Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 36

Chương 36: Diệp Tâm Sinh Non

Gần đến ngày sinh, hàng tuần cô đều sẽ đến khám định kì. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều hôm nay cô đi một mình, vốn dĩ Cố Duy Khiêm đèo cô đến rồi nhưng công ty xảy ra chuyện gấp nên đành phải để cô vào một mình.

Kết quả khám cho thấy mọi thứ đều bình thường không có dấu hiệu sinh sớm. Nếu không có vấn đề gì thì ba tuần nữa là cô sinh rồi. Đi lại có chút khó khăn, nặng nề.

Vừa gọi điện báo một tiếng cho anh biết xong thì không biết do vô tình hay cố ý mà cô lại gặp được Tưởng Hân đang đứng đối diện nhìn cô không rời. Ánh nhìn đó khiến cô thật khó chịu, không biết phải tiến lui sao thì cô ta đi đến trước mặt cô.

Tưởng Hân trong lòng hết sức hỗn loạn, những ngày này cô như mất phương hướng, cả ngày chủ quanh quẩn trong bệnh viện này không mục đích thì lại gặp được Diệp Tâm. Nhìn cô ta vui vẻ hạnh phúc như vậy còn cô thù tại sao lại rơi vào cảnh đáng thương như này chứ. Chợt nhận ra bên cạnh cô ta không có bóng dáng Cố Duy Khiêm, siết chặt bàn tay cô tiến đến, cô ta cũng phải biết bệnh tình của mẹ. Đều là con cớ gì cô ta lại không chút lo nghĩ cho mẹ như vậy. Trong phút chốc Tưởng Hân đã quên mất lời nói của Lăng Diên Hồng.

"Tôi muốn cô gặp một người!"

Diệp Tâm cảnh giác nhìn Tưởng Hân, cô phát hiện người con gái đối diện dường như gầy đi nhiều, không còn vẻ kiêu ngạo như mọi khi nữa mà dường như là đang có chuyện buồn: "Giữa chúng ta ngoài Duy Khiêm ra tôi không biết còn có người nào để tôi phải gặp."

"Cô gặp rồi sẽ biết. Người ấy đang nằm trong bệnh viện này." Tưởng Hân siết chặt bàn tay nói.

Diệp Tâm nhìn ra sự quyết tâm trong mắt Tưởng Hân, xem ra cô phải đi một chuyến rồi bằng không cô ta làm ra chuyện gì cũng không biết nữa. Giờ cô có bảo bối, phải hết sức cẩn thận: "Được, tôi đi với cô!"

Diệp Tâm nắm chặt túi xách trong tay, cô không biết Tưởng Hân dẫn cô đi đến nơi nào. Chỉ biết rằng khi cô bước ra khỏi thang máy nhìn những bệnh nhân ở đây vắng đến đang sợ, mà họ đều đội trên đầu những chiếc mũ. Lặng lẽ đi sau cuối cùng cũng thấy Tưởng Hân dừng lại trước cửa một phòng bệnh. Cô nghi hoặc nhìn cô ta.

"Cô nhìn xem người bên trong là ai." Tưởng Hân chỉ qua ô kính nhỏ trên cửa phòng bệnh.

Diệp Tâm bước chân cũng đã hơi run lên. Rốt cuộc người ở bên trong phòng bệnh này là ai mà cô ta muốn cô phải chính mắt nhìn thấy. Tiến lên hai bước, cô siết chặt quai túi xách trong tay, lòng bàn tay cũng bắt đầu tiết mồ hôi. Đưa mắt nhìn vào trong phòng bệnh qua lớp kính kia. Ngay lập tức cô lùi lại một bước, đôi tay hơi run lên.

"Chắc hẳn cô vẫn còn nhận ra mẹ mình chứ?" Tưởng Hân ở bên cạnh nhìn đến Diệp Tâm đang thất thần đứng đó.

"Bà ấy không phải mẹ tôi!" Diệp Tâm không nhanh không chậm nói, trên khoé môi là nụ cười tự diễu.

Tưởng Hân bất chợt buông ra bàn tay đang siết chặt tức giận chỉ tay vào bên trong: "Cô có còn là con người hay không? Mẹ là người sinh ra cô đấy!"

"Cô là ai mà có quyền phán xét tôi?" Diệp Tâm nghe vậy thấy thật nực cười. Cô ta là cái thá gì mà đòi lên mặt với cô.

"Tôi chính là con gái thứ hai của mẹ. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô là con gái đầu, là... chị tôi." Tưởng Hân ngàn vạn lần đều không nghĩ tới lại có lúc bản thân lại vứt bỏ toàn bộ thể diện đi như lúc này.

"Vậy sao? Cô muốn tôi gặp bà ấy?" Diệp Tâm nhìn vào bên trong phòng bệnh kia, trong lòng cô đột nhiên tĩnh lặng đến lạ thường.

Không đợi Tưởng Hân nói Diệp Tâm đã đẩy cửa trực tiếp đi vào. Lăng Diên Hồng đang ngồi tựa lưng trên giường bệnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gương mặt trắng bệch, môi tái nhợt, bà cũng đang đội mũ giống bao bệnh nhân ở nơi đây.

Nghe tiếng của bị đẩy mạnh ra, bà chậm rãi quay đầu nhìn còn nghĩ Tưởng Hân chắc đang tực giận gì đó định lên tiếng thì lại nhìn thấy Diệp Tâm một bụng lớn đi vào.

"Diệp Tâm, con làm gì ở đây?"

Diệp Tâm cười mỉa mai đáp: "Là con gái bà kéo tôi đến đây. Sao rồi mới đó đã bệnh nặng rồi? Không phải lần trước gặp tôi bà còn khoẻ lắm cơ mà? Còn tưởng ngày đó bà ly hôn với ba, vứt bỏ tôi như vậy thì phải sống tốt chứ. Giờ bệnh nặng nên quay về tìm tôi? Thế thì xin lỗi nhé. Tôi nhắc lại cho bà nhớ mẹ của tôi chỉ có Giang Thiên Tuệ mà thôi."

Tưởng Hân nghe được những lời này không nhịn được tiến lên chặn trước mặt Diệp Tâm: "Tôi đưa cô đến đây không phải để cô sỉ nhục mẹ!"

"Tưởng Hân, chuyện cô là gì với Duy Khiêm tôi không tính toán với cô không phải là tôi không hay biết gì. Cô cũng đừng tưởng tôi nhường một bước mà cô lấn tới mười bước. Tốt nhất mẹ con cô tránh xa gia đình tôi một chút. Càng không gặp càng tốt hơn!" Diệp Tâm dường như thực sự tức giận rồi. Cô đem toàn bộ những chuyện trong lòng nói ra hết một lần. Nói rồi cô xoay người bỏ đi.

Tưởng Hân tức giận đuổi theo ra bên ngoài, kéo cô lại nói: "Mẹ bây giờ đang bị bạch cầu rất nguy cấp rồi. Sao cô còn có thể nói như thế với mẹ chứ? Cho dù mẹ không có công dưỡng dục thì cũng có công sinh thành ra cô. Cô cớ gì lại nói ra những lời đấy khiến mẹ đau lòng như vậy. Uổng công mẹ thương cô, dùng bệnh tình của mình để ngăn tôi không tiếp cận Khiêm!"

"Đã nói thì nói cho trót! Cô có muốn biết tại sao đến giờ Khiêm vẫn không đẩy tôi ra không? Là vì ngay trước khi cưới cô, chúng tôi vẫn còn là một cặp đấy. Cô thì hơn gì tôi, mồm nói yêu anh trai của Khiêm nhưng vẫn lên giường với Khiêm đấy thôi. Cô mới là kẻ thứ ba xen vào chúng tôi!"

Diệp Tâm chợt cảm thấy chưa bao giờ cô bình tĩnh đến vậy: "Nói xong chưa? Xong rồi thì cô nhhe cho rõ. Tôi chưa từng cầu xin hay mong muốn bà ta thương yêu tôi. Ngày mà bà ta bỏ mặc tôi sống chết để cùng cô và ba cô sống hạnh phúc thì tôi đã trả hết công sinh thành của bà ý rồi. Còn chuyện cô với Khiêm xảy ra lúc trước khi cưới tôi không có hứng thú. Cứ cho là tôi như vậy đi nhưng Khiêm vẫn chọn tôi là vợ, chứ không phải cô. Khiêm biết rõ điều đấy là tôi nhưng anh ấy vẫn tình nguyện, vẫn muốn ở bên tôi. Có trách thì trách cô không có đủ khả năng giữ được anh ấy!"

Diệp Tâm nói rồi xoay người rời đi. Cô bước vào trong thang máy đợi cửa khép lại cả người như không có sức lực, cô bám lấy tay vịn bên trong thang, đợi thang máy đến nơi cô liề đi ra ngoài. Cảm giác khó thở này thật khó chịu. Cô đưa tay bám lấy tay vịn của hàng lang gần đó.

Hình ảnh Lăng Diên Hồng nhợt nhạt, gầy yếu trên giường bệnh vẫn không cách nào biến khỏi suy nghĩ của cô. Sao tự dưng lại mắc bệnh đó chứ. Trước kia cô tùng nghĩ qua nếu như có một ngày cô gặp lại bà sẽ như thế nào nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ chứng kiến bà như thế này.

Chu Gia Minh đúng lúc đi ngang qua nhận ra Diệp Tâm, anh nhìn cô đang bám tay vào lan can ngồi trên ghế nghỉ dường như có chỗ không khoẻ liền tiến đến: "Tiểu Tâm em không sao chứ? Duy Khiêm đâu rồi sao không đi cùng em?"

Diệp Tâm nghiêng đầu nhìn Chu Gia Minh, cô lúc này nhận ra bản thân không chỉ tức ngực khó thở thôi mà bụng cũng đau rồi. Cô hướng anh nói: "Gọi Khiêm giúp em..."

Chu Gia Minh lập tức lấy điện thoại gọi cho Cố Duy Khiêm, vốn đang trong phòng họp, điện thoại trên bàn rung lên anh nhìn tên người gọi là Chu Gia Minh liền úp điện thoại xuống nhưng dường như có gì đấy không yên tâm, anh nghĩ đến ban nãy cô đi khám chắc không cơ vấn đề gì chứ. Lập tức đưa điện thoại lên nghe.

Chu Gia Minh thấy điện thoại tút thật lâu cũng không có người bắt máy, ngay lúc anh vừa định tắt đi thì đầu dây bên kia bắt máy. Như bắt được vàng anh lập tức nói: "Cố Duy Khiêm, Tiểu Tâm không ổn rồi!"

Cố Duy Khiêm nghe được lời này lập tức tắt máy, mặc kệ cuộc họp vẫn còn đang dang dở anh lập tức cầm điện thoại đi ra ngoài. Lúc này trong đầu anh chỉ có an nguy của cô với Thiên Ân mà thôi.

Thư kí Tần đi theo Cố Duy Khiêm nhiều năm như vậy lần đầu thấy anh vội vã bỏ đi như vậy cũng không đam nhiều lời. Đành tạm huỷ cuộc họp, phân công mỗi bộ phận làm một bản báo cáo chi tiết nộp lên.

Diệp Tâm bụng ngày càng đau, cô ôm lấy bụng, tay còn lại bám lấy tay Chu Gia Minh: "Anh Gia Minh, em đau quá!"

"Em gắng đợi chút. Anh gọi Liên Liên rồi, cô ấy sẽ xuống ngay!" Chu Gia Minh lần đầu tiên cảm thấy bản thân gấp đến cuống chân cuống tay. Trước nay trong công việc, cho dù có gặp bệnh nhân kiểu gì anh cũng không vấn đề. Nhưng không hiểu sao lần này lại khác hoàn toàn. Có lẽ một áp lực vô hình của người nào đó đè lên khiến anh không dám lơ là.

Tầm năm phút sau, Liên Liên cùng y tá đẩy đến một cái xe: "Tiểu Tâm, cô gắng lên chút!"

Chu Gia Minh đỡ Diệp Tâm ngồi lên xe, rồi cùng Liên Liên lên khoa phụ sản.

Cố Duy Khiêm từ công ty một đướng phóng xe hết tốc lực đến bệnh viện. Anh không biết đã vượt bảo nhiên cái đèn đỏ, bấm còi loạn khắp phố cuối cùng cũng đến bệnh viện.

Anh vừa bước ra khỏi thang máy Chu Gia Minh đã túm lấy anh: "Cậu mau đi làm thủ tục đi. Tiểu Tâm có dấu hiệu sinh non rồi!"

Chu Gia Minh bảo gì anh liền làm nấy. Sau khi thủ tục xong xuôi anh mới có thời gian để kịp suy nghĩ. Anh gọi điện thoại cho hai bên gia đình rồi mới vào bên trong phòng chờ sinh.

Cố Duy Khiêm bước vội đến bên cô, anh nắm tay cô thật chặt, nhìn cô đau đến run cả người tâm anh cũng đau. Anh chỉ hận bản thân khôg thể đau thay cô.

Diệp Tâm nắm lấy tay anh, không biết tại sao khi vừa nhìn thấy anh thì cô đã không kìm được nước mắt.

"Đáng ra anh phải đi cùng em thì có lẽ em sẽ không có chuyện..." Cố Duy Khiêm hôn lên tay cô, anh hận bản thân mình tại sao lại chủ quan như vậy.

"Không phải lỗi của anh... là em không giữ được tâm trạng... của mình..." Diệp Tâm không biết là do đau hay do khóc mà giọng cô nghẹn ngào không cách nào nói lưu loát được.

"Em và con nhất định sẽ bình an. Ở đây có anh rồi!" Cố Duy Khiêm mỉm cười trấn an cô.

Diệp Tâm được đưa vào phòng mổ, Cố Duy Khiêm bị cản lại bên ngoài không được vào. Anh ngồi gục trên hàng ghế chờ. Chu Gia Minh đi tới bên cạnh động viên anh: "Khiêm, cậu yên tâm đi. Cô ấy sinh mổ hiện tại lúc sinh sẽ không đau đâu. Đứa bé cũng lớn rồi nên cũng không mấy đáng ngại. Hai mẹ con họ chắc chắn mẹ tròn con vuông."

Cố Duy Khiêm gật đầu đáp lại.

Chu Gia Minh ngồi cạnh dường như cảm thấy có chỗ không đúng: "Kể ra cũng lạ. Ban nãy Liên Liên khám cho Tiểu Tâm mình cũng có nghe là thai nhi phát triển rất tốt không có dấu hiệu gì. Đùng cái lại sinh non như vậy được chứ?"

"Tâm Nhi cũng có gọi điện bảo tất cả đều bình thường..." Cố Duy Khiêm vò đầu bứt tai suy nghĩ. Rốt cuộc đã có chuyện gì?

"Không lẽ khi ấy mình không nhìn nhầm?" Chu Gia Minh nghĩ nghĩ nhận ra mình từng nhìn thấy cô đi vào thang máy với một cô gái. Mà cô gái kia khá giống với Tưởng Hân. Anh mới đầu còn nghĩ chắc nhìn nhầm. Hai người họ không đâu lại đi chung làm gì.

"Nhìn nhầm?" Cố Duy Khiêm khó hiểu nhìn người bạn.

Chu Gia Minh lập tức nói: "Lúc sáng mình đi ngang qua đại sảnh thấy có hai cô gái. Diệp Tâm thì đúng nhưng cô gái kia mình không nhìn rõ lắm nhưng khá giống với Tưởng Hân. Mình nghĩ chắc mình nhầm thôi. Hai người họ đi chung sao được. Nhưng xem ra chỉ có khả năng này!"

Cố Duy Khiêm siết chặt bàn tay. Chết tiệt! Anh đã cảnh cáo cô tránh xa vậy mà cô vẫn còn làm tổn thương Diệp Tâm.

"Mẹ cô ta vẫn đang nằm ở đây?"

"Đúng vậy!"

"Cậu ở đây đợi mình có việc giải quyết!" Cố Duy Khiêm lạnh giọng nói.

Chu Gia Minh chợt rùng mình. Mấy năm chơi cùng nhau tính cách của Cố Duy Khiêm anh không còn lạ nữa. Phen này Tưởng Hân không nhũng không được gì mà còn mất cả chì lẫn chài rồi. Có trách chỉ có thể trách cô ta động nhầm người thôi.

Bình Luận (0)
Comment