Sau cuộc ly hôn, Mày Mày trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Nhưng con bé vẫn lạc quan, vui vẻ và tràn đầy năng lượng.
Rất giống tôi.
Tôi may mắn vì đã không từ bỏ con gái khi ấy.
Hai năm sau, tôi gặp lại Trần Mục Lễ và Đông Phương Hạ.
Hôm đó, tôi dẫn Mày Mày đến bệnh viện thăm mẹ viện trưởng, bà bị bong gân chân. Khi ra về, chúng tôi tình cờ chạm mặt họ ngay tại sảnh phòng khám.
Hai người họ đang cãi nhau to tiếng.
Tôi nắm tay Mày Mày đứng trong đám đông hiếu kỳ, sững sờ trước sự thay đổi diện mạo của họ.
Đông Phương Hạ gầy gò, khắc khổ, đôi môi mỏng đến mức chỉ còn là một đường thẳng, khóe miệng rũ xuống, gương mặt méo mó, cay nghiệt chửi bới:
“Cái loại vô dụng! Nhà anh chẳng làm được cái gì cả! Toàn dựa vào bố mẹ tôi vất vả trông con, thế mà người nhà anh còn dám lên mặt với tôi? Họ chửi tôi à? Hai con mụ già thối tha đó còn mặt mũi nào mà dám nói tôi!”
Trần Mục Lễ mặt mày u ám, khoác trên người chiếc áo khoác tôi mua cho anh ta từ vài năm trước. Ở tuổi 35, mái tóc anh ta đã lấm tấm bạc, cả người toát lên vẻ mệt mỏi, già nua.
Môi anh ta mấp máy, không chịu thua kém:
“Cô mới là loại ăn hại! Cả nhà cô là đồ ăn bám! Tôi nai lưng kiếm tiền chữa bệnh cho con, còn cả nhà cô thì ăn ở, bòn rút, tiêu xài tiền của tôi! Tiền hưu của họ chẳng tiêu xu nào mà còn chê tôi kiếm ít à? Tôi ——”
Đột nhiên, anh ta quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Anh ta sững lại ngay lập tức.
Môi bắt đầu run rẩy, ánh mắt lộ rõ sự bối rối, xấu hổ và tủi nhục.
Trần Mục Lễ cười gượng, như thể đang cố tỏ ra vui vẻ:
“Tiểu Tiếu…”
Anh ta khẽ rùng mình, từ từ đưa tay lên, dường như muốn chạm vào Mày Mày. Nhưng tay anh ta dừng giữa không trung.
Rồi bất ngờ, anh ta gào lên, quay đầu chạy khỏi đám đông.
Trên đường lái xe về nhà, thấy Mày Mày im lặng không nói gì, tôi lo lắng cảnh tượng trong bệnh viện sẽ ảnh hưởng đến con bé. Tôi cân nhắc một lúc rồi nhẹ giọng hỏi:
“Mày Mày, con đang nghĩ gì vậy? Nói cho mẹ nghe được không?”
Mày Mày nghiêng đầu, chậm rãi đáp:
“Mẹ ơi, con chỉ đang nghĩ… tên của mẹ thật đẹp.”
Tôi không ngờ con bé lại nghĩ đến điều này, bật cười:
“Đẹp sao? Mẹ luôn thấy tên mình quá bình thường, hồi nhỏ còn khóc vì thấy nó không đặc biệt nữa đấy.”
Mày Mày lắc lư cái đầu nhỏ, cất giọng non nớt đọc chậm rãi:
“Đào ngôn Lý Tiếu mãn viên xuân, đấu tửu phương tâm dữ dạ tranh.
Mẹ ơi, đó là một khung cảnh rất đẹp mà!”
Tôi sững người, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh của rất nhiều năm trước:
Trần Mục Lễ ngồi trong phòng làm việc sáng sủa, tao nhã. Tôi đưa cho anh ly trà nóng hổi, tình cờ liếc thấy hai cái tên trên tập tài liệu, liền trêu đùa:
“Trần Mục Lễ, Đông Phương Hạ, tên hai người đúng là hợp nhau, chỉ cần nhìn tên thôi cũng đủ tưởng tượng ra một mối tình đau khổ mà say đắm rồi.”
“Đồng nghiệp nữ chưa chồng, đừng đùa kiểu đó.”
Anh cúi mắt, lặng lẽ dời tập tài liệu đi, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh nhạt.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường mùa xuân.
Ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, hoa đào hoa lý đua nở, cảnh vật tràn đầy sức sống.
“Đúng vậy, hóa ra tên của mẹ, thật sự rất đẹp!”
Tôi cười lớn, nói to.
(Hết)