Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 19

Bước ra khỏi phòng trà, cô và anh mỗi người đi hai hướng, một đông một tây. Anh chậm rãi bước vào phòng hội nghị, các vị lãnh đạo cấp cao đã có mặt đầy đủ. Tưởng Từ Hi ngồi vào vị trí chủ trì cuộc họp, ngồi bên trái anh là thư kí Miêu, bên phải anh là Kitty. Phòng hội nghị vẫn im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của mọi người. Anh một tay đút túi quần, ung dung dựa lưng vào ghế, tay còn lại gõ gõ lên mặt bàn. Ánh mắt xa xăm, ẫn nhẫn một tia lạnh lùng quét qua toàn bộ các vị lãnh đạo trong phòng.

"Chuyện về phía Diệp Thị như thế nào?" Âm thanh vẫn trầm ổn nhưng đủ để khiến người khác rởn tóc gáy. Mỗi lần anh biểu hiện bình tĩnh như vậy chắc chắn sẽ có một trận lửa giận bộc phát.

"Diệp Thị" được anh nhắc đến là công ty đối đầu với Tập đoàn Tưởng Thị của anh. Trên thương trường có thể nói Diệp Thị với Tưởng Thị "kẻ tám lạng, người nửa cân". Mỗi một lần anh đầu tư vào hạng mục nào thì Diệp Thị sẽ nhúng tay. Nhưng Tưởng Thị vẫn chiếm giữ thế thượng phong, mặc cho có người nhúng tay vào hạng mục này, anh vẫn có thể giải quyết ổn thoả. Nhưng bây giờ tình thế lại khác, Diệp Thị liên kết với các tập khác chống lại anh, cái này thực sự là gay go.....

"Thưa... Thưa... Chủ Tịch, bên phía Diệp Thị đang tiến hành khảo sát hạng mục, các tập đoàn khác vẫn bắt tay liên kết với Diệp Thị chống lại chúng ta." Người đàn ông vừa mới lên tiếng là giám đốc chịu trách nhiệm hạng mục lần này, người này đã ngoài ngũ tuần, tóc đã lấm tấm bạc, người cao gầy, giọng nói có chút run run, e dè ánh mắt Tưởng Từ Hi nhìn ông ta.

Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy. Hôm nay anh mặt một bộ âu phục thương hiệu HugoBoss màu đen, áo sơ mi trắng bên trong, tay đeo đồng hồ nhãn hiệu Rolex. Phong thái uy nghiêm, mỗi một động tác thật dụ hoặc, có thể nói đây là tiêu chuẩn Tổng tài soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình mà các sắc nữ hằng mơ ước.

"Cứ tạm thời án binh bất động."

"Nhưng thưa Chủ Tịch bên Diệp Thị đang tiến hành hạng mục này, nếu không nhanh hành động, tập đoàn chúng ta sẽ bị tổn thất nặng nề." Lại là giọng nói của người đàn ông trung niên lúc nãy.

"Bãi họp." Nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài hoàn toàn không nghe lọt tai một chữ nào từ vị giám đốc kia.

Nếu như anh không có đối sách chu toàn thì sẽ không bao giờ hạ lệnh án binh bất động, thực ra thì anh cố ý thăm dò đối phương sẽ có những hành động gì tiếp theo, kịp thời nghĩ kế sách đối phó. Nếu thực, hạng mục này mà không đoạt được thì không phải Tưởng Từ Hi.

----------------------------------

Một nơi nào đó trong trụ sở Lãnh Huyết.....

"Bang chủ." Tên thuộc hạ cung kính gọi.

"Chuyện gì?" Lãnh Huyết tên cũng như người. Cực kì khát máu, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn, ngay cả hơi thở cũng vương vấn mùi máu tanh tưởi.

"Lô hàng chuẩn bị chuyển sang Châu Phi đã bị cướp."

"Ai làm?" Giọng điệu vẫn bình tĩnh, Lãnh Huyết đã nắm rõ được kết quả sẽ xảy ra, nhếch mép cười.

"Do bên Khắc Long."

"Thì ra là bên Khắc Long, còn tưởng là ai, Dục Thiên anh quá khinh thường tôi rồi. Trò chơi vừa mới bắt đầu." Lãnh Huyết nheo mắt lại, người anh tản ra một cõi sát khí nặng nề.

"Bang chủ, có cần theo dõi Diệp tiểu thư nữa không ạ?" Tên thuộc hạ vẫn giữ giọng cung kính hỏi.

"Tạm thời không cần."

----------------------------------

Lại quay sang bên này.

Các nhân viên đang bàn tán xôn xao về buổi dạ tiệc thường niên sắp tới của Tập đoàn.

"Này này, vài ngày nữa Tập đoàn chúng ta sẽ tổ chức dạ tiệc thường niên. Các cô có chuẩn bị gì chưa?" Nhân viên A bộ phận Marketing hỏi.

"Cô hỏi thừa, đương nhiên rồi. Không chừng ngày đó chúng ta còn kiếm được một anh chàng đẹp trai nào đó thì sao?" Nhân viên B cười cười, thể hiện bộ mặt sắc nữ ra.

Nhân viên C bát quái chen vào:" Các cô tưởng kiếm một người soái ca dễ lắm sao? Tập đoàn chúng ta không phải đã có Chủ Tịch rồi sao? Đến lúc đó các cô nhớ ăn mặc và trang điểm thật đẹp, nói không chừng Chủ Tịch sẽ liếc mắt nhìn đến các cô."

Có thể nói trong những ngày này, đề tài được bàn luận nhiều nhất là buổi dạ tiệc sắp tới. Các nhân viên nữ thì nghĩ cách cho mình ăn vận thật bắt mắt nếu may mắn được Chủ Tịch để mắt đến. Còn các nhân viên nam, nhân cơ hội này tìm kiếm các cô gái còn độc thân...

Sắp đến giờ tan tầm...

Diệp Bối Nhi duỗi duỗi người quay người sang nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là hết giờ làm việc. Công việc hôm nay cô đã hoàn thành. Đang lúc rãnh rỗi cô muốn kiếm người tán dốc mấy câu nhưng lại chẳng thấy ai đâu. Ngày thường luôn nghe cái miệng chí choé của Kitty và Alex. Lúc nãy không thấy người đâu cảm thấy có chút trống vắng. Melvin đã ra ngoài gặp khách hàng. Kitty thì theo thư kí Miêu bàn về kí kết hợp với "A&Jell", Alex cũng ra ngoài đưa tài liệu. Bọn họ làm xong việc cũng về nhà chắc không ghé lại công ty. Ngẫm nghĩ một hồi, Diệp Bối Nhi gục mặt xuống bàn chợp mắt một lát, mấy hôm nay cô tăng ca, ngủ không đủ giấc, lúc làm việc lại không thể ngủ gật. Công việc hôm nay Diệp Bối Nhi đã hoàn thành, cũng sắp đến giờ tan việc. Cô không suy nghĩ nhiều đành gục đầu xuống bàn chợp mắt.

Tích tắc... Tích tắc... Thời gian trôi qua thật nhanh, cô vừa chợp mắt một cái đã đến 7h tối. Nhìn xung quanh chẳng thấy bóng người nào, chắc bọn họ đã về hết. Tại sao không ai gọi cô dậy??? Thôi quên đi, dù gì cũng ngủ được một giấc, tinh thần cô phấn chấn hẳn lên, cảm thấy hơi khác nước, Diệp Bối Nhi nhanh tay chộp lấy li nước để trên bàn làm việc đi đến phòng trà dành cho nhân viên. Cô rót một li nước lạnh cho mình. Nghe thấy tiếng động lạ...

"Kéttttttt"

Giống như tiếng cửa gỗ lâu năm bị gỉ sét tạo thành. Nhưng đây là Tập đoàn đứng nhất nhì Châu Á làm sao có cửa gỗ lâu năm được. Ngay cả phòng trà dành cho nhân viên cũng được trang trí đẹp như vậy, làm sao có cửa gỗ lâu năm được huống chi lại bị gỉ sét. Cô lắc đầu, chắc là do cô nghĩ nhiều rồi. Dạo này tăng ca nên hơi mệt mỏi có thể là nghe nhầm chẳng nên.

"Lạch cạch... Lạch cạch..."

Lại có tiếng động...

Cô nhìn dáo dác xung quanh, không thể là nghe nhầm được. Ngoài trừ một mình cô ở đây, căn bản là không thể có ai khác. Chẳng lẽ...... Có trộm.

Không thể nào.... Đường đường là một Tập đoàn cỡ lớn không thể xuất hiện trộm được. Bên dưới có bảo an, các tầng lầu còn có camera giám sát 24/24.

Ngoài trừ phòng trà cô đang đứng có bật đèn, còn lại tất cả đều tối đen như mực. Cô thầm nghĩ trong lòng:"Sợ gì chứ? Nếu như có trộm, cô cũng là đai đen Teakwondo nha! Có gì phải sợ."

Tự trấn an bản thân mình, không phải sợ. Đột nhiên, sống lưng cô chìm đến một cảm giác lành lạnh... Gió thổi vi vít vào cửa sổ, cô đặt li xuống bàn, đi đến đóng chặt cửa sổ lại. Bây giờ yên tâm rồi. Không còn gì khác.

"Choang"

Tiếng đồ vật rơi....

Làm cô giật nảy người.

Đi ra ngoài phòng trà lại không thấy ai, ngay cả đồ vật bị đánh rơi cũng không thấy.

Đèn trong phòng trà chớp tắt, chớp tắt...

"Vụt"

Đèn đã tắt.

Cô bất giác lùi lại phía sau, dựa vào cạnh bàn.

Không phải xui xẻo đến mức gặp những "thứ" không nên thấy chứ??

Không sao, không sao.

Diệp Bối Nhi tự trấn an bản thân mình.

Hô hấp có chút hỗn loạn, tim đập nhanh hơn bình thường, chân tay run lẩy bẩy, trán toát mồ hôi....

Thực ra, Diệp Bối Nhi - cô có chứng sợ bóng tối. Lúc trước thì không có nhưng do tính hiếu kì, vả lại thích đọc và xem truyện kinh dị. Cô đã sợ ma lại dám xem phim kinh dị. Có một lần, cô ngồi trong phòng bật máy vi tính xem phim sợ đến suýt ngất, bản thân lại sợ ma, cả gan không bật đèn ngồi một mình trước máy tính. Đến cảnh con ma nữ mặt mày máu me, trên con ngươi có vài con bọ lúc nhúc, quai hàm bị lệch, máu từ miện chảy ra nước xối. Nụ cười quỷ dị, lê lết trên sàn nhà. Đột nhiên máy tính cô dở chứng đứng hình ngay đoạn phim ấy, làm cô sợ phát thét. Suýt chút nữa phải ngất. Từ đó cô sợ bóng tối đến nay...

Trở lại với tình cảnh bây giờ của cô.

Xung quanh tối đen như mực, tiếng động lạ không còn nhưng đèn đã tắt hết. Trên mặt và lưng cô toát mồ hôi lạnh. Chợt có tiếng bước chân...

"Lạch cạch... Lạch cạch"

Cô sợ hãi trượt xuống chân bàn, tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Cô có thể tưởng tưởng cô chính là nữ chính trong phim kinh dị, ngồi co rút sợ hãi chờ cái chết.

Bỗng nhiên.....

Một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện, đầu tóc rũ rượi, còn có những giọt nước chảy xuống....

Khuôn mặt cô bây giờ cắt không còn một giọt máu.

"Á............. Ma!!!!!!!"

Tiếng hét thất thanh của cô.

Cô run bần bật, nước mắt không khống chế được chảy ra rào rào.

Lại có bước chân gấp gáp chạy đến.

"Có chuyện gì?" Là âm thanh trầm ổn của Tưởng Từ Hi. Anh còn một số việc chưa giải quyết xong nên đành phải ở lại công ty để xử lí. Anh đã cho thư kí Miêu về trước. Xong việc anh sẽ kêu tài xế đón.

"Hu hu..." Cô không ngừng khóc. Tưởng Từ Hi đến cô cũng chưa biết sự hiện diện của anh. Diệp Bối Nhi khóc bù lu bù loa....

"Thím Trương?"

"Dạ, thưa Chủ Tịch" Thím Trương là nhân viên quét dọn, buổi tối phải ở lại nên thím tắm rửa và gội đầu ở đây, thím đang đắp mặt nạ thì chợt mất điện, đầu vẫn còn chưa sấy khô nên cầm đèn định hỏi bảo an tại sao lại mất điện đột ngột như vậy. Ai dè thím Trương lại không cẩn thẩn bị Diệp Bối Nhi trông thấy bộ dạng này của mình. Tiếng đánh rơi đồ lúc nãy là do thím sơ ý làm rớt, còn tiếng bước chân, tiếng cửa gỗ cũng là do thím gây ra.

Trông thấy Diệp Bối Nhi thu mình lại vẫn khóc không ngừng, anh đại loại cũng hiểu ra vài phần, Tưởng Từ Hi đi đến bên cô, kéo cô ôm vào ngực mình, đưa tay xoa xoa lưng trấn an, "Tôi ở đây, đừng khóc, em khóc tim tôi rất đau."

Cảm giác được anh ôm thật sự rất an toàn, không do dự cô liền đưa tay vòng qua thắt lưng anh ôm thật chặt, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô khụt khịt mũi, nói:" Chủ... Chủ Tịch có... Có ma." Do vừa mới khóc một trận nên giọng cô có chút không rõ ràng.

Anh vẫn đưa tay xoa xoa lưng cô, quay sang nói với thím Trương:" Thím Trương về sau có đắp mặt nạ thì hạn chế đi ra ngoài tránh hù doạ người khác. Thím đi hỏi bảo an tại sao lại mất điện đột ngột như vậy?"

"Dạ biết, thưa Chủ Tịch." Đáp lại thím Trương nhanh chóng rời đi. Để hai người anh và Diệp Bối Nhi trong phòng trà.

Anh đỡ cô đứng lên ôm cô vào ngực mình, vòng tay rắn chắc siết chặt eo cô, anh thật sự rất cao hứng khi thấy cô ỷ lại vào mình, dịu dàng hỏi:"Tại sao khóc?"

"Tôi sợ" bây giờ cô không còn khóc nữa nhưng cảm giác sợ bóng tối vẫn còn. Tay cũng vô thức ôm lấy thắt lưng của Tưởng Từ Hi.

"Sợ ma?" Anh cười, tay xoa xoa đầu cô.

Diệp Bối Nhi không trả lời chỉ gật đầu nhè nhẹ.

"Đồ ngốc, là thím Trương lao công, không phải ma." Giọng điệu anh dịu dàng, ôn nhu giải thích với cô.

"Nhưng...." Những tiếng động đó thì sao??

Anh như hiểu được sự dè dặt của cô nhanh miệng nói:" Cũng là thím Trương."

"Thật sao?" Cô vẫn còn nghi ngờ hỏi.

"Thật!" Anh chắc nịt khẳng định.

"Còn sợ sao?" Anh tiếp tục hỏi.

"Hơi hơi, tôi sợ bóng tối." Ách, cô tại sao lại nói cô sợ bóng tối cho Tưởng Từ Hi biết chứ.

"Đừng sợ, có tôi đây." Nói rồi anh càng tăng thêm sức lực ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô nhằm trấn an.

"Một lát nữa có điện tôi đưa em đi về."

Cô không trả lời cũng như ngầm đồng ý.

Điện cũng đã có trở lại. Cô cảm thấy hai người bây giờ có chút mờ mịt, ngước mặt lên nhìn anh, nói:" Chủ Tịch, có thể buông tôi ra được chưa?"

"Khóc thành dạng gì rồi. Mắt sưng lên thật giống gấu mèo." Anh đưa tay lau nước mắt còn đọng ở khoé mi của Diệp Bối Nhi.

"Có thể buông tôi ra được chưa?"

"Không buông."

Cô không ngừng giãy giụa cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh.

Anh cười cười, nói:" Lợi dụng tôi xong, muốn bỏ chạy à?"

"Tôi nào có lợi dụng?" Mắt sưng, cô lại trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn anh. Thật đáng yêu.

"Vậy sao? Không biết lúc nãy ai khóc không ngừng ôm chặt lấy tôi. Còn nói sợ bóng tối nữa chứ. Đúng là qua cầu rút ván mà."

Cô biết mình đuối lí, nên đành im lặng chấp nhận.

Anh mỉm cười, tâm tình lúc này của anh không tệ chút nào. Xem ra Diệp Bối Nhi cũng không còn tránh mặt anh nữa, cũng dần dần tiếp nhận tình cảm của anh.

"Được rồi, tôi đưa em về." Anh rất tự nhiên đưa tay đặt lên eo cô, kéo cô vào ngực mình đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe.
Bình Luận (0)
Comment