“Không giống nhau đâu mẹ.”
“Nhưng vì chuyện này mà làm khổ thân mình thì không đáng đâu. Con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Mày Mày chứ!”
Mẹ chồng và em chồng cũng đến.
Bà ngồi một bên giường, em chồng ngồi bên còn lại.
Mẹ chồng cười nói:
“Chuyện này đúng là lỗi của A Lễ, nhưng thằng bé từ nhỏ đã có duyên với phụ nữ, giờ sự nghiệp thành công, không tránh khỏi bị mấy cô gái ngoài kia để ý. Chuyện xảy ra cũng tốt, còn chưa đến mức không thể cứu vãn, coi như một bài học cho con.”
Em chồng nhấp một ngụm cà phê Americano lạnh, thản nhiên tiếp lời:
“Chị dâu, không phải em bênh anh trai em đâu, nhưng anh Lễ là người sống nội tâm, tình cảm nghiêm túc, nhân cách của anh ấy không có vấn đề gì đâu. Em còn nghĩ có khi anh ấy bị gài bẫy đấy chứ. Mà nói thật, chuyện này chưa đến mức gọi là ngoại tình đâu, nhiều nhất cũng chỉ là thả thính thôi! Thậm chí em còn không nghĩ là thả thính, anh ấy chẳng bao giờ nói mấy câu sến súa như vậy đâu!”
Khi ra về, mẹ chồng nhìn tôi, giọng nói đầy ẩn ý:
“A Lễ dám thẳng thắn nói chuyện này với gia đình, chứng tỏ trong lòng nó không có gì phải giấu giếm. Dĩ nhiên, nếu con muốn làm lớn chuyện, mẹ hiểu, nhưng dừng lại đúng lúc vẫn tốt hơn. A Lễ sắp ứng tuyển phó viện trưởng, người ta mà biết vợ chồng con lục đục, e là không tốt cho nó đâu.”
Tôi thực sự không biết phải làm gì.
Ly hôn sao?
Tình cảm hơn mười năm, ngôi nhà tôi đã dày công vun đắp, sự trưởng thành của Mày Mày, hình ảnh gia đình hạnh phúc trong mắt người ngoài…
Mẹ tôi, mẹ chồng và em chồng đến khuyên cũng chỉ bảo tôi đừng làm tổn hại sức khỏe, đừng để gia đình lục đục, cứ như thể chuyện này không liên quan gì đến ly hôn.
Trong lòng họ đã mặc định rằng, chuyện này hoàn toàn chưa đủ để dẫn đến ly hôn.
Nhưng tôi…
Thực sự nghẹn đến mức không thở nổi.
Trần Mục Lễ ngày nào cũng đến, mang theo canh đã nấu sẵn.
Thấy tôi không để ý đến anh, anh chỉ lặng lẽ đặt hộp giữ nhiệt xuống rồi rời đi trong im lặng.
Mày Mày gọi cho tôi mấy lần, hỏi khi nào tôi về, con bé bảo:
“Cơm bố nấu khó ăn lắm mẹ ơi.”
Tôi… thật sự không biết nên làm thế nào.
Ngày trước khi xuất viện, bất chợt tôi muốn ra khu vườn nhỏ dưới lầu để hóng gió.
Tôi tình cờ gặp Đông Phương Hạ và Trần Mục Lễ.
Đông Phương Hạ mặc áo bệnh nhân, Trần Mục Lễ cầm hai hộp giữ nhiệt, cả hai đang nói chuyện nhỏ nhẹ.
Họ đứng đối diện nhau, gió từ phía sau thổi tung mái tóc dài của Đông Phương Hạ, những sợi tóc bay phớt qua mặt và chạm vào môi Trần Mục Lễ.