phải hỏi ý bà!" Cố Duy Khiêm trầm giọng nói.

"Bà nội? Cậu đã sớm không có liên quan gì đến Cố gia chúng tôi rồi!" Cố Duy Minh cũng lên tiếng.

Cố Duy Khiêm nhếch miệng cười: "Người không có tư cách nói ở đây là anh mới đúng! Bà nội nhập viện còn không phải do hai người sao?"

Cố Khải Minh lúc này mới lên tiếng: "Còn có tâm trạng để cãi nhau sao? Các người nhìn lại nơi này là đâu! Ở nhà cãi nhau còn chưa đủ bây giờ đến bệnh viện vẫn còn cãi. Muốn cãi tốt nhất tránh xa nơi này ra!"

Diệp Tâm ở bên lúc này mới lên tiếng: "Anh bình tĩnh một chút!"

Cô rất hiểu cảm giác của anh. Đối với anh, bà nội rất quan trọng. Khi xưa mọi người không ai coi anh ra gì chỉ có bà nội ở bên cạnh bảo vệ anh. Ngày hôm nay bà nhập viện là vì bị mẹ con họ

Bình Luận (0)
Comment