Nhưng chúng tôi đều là người trưởng thành.
Ngày hôm sau, mọi thứ lại trở về bình thường.
Anh bình tĩnh hỏi tôi:
“Em thi xong chưa?”
Tôi mỉm cười:
“Xong rồi, nửa tháng trước.”
“Vậy em có thời gian tham gia ngày hội gia đình của công ty không?”
“Có.”
10
Ngày hội gia đình.
Khi tôi và Trần Mục Lễ xuất hiện, cả hội trường bỗng chốc lặng đi.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, kín đáo đánh giá.
Không mấy thiện cảm.
Hình ảnh mà Trần Mục Lễ xây dựng tại viện nghiên cứu trong những năm qua rất đẹp.
Anh là người ôn hòa, lễ độ, không quá khắt khe với cấp dưới. Đám nhân viên trẻ ngưỡng mộ và tâng bốc anh không ít.
Sau khi lời thề sắt đá của Trần Mục Lễ ở bệnh viện lan truyền về viện nghiên cứu, mọi người đều xúc động trước câu chuyện tình “trong sáng” ngoài hôn nhân của anh và Đông Phương Hạ.
“Sai thì sai, nhưng cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Biết bao người bỏ vợ bỏ con vẫn sống tốt, chuyện của họ chẳng thấm vào đâu.”
“Cả hai đều giữ chừng mực, không tán thành nhưng cũng thông cảm.”
“Nghe nói vợ của anh Trần là kiểu phụ nữ dữ dằn. Đông Phương thì mảnh mai yếu đuối, bị vợ anh ta đánh đến mức hủy dung, còn bị điều xuống bộ phận hậu cần, một nghiên cứu sinh giỏi lại chịu thiệt thòi lớn như vậy.”
Những lời đồn này, tôi nghe được từ mẹ của viện trưởng, khi tôi đến tặng bánh ngọt cho bà.
Đúng vậy, tôi vẫn kiên trì mang bánh đến.
Chỉ là, vì Trần Mục Lễ luôn xem thường chuyện này, tôi không còn kể với anh nữa.
Sau khi gửi file PDF tố cáo, mẹ viện trưởng đã gọi điện, bảo tôi đến nhà chơi.
Bà là một người phụ nữ hiền lành, hay cười và thích tán gẫu.
“Có hối hận không?” – Bà hỏi.
Mắt tôi đỏ hoe, nhưng tôi lắc đầu.
“Không hối hận. Cơn giận này, con nhất định phải trút ra.”
Bà mỉm cười:
“Tính cách của con rất giống ta hồi trẻ.”
Hai năm trước, tôi tình cờ biết được – người phụ nữ trông có vẻ hiền hòa này, từng là cán bộ cấp tỉnh.
“Nhưng con vẫn thua ta.” – Bà nháy mắt.
“Suốt cuộc đời, dù gặp bất cứ khó khăn gì, ta chưa bao giờ từ bỏ bản thân.”
Tôi cúi đầu, khẽ nói:
“Trước đây, vì gia đình, vì con cái, con buộc phải xin chuyển sang công việc nhẹ nhàng hơn…”
“Thật vậy sao?”
Bà nhìn tôi, ánh mắt sắc bén:
“Những vấn đề con nói, thật sự không thể giải quyết sao?”
Tôi sững người.
Bà cười, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Hay là, phụ nữ thường tự lấy danh nghĩa hy sinh cho gia đình, để trốn tránh áp lực cạnh tranh và trách nhiệm ngoài xã hội?”
Ngày hôm đó, lời bà như một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào tâm trí tôi.
Trên đường về, mồ hôi túa ra khắp người, tôi không ngừng tự hỏi: