*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ông xã ơi~~~~" Diệp Bối Nhi leo lên người Tưởng Từ Hi, cô ngọt ngào gọi anh một tiếng.
"Sao hả?" Tưởng Từ Hi cúi người cọ vào cổ Diệp Bối Nhi. Bà xã thật thơm! Anh ôm cô vào ngực.
"Ông xã, em buồn ngủ." Diệp Bối Nhi híp mắt lười biếng như mèo chui vào ngực anh nằm. Ai da, người ông xã thật ấm nha, trên người còn có mùi của anh nữa, Diệp Bối Nhi thích thú cọ cọ mặt mình vào ngực Tưởng Từ Hi, cô vui vẻ đưa tay ôm lấy hông anh.
•Tác giả: Hai người thật BT!
•Tưởng Từ Hi: Cái này gọi là tình thú vợ chồng. *kiêu ngạo*
•Diệp Bối Nhi: Ông xã nói đúng. *cười*
•Tác giả: *lườm* Bộ có ông xã là hay lắm sao?? Hả? Tôi cũng muốn......
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
"Bảo bối muốn ngủ sao?" Tưởng Từ Hi xoa xoa mặt cừu nhỏ của mình. Anh dịch người dựa vào ghế sofa để Diệp Bối Nhi dựa thoải mái hơn.
"Vừa buồn ngủ vừa đói bụng." Mặt cô phụng phịu nhìn đại boss, cừu nhỏ làm nũng tay xoa xoa bụng đói meo, thực ra thì trước khi đến công ty bé ngốc nào đó của Tưởng Từ Hi đã ăn hết một chén cháo thịt nạt trứng muối, một tô mì xá xíu, hai cái bánh xếp, một chén chè tuyết nhĩ táo đỏ, sau đó còn ăn thêm một trái táo và uống thêm một li sữa tươi.
•Tác giả: Tôi thấy hình bóng mình đâu đây
•Doanh Hạo: Ham ăn *khinh bỉ*
•Tác giả: Cảm ơn
==============
"Không phải lúc sáng em ăn rồi sao? Ăn nhiều không tốt cho bao tử." Đại boss cau mày, hazzi!! Cái đồ ngốc này, bụng mình trước giờ không được khoẻ mà ăn bậy ăn bạ. Tưởng Từ Hi lại giở giọng thầy giáo răn dạy học sinh, nào là ăn nhiều sẽ mập, ăn nhiều mà không hoạt động sẽ không tốt cho cơ thể, cái gì mà bác sĩ khuyến cáo mỗi ngày chỉ ăn ba cử, thỉnh thoảng có ăn xế hoặc ăn khuya. Mà Diệp Bối Nhi lại tích hợp giữa "mỗi ngày" và "thỉnh thoảng" lại thành một. Đó là một ngày của cô sẽ có khoảng năm cử ăn: sáng, trưa, chiều, tối, khuya.
Tưởng Từ Hi lại cằn nhằn, "Em coi em đi ăn riếc sắp thành heo con rồi. Bắt đầu từ hôm nay không cho em ăn xế với ăn khuya nữa. Mỗi ngày phải dậy sớm theo anh chạy bộ, nghe không?"
"Đừng mà ông xã. Lúc đầu cũng là anh kêu em ăn nhiều, người mũm mỉm ôm mới thích, vậy mà bây giờ anh kêu em ăn ít lại là sao? Ông xã chán người ta rồi phải không? Anh không thích người ta nữa đúng không? Em biết mà, anh có Tăng Phỉ rồi còn cần gì em nữa. Hic..." Diệp Bối Nhi mếu máo đưa bàn tay nhỏ bé đánh vào vai Tưởng Từ Hi.
"Không phải mà. Bà xã, anh chán bảo bối hồi nào? Thương em còn không hết nữa. Không muốn em ăn nhiều vì bao tử em yếu thôi, bé ngốc, khi nào anh không cần em hả? Ngoan~~ ông xã thương em nhất. Tăng Phỉ cô ta là cái đinh gì chứ? Cừu nhỏ của anh mới đáng để anh quan tâm và cưng chiều."
"Hic..."
"Ông xã muốn tốt cho bảo bối thôi." Tưởng Từ Hi cưng chiều hôn lên khắp mặt Diệp Bối Nhi. Sao dạo này bảo bối hay khóc quá nhỉ? Không sao, khóc thì anh dỗ thôi. "Bảo bối ngoan~~~"
"Đói, đói, đói, đói." Diệp Bối Nhi làm loạn trên người anh, cái bụng đói meo đang kêu gào muốn được lấp đầy, "Ông xã, em đói." Cừu nhỏ lại bày ra bộ dáng uất ức nhìn anh.
"Thật là đói?"
"Không tin anh xoa bụng em thử đi, xẹp lép luôn." Diệp Bối Nhi kéo tay ông xã đặt lên bụng mình.
"Trong tủ lạnh có hai cuộn kimpap." Tưởng Từ Hi đầu hàng với cô, hazzi... Tưởng Từ Hi mày thật không có tiền đồ.
"Yeah... Cảm ơn ông xã." Nhận được sự đồng ý Diệp Bối Nhi lập tức vui vẻ đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy kimpap, cô mang ra phòng trà hâm nóng lại.
"Bé ngốc." Tưởng Từ Hi cười cười nhìn bóng dáng vui vẻ Diệp Bối Nhi đi ra ngoài, anh đứng dậy đi đến bàn làm việc tiếp tục xử lí những hồ sơ còn dang dở, anh phải hoàn thành hết công việc của ba tháng sau để có thời gian với bà xã mới cưới nữa chứ! Anh còn nợ cô một hôn lễ, một tuần trăng mật nữa. Cho nên phảu làm xong tất cả trong một tuần này.
===========
"Bối Bối?" Alex cầm li đi vào phòng trà định pha coffee thì kinh ngạc nhìn Diệp Bối Nhi.
"Alex, lâu quá không gặp." Diệp Bối Nhi mừng rỡ khi gặp lại đồng nghiệp của mình, còn Alex vui mừng khôn siết chạy lại ôm Bối Nhi một cái thật chặt.
"Bối Nhi dạo này khoẻ không? Melvin chắc rất vui khi gặp lại cô đó, ai nha~~~" Alex kéo cô xoay qua xoay lại, "Bối Nhi của chúng ta mập ra không ít nha, Chủ Tịch nuôi cô thật khéo."
Diệp Bối Nhi đỏ mặt cúi đầu xuống không nói gì.
Alex không quan tâm cô đỏ mặt hay không, cười cười kéo tay Diệp Bối Nhi đi ra ngoài.
"Khoan, khoan, đợi tôi một chút." Diệp Bối Nhi kéo kéo cánh tay Alex. Sau đó cô chạy lại lò vi sóng mở ra lấy hai cuộn kimpap đã được hâm nóng ra. "Được rồi."
Alex kéo Diệp Bối Nhi đi đến chỗ làm việc của mình ngồi, "Melvin, Melvin, anh coi ai nè?"
"Alex sáng sớm cô la ó om sòm gì hả?" Melvin ngoáy ngoáy lỗ tai, anh xoay người thì há hốc miệng kinh ngạc.
"Bối Nhi? Là cô sao? Lại đây ôm một cái nào!" Melvin cũng mừng như Alex, anh dang tay ra ôm Diệp Bối Nhi một cái rồi buông ra. Nếu không để Chủ Tịch đại nhân biết được không ngũ mã phanh thây anh mới lạ.
"Lại đây, ngồi nói chuyện một chút." Alex kéo Diệp Bối Nhi ngồi xuống ghế, Melvin cũng kéo ghế ngồi cạnh Alex. Ba người nói chuyện rôm rả. Thoáng cái đã qua 30"
"Melvin, Alex hai người ăn sáng chưa? Tôi có hai cuộn kimpap nè." Nói chuyện một hồi cô mới nhớ ra còn hai cuộn kimpap chưa ăn, Diệp Bối Nhi mở ra đưa cho Melvin và Alex.
"Thật tốt quá, đỡ phải hao tiền rồi." Melvin không khách khí cầm lấy ăn, Alex cũng ăn.
"Mà Alex với Melvin này, tôi ở đây có làm phiền mọi người làm việc không?"
"Không phiền, nhờ hồng phúc của Chủ Tịch chúng tôi dạo này rất nhàn hạ, công việc cũng không bận lắm." Melvin miệng đầy thức ăn nhai nhai nói.
"Tôi sợ làm phiền mọi người thôi." Diệp Bối Nhi mỉm cười.
"Cô mà nói nữa chúng tôi phiền đó." Alex trêu ghẹo nói.
Hơn năm phút, hai cuộn kimpap đã nằm gọn trong bao tử hai người bọn Melvin. Diệp Bối Nhi một miếng nhỏ cũng không ăn được, thật đáng thương.
"Mà Bối Bối nè, Chủ Tịch lạnh lùng vậy cô có bị thiệt thòi không?" Alex quan tâm hỏi, ai mà chả biết đại boss bọn họ nổi tiếng mặt lạnh chứ, còn Bối Bối thì hiền lành, tính tình ôn hoà, Alex sợ cô bị bắt nạt thôi.
"Đúng đó Bối Nhi, Chủ Tịch có bắt nạt cô không?" Melvin cũng chen miệng vào.
Không xa Chủ Tịch mặt lạnh trong lời hai người họ cũng đang suy nghĩ về câu nói lúc nãy, mình có bắt nạt bảo bối sao? Không có...
•Tác giả: Ờ, đánh mông thôi không bắt nạt.
•Tưởng Từ Hi: Cút.
==============
"Bối Bối, Chủ Tịch có bắt nạt cô không?"
"Không có, anh ấy rất thương tôi." Tưởng Từ Hi cách cô khoảng 2 mét, cô ngồi đưa lưng về phía anh nên không biết sự hiện của ông xã mình, Melvin và Alex thì đang tập trung vào câu chuyện nên cũng không để ý.
"Chủ Tịch rất lạnh lùng, cô chịu được sao?" Alex hỏi.
"Lạnh lùng?" Diệp Bối Nhi híp mắt cười như mèo con được cá, "Hi Tử rất đáng yêu, nhiều khi còn làm nũng nữa. Khi anh ấy tức giận rất đáng sợ nhưng mà anh ấy chưa bao giờ để tôi chịu thiệt. Hi Tử là người đàn ông tốt." Nhắc đến Tưởng Từ Hi lòng Diệp Bối Nhi lại mềm nhũn, gương mặt hồng hào tràn đầy hạnh phúc.
Tưởng Từ Hi đứng ở góc khuất, anh rõ từng chữ một mà Diệp Bối Nhi nói. Tim anh chợt đập nhanh liên hồi, cảm giác thật ấm áp. Boss đại nhân nhanh chân đi đến chỗ bảo bối của mình.
Melvin còn định hỏi thì Chủ Tịch mặt lạnh bước đến, "Bảo bối."
"Ông xã, anh không làm việc sao?" Diệp Bối Nhi nghe giọng Tưởng Từ Hi liền xoay người lại.
"Làm xong rồi." Tưởng Từ Hi cúi người hôn lên mặt cô một cái.
"Ông xã????" Alex và Melvin trăm miệng một lời, trố mắt kinh ngạc.
Diệp Bối Nhi mặt đỏ ửng, kéo kéo tay Tưởng Từ Hi.
"Tôi là ông xã cô ấy."
==========
•Tác giả: Hehehe... Hình đẹp Au bonus thêm tấm nữa nè