"Bảo bối dậy thôi."
"Ưm..." Diệp Bối Nhi kêu nhẹ một tiếng tiếp tục vùi mặt vào cổ Tưởng Từ Hi.
"Về nhà thôi, cừu nhỏ lười biếng." Anh véo véo khuôn mặt bánh bao ham ngủ nào. Dường như Tưởng Từ Hi rất thích cảm giác như vậy.
"Dậy nào." Giọng Tưởng Từ Hi dịu dàng bóp bóp mặt Diệp Bối Nhi, xem ra cô càng ngày càng ham ngủ rồi, sắp biến thành heo nhỏ rồi, nhưng mà vị đại boss của chúng ta rất thích bộ dạng của Bối Nhi bây giờ, da thịt mềm mại, khuôn mặt phúng phính đáng yêu, miệng nhỏ hồng hồng, thật dễ thương!!!
"Không dậy, không dậy." Diệp Bối Nhi giả chết không chịu dậy, cô như con bạch tuộc ôm chặt lấy Tưởng Từ Hi, tiếp tục sự nghiệp đi gặp Chu Công của mình.
Tưởng Từ Hi cười, tâm trạng anh tốt lên không ít. Anh đang suy nghĩ làm thế nào để gọi cô dậy đây. Anh nhìn đồng hồ mới 2h30 chiều.
•Tác giả: What? 2h30 chiều, Tưởng Từ Hi anh muốn trốn việc!!!
•Tưởng Từ Hi: *lườm*
•Tác giả: Doanh Hạo mau cứu tôi
•Doanh Hạo: *lườm*
•Tác giả: Ok, I"m fine...
======
"Hi Tử...." Mười lăm phút sau Diệp Bối Nhi không thể giả chết được nữa, cuối cùng cô phải mở mắt nhìn Tưởng Từ Hi.
"Chịu dậy rồi sao?" Anh yêu thương hôn lên môi Diệp Bối Nhi, hôn thoả mãn rồi anh buông cô ra, ánh mắt tràn ngập nhu tình, "Bảo bối ngủ đến tóc rối rồi, để anh chải lại cho em."
"Được, được, được." Diệp Bối Nhi mỉm cười gật đầu, cô rất thích Hi Tử chải tóc cho cô nha. Cảm giác tay anh tiếp xúc với tóc khiến cô vui vẻ vô cùng, mặc dù đây là chuyện nhỏ nhặt nhưng ít người đàn ông nào lại hạ mình chải tóc cho người con gái của họ. Tưởng Từ Hi rất chu đáo với Diệp Bối Nhi, anh chăm sóc cô từng li từng tí, anh thật sự rất thương yêu cô, phải nói là cưng chiều vô điều kiện. Cô tu mấy kiếp mới gặp được người đàn ông tốt với cô như Tưởng Từ Hi.
"Vui đến vậy hả?" Không biết Tưởng Từ Hi lấy đâu ra một cây lược với đồ cột tóc hình nơ màu xanh biển nhạt, anh xoay người cô lại, cất tiếng hỏi.
"Hì hì." Diệp Bối Nhi tâm tình vui vẻ cười không ngớt, từ khi ở bên Tưởng Từ Hi cô cười càng nhiều hơn, dường như nụ cười thường xuyên xuất hiện trên mặt cô.
Tưởng Từ Hi nhẹ nhàng tháo đồ cột tóc gấu con trên tóc cô xuống để lên bàn trà. Sau đó, anh lấy lược chải gọn lại tóc cho cô, Tưởng Từ Hi suy nghĩ nên cột kiểu tóc nào cho cô, cột đuôi ngựa? No no no, lúc sáng cột rồi, cột nửa đầu? Cũng không được, cô không để mái cột nửa đầu nhìn rất già. Anh tiếp tục suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ. Được rồi búi tóc củ tỏi cho cô.
Sau vài phút anh đã búi xong, Tưởng Từ Hi xoay người cô lại nhìn nhìn rồi kéo phần tóc sau gáy cô cho phồng ra một chút, rồi anh lấy vài sợi tóc mai của cô rủ xuống hai bên khuôn mặt bánh bao của cô. Hoàn thành!
Cừu nhỏ của anh thật đáng yêu nha~~~ càng nhìn càng thuận mắt.
Tưởng Từ Hi chỉnh lại vị trí đồ cột tóc hình nơ cho ngay ngắn lại, anh hài lòng hôn nhẹ lên trán Diệp Bối Nhi một cái sau đó kéo tay cô đi về, ừm, thật ra là trốn việc.
"Hi Tử... Anh làm xong việc rồi sao?" Trước khi đi Tưởng Từ Hi chạm tay lên nắm cửa thì cô kéo kéo tay anh hỏi.
"Hửm?" Tưởng Từ Hi xoay người lại nhướng mày thích thú nhìn Diệp Bối Nhi.
"Anh không bận sao?" Diệp Bối Nhi vòng tay qua hông anh ôm, Diệp Bối Nhi khó khăn ngẩng đầu lên nhìn anh, người gì đâu mà cao quá đi.... Diệp Bối Nhi chỉ đứng tới ngực anh thôi. Cô cũng đâu thấp chiều cao của cô cũng 1m6 đó.
"Anh làm xong hết rồi kể cả việc của ngày mai." Tưởng Từ Hi đưa tay bóp bóp mặt bánh bao của người ngốc nghếch nào đó, anh nhịn không được lại hôn lên miệng nhỏ Diệp Bối Nhi.
"Thật sao?" Diệp Bối Nhi mở to mắt ra kinh ngạc, như vậy thì ngày mai Hi Tử có đến công ty không? Cô đang nhíu mày suy nghĩ thì giọng Tưởng Từ Hi lại kéo cô trở về hiện thực, "Suy nghĩ gì đó?"
"Ngày mai anh có đến công ty không?" Cừu nhỏ có chút tò mò nhịn không được con sói phúc hắc nào đó.
Tưởng Từ Hi đảo đảo tròng mắt rồi nói, "Vậy bảo bối muốn anh ở nhà với em hay đến công ty? Hửm?" Anh không trả lời mà trực tiếp quăng vấn đề đó về cho Diệp Bối Nhi. Để xem cô ngốc này trả lời như thế nào? Tưởng Từ Hi cười gian nhìn cô.
"Hi Tử... Em, em không biết."
Ai nha, biểu cảm quẫn bách của Diệp Bối Nhi khiến cho Tưởng Từ Hi thật vui vẻ, cảm giác bắt nạt cừu nhỏ thật thích, nó cho anh cảm thấy thật thành tựu.
Tưởng Từ Hi xoa xoa mặt Diệp Bối Nhi, ừm, xúc cảm thật tốt.
"Không đùa em nữa. Đi thôi."
========
Trong xe....
"Hi Tử... Ngày mai anh có đến công ty không?" Diệp Bối Nhi ôm cánh tay anh lắc lắc.
"Hmmm.... Để xem tâm tình đã." Khi anh nói khoé miệng anh không tự chủ cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Diệp Bối Nhi chu môi không thèm để ý đến Tưởng Từ Hi nữa. Mà cô đang chìm trong suy nghĩ của mình. Cô suy nghĩ xem ngày mai làm thế nào mà tổ chức sinh nhật cho Hi Tử nhà cô trong khi tên đại gian thương phải ở trong công ty. Với chỉ số IQ của cô thì làm sao lừa được con cáo gian xảo đang ngồi kế bên cô đây nhỉ??
"Nè...." Tưởng Từ Hi lấy ngón trỏ chọc chọc tay Diệp Bối Nhi, "Bảo bối...." Tưởng Từ Hi ôm cô ngồi lên đùi mình, anh mặc kệ tài xế có đang nhìn hay không, anh trước giờ đều không quan tâm đến ánh mắt mọi người nhìn mình, anh chỉ để tâm đến một con cừu nhỏ ngốc nghếch đang dựa người ngồi trên đùi anh. Tưởng Từ Hi cúi người hôn lên cổ Diệp Bối Nhi sau đó mút mạnh một cái.
"Đau... Đồ xấu xa lúc nào cũng nổi thú tính lên được." Diệp Bối Nhi véo vào cái tay không đàng hoàng đang chạy loạn trong áo cô.
"Chịu để ý anh rồi sao? Hửm?" Tưởng Từ Hi nhướng mày nhìn Diệp Bối Nhi.
Diệp Bối Nhi nổi tính trẻ con làm mặt xấu với Tưởng Từ Hi. Tiếng cười trầm thấp từ tính từ trong cổ họng anh phát ra.
Bảo bối thật trẻ trâu. À, nhầm nhầm, là trẻ con không phải trẻ trâu nha Làm sao chịu được vẻ đáng yêu của cô đây?
Tưởng Từ Hi ôm chặt lấy Diệp Bối Nhi, anh dùng mũi cọ tới cọ lui lên mặt phúng phính của cô. Muốn hôn một cái ghê!! Tưởng Từ Hi thuộc trường phái hành động cho nên anh lập tức hôn lấy hôn để trên mặt cô.
"Hi Tử." Diệp Bối Nhi hôn đáp trả lên môi Tưởng Từ Hi một cái thật nhanh rồi hỏi anh tiếp, "Mai anh đến công ty nha."
"Sao đây ái phi? Nàng chán ghét trẫm rồi sao?" Tưởng Từ Hi cười cười, anh lại giở trò trêu ghẹo cô. Tài xế đang lái xe đằng cực lực nhịn cười, cơ mặt anh ta muốn liệt luôn mới khống chế tiếng cười không phụt ra khỏi miệng.
"Hi Tử anh đang trở về thời ấu thơ, ấu trĩ, ấu trùng sao?" Diệp Bối Nhi ngây thở hỏi lại anh. Tưởng Từ Hi sắc mặt đen thui nhìn cô. Anh "Hừ!" Một tiếng đem cô ôm vào lòng rồi không nói gì nữa cho đến lúc về đến nhà.
Hình như cô đâu có chọc giận anh đâu nhỉ???
========
"Chủ Tử, Chủ Mẫu." Ma Phong cung kính gọi hai người bọn họ. Tưởng Từ Hi chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, còn Diệp Bối Nhi vui vẻ chào hỏi Ma Phong. Xem ra tính cách hai ngược thật trái ngược nhưng lại bù trừ cho nhau, một nóng một lạnh hợp lại là hoàn hảo.
Diệp Bối Nhi lon ton lon ton nắm đuôi áo Tưởng Từ Hi đi theo anh lên phòng như cái đuôi nhỏ ve vẩy ve vẩy.
"Hi Tử."
"Bảo bối, anh lại muốn rồi."
Tiếng quần áo cọ sát vào nhau. Những nụ hôn kích tình, tiếng thở gấp....
Chuyện gì nên xảy ra thì thuận theo tự nhiên tiếp tục diễn ra.
Hình ảnh cấm trẻ em
~~~~~~~~~~
"Bảo bối." Tưởng Từ Hi thoả mãn ôm chặt Diệp Bối Nhi. Hai người đang trần truồng ôm lấy nhau. Cô thật sự mệt chết đi được, ngay cả lên tiếng trả lời Diệp Bối Nhi cũng lười. Cô chui rúc trong lòng Tưởng Từ Hi tìm chỗ thoải mái nhất mà ngủ.
"Cầm thú." Diệp Bối Nhi lẩm bẩm.
"Ngủ ngoan, bà xã nhỏ!" Tưởng Từ Hi cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của cô. Anh ôm chặt Diệp Bối Nhi yên ổn ngủ.
======
Ngày hôm sau.
"Hi Tử, Hi Tử.... Dậy thôi!" Diệp Bối Nhi còn mặc bộ pijama gấu con, tóc buộc cao cố gắng lay lay cái người sắp bước qua tuổi 23 dậy.
"Bảo bối ngoan, lại đây ôm một cái." Tên lười biếng này!!! Diệp Bối Nhi lấy chân đạp đạp đùi Tưởng Từ Hi, "Mau dậy, mau dậy, đồ lười biếng."
"Đúng vậy,anh là đồ lười biếng. Cho nên bảo bối lại đây ôm anh một cái để anh có động lực." Tưởng Từ Hi nằm chết dí trên giường, chăn đắp ngang hông như ẩn như hiện ra bắp đùi rắn chắc. Tất nhiên là anh đang trần như nhộng.
"Còn lâu, em mà lại gần anh "thịt" em thì sao?" Diệp Bối Nhi khinh thường liếc nhìn cái đồ lười biếng đang nằm trên giường.
Xem ra bảo bối thông minh ra không ít. Nhưng em chưa đủ trình để đấu với anh đâu cừu nhỏ. Đã là cừu sao đấu lại sói chứ?? Hahaha...
"Bảo bối.... Hôm nay là sinh nhật anh đó!" Tưởng Từ Hi tỏ ra vô tội lại chút đáng thương cho nên thành công đánh lừa cừu nhỏ dễ gạt.
"Hừ!" Diệp Bối Nhi trèo lên giường ôm Tưởng Từ Hi cái, cô chưa kịp đứng lên thì đã bị con sói lớn xoay người đè cừu nhỏ xuống thân.
Và sau đó những hành động được miêu tả ngắn gọn xúc tích qua "bài hát":
Xúc xích bơi vô chỗ tối, ngoi lên lặn xuống, chỗ tối nó rung rinh. •Tác giả: Ta chong soáng. Quên nữa, có ai thấy giai điệu quen quen không?:))))
======
"Bảo bối...."
"Oa......"
"Đừng khóc mà."
"Oa......"
"Anh thương, đừng khóc."
"Oa......"
"Xin lỗi mà. Anh không nên làm em hết lần này tới lần khác."
"Oa......."
"Bà xã nhỏ, ăn kem nha."
"Oa..... Thật không?" Diệp Bối Nhi lập tức dừng khóc.
"Thật." Tưởng Từ Hi hôn môi anh đào của cô.
"Đi tắm."
"Ừm, ôm bà xã nhỏ đi tắm." Tưởng Từ Hi vui vẻ ôm cái người vừa mới bị mình "bắt nạt" đi vào toilet.
======
"Hi Tử." Diệp Bối Nhi đã tắm xong đang nhìn cái người sấy tóc kia. Ai nha~~~ thật soái!!! Diệp Bối Nhi cảm thấy nước miếng của cô sắp chảy ra rồi.
"Hửm?"
"Tặng sinh nhật anh nè." Diệp Bối Nhi chìa tay đưa cái khăn quàng đã được đặt trong hộp quà tinh xảo.
"Gì đó?" Tưởng Từ Hi tắt máy sấy, anh đi lại cầm lấy món quà của Diệp Bối Nhi, vui vẻ mở ra. Là một chiếc khăn quàng màu xám tro, cách đan thủ công. Thật đẹp!!
"Ông xã, sinh nhật sinh vui vẻ." Diệp Bối Nhi rất ngượng ngùng nói đến hai từ "ông xã". Mặt cô đỏ hết trơn, cô cúi đầu di di bàn chân xuống sàn.
"Bảo bối của anh, anh rất thích, thật đẹp. Yêu em chết mất." Tưởng Từ Hi hạnh phúc ôm chặt lấy eo cô.
Bảo bối... Cảm ơn em đã mang đến hạnh phúc cho anh. Người con gái anh yêu mang tên Diệp Bối Nhi. ========
•Tác giả: Chap "Ông xã, sinh nhật vui vẻ" vẫn chưa hết nha~~~~~