Là cố tình gài bẫy!
Tôi gọi cho anh, nhưng không ai bắt máy.
Anh nói có tiệc liên hoan, tôi tìm từng quán một.
Tôi cố chấp muốn chất vấn anh ngay tại chỗ.
Phải hỏi cho ra lẽ.
Tôi tìm thấy Trần Mục Lễ trong một quán lẩu.
Cả bàn người đang cười nói rôm rả. Anh ngồi ở đầu bàn, khóe môi mỉm cười, vẫn là dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt, phong độ và điềm đạm.
Bên phải anh là một người phụ nữ tóc dài, mặc váy trắng.
Cô ấy có đôi mắt trong veo, gương mặt thoáng nét ngượng ngùng, dịu dàng mà kiều diễm.
Bước chân tôi bỗng khựng lại, không dám tiến lên.
Tiếng đùa giỡn của đám thanh niên vang lên:
“Anh Trần, bọn em nể phục anh mọi thứ, chỉ có khoản sợ vợ là bọn em đành chịu thua thôi!”
“Đúng đấy, anh Trần à, anh lúc nào cũng phong thái cao nhân, sao lại để chị nhà – người ngoài ngành – chen vào chuyện của bọn em chứ?”
Tôi lặng lẽ suy nghĩ một lúc mới hiểu họ đang nói gì.
Trần Mục Lễ vốn không giỏi quản lý.
Anh luôn chọn cách tự mình làm hết mọi việc, cho rằng hướng dẫn người khác tốn thời gian, rốt cuộc là tự làm khổ bản thân. Cuối cùng, lãnh đạo bộ phận lại là người bận rộn nhất, thậm chí không có thời gian dành cho con gái.
Tôi từng khuyên anh nên quay lại đúng vai trò quản lý, việc của cấp dưới thì cứ kiểm tra nghiêm ngặt, nếu không bộ phận sẽ mãi tụt hạng.
Không biết Trần Mục Lễ đã nói gì và làm thế nào, nhưng có vẻ nhóm trẻ này đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi.
Nhưng lúc này, tôi chẳng màng để tâm.
Ánh mắt tôi dán chặt vào người phụ nữ tóc dài.
Cô ấy ngồi giữa đám đông, môi luôn thấp thoáng nụ cười nhẹ, dịu dàng hòa nhã. Giữa không gian náo nhiệt của quán lẩu, cô ấy toát lên vẻ đẹp thanh tao, như một mỹ nhân tách biệt khỏi thế giới xô bồ.
Ngay khi ấy, cô ấy khẽ mỉm cười, giọng nói mềm mại vang lên:
“Thôi được rồi, đừng trêu anh Trần nữa. Sau này nếu mọi người có việc không làm kịp, tôi sẽ giúp đỡ một chút mà.”
Cả nhóm cười ồ lên.
“Giá mà chị dâu là chị Đông Phương thì bộ phận mình sướng phải biết! Đáng tiếc, đáng tiếc thật!”
Tim tôi trĩu nặng, chầm chậm chìm xuống.
Không sai, người phụ nữ tóc dài đó chính là Đông Phương Hạ.
Đám thanh niên cười đùa, rót rượu mời Đông Phương Hạ. Cô ấy đỏ mặt như hoa đào, lấy tay che miệng ly, cười dịu dàng.
Bất ngờ, Trần Mục Lễ đứng dậy, lấy ly rượu từ tay cô ấy và uống cạn trong một hơi.
“Ở bộ phận chúng ta, không để phụ nữ uống rượu. Đừng bắt nạt cô ấy, để tôi uống thay!”