Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 41

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên màn hình lớn, trong video không những có mặt của Trần Hân mà còn giọng của anh ta nữa. Hoắc Từ đứng ở trong góc, lạnh lùng nhìn Trần Hân đang nhìn xung quanh bằng vẻ mặt hoảng loạn.

“Đưa sơn màu xanh lá cây đây cho tớ." Hoắc Từ duỗi tay.

Vẻ mặt Mạc Tinh Thần đang khiếp sợ, nghe Hoắc Từ nói như vậy, lập tức kiếm sơn màu xanh lá cây từ trong túi đưa cho Hoắc Từ. May mắn hôm nay cô có chuẩn bị đầy đủ, đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh dương, chàm, tím đều có.

Hoắc Từ cầm sơn, mở nắp ra, đôi chân dài bước hai ba bước đi đến chỗ Trần Hân. Đến khi cô đứng trước mặt Trần Hân, anh ta mới phát hiện Hoắc Từ. Ánh mắt lúng túng, hỏi: “Hoắc Từ, sao cậu lại ở đây?"

Cô vung tay lên, hơn phân nửa lon sơn đều dính lên người Trần Hân. Chiếc áo sơ mi trắng và áo vest đen đều bị dính sơn màu xanh lá, thoạt nhìn vừa buồn cười lại vừa lố bịch.

Có người sợ hãi la toáng lên, lúc này tiệc rượu đã rơi vào hỗn loạn.

Hoắc Từ lạnh lùng nhìn Trần Hân, giọng mỉa mai: “Mẹ nó, không phải mày thích ngoại tình sao? Để tao cho mày nếm thử mùi vị cả người đều xanh mơn mởn nhé.”

Đoàn phù rể Trần Hân mời đa số đều là bạn thời đại học, đương nhiên họ cũng biết Hoắc Từ nên nhanh chóng tiến lên khuyên nhủ. Có người nói: “Hoắc Từ, hôm nay là vui của Trần Hân, cậu tới quậy như vậy không tốt đâu?”

“Thật ra cậu nói không sai, tôi tới đây chính là để quậy đó. Nếu không phải hôm nay anh ta kết hôn thì tôi đã không đến."

Ánh mắt Hoắc Từ lạnh lùng nhìn người nọ, lời nói không có đạo lý, nhưng khi cô nói ra thì cứ như là một chuyện đúng đắn. 

“Chú rể Trần Hân, mọi người đều biết nhỉ. Người anh ta cầu hôn trong video chính là bạn gái cũ của anh ta, một tháng trước anh ta vừa đề nghị chia tay, mà hiện tại đã kết hôn." Hoắc Từ châm chọc.

Mới chia tay với bạn gái cũ được một tháng???

Phòng tiệc của khách sạn năm sao này rất khó đặt, phòng tiệc cưới đều đã được đặt  trước đến sang năm, ai muốn đặt phòng thì cũng phải đặt trước cả nửa năm.

Tất cả mọi người đều nhìn sang phía chú rể, âm thanh ong ong ong như bị phóng đại lên.

Trần Hân đứng tại chỗ, nghe tiếng nghị luận xung quanh.

Người nhà cô dâu chạy tới, một người đàn ông mặc bộ tây trang màu xanh, chỉ vào Trần Hân mắng: “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra mà lại để cho người ta chạy tới đây náo loạn hả?”

Nói xong, anh ta quay đầu lại gọi to: “Bảo vệ, bảo vệ đâu, sao không đuổi đám người này đi cho tôi. Toàn là cái thứ gì đâu không."

“Hoắc Từ, cô không nên quá đáng." Tròng mắt Trần Hân đã đỏ quạch, vừa giận vừa hận.

Con người Trần Hân luôn sĩ diện, nếu không cũng đã không nói dối như vậy với bạn bè cùng lớp. Anh ta hiểu rõ Thiệu Nghi, biết cô không phải là loại ầm ĩ. Nhưng anh ta không nghĩ đến, người luôn lạnh lẽo như Hoắc Từ, vậy mà lại ra mặt thay cho Thiệu Nghi.

Khuôn mặt điển trai của anh ta bây giờ đã tái nhợt và ảm đạm, mười phút trước, anh ta vẫn là chú rể hăng hái, khí phách, mười phút sau anh ta đã trở thành một tên đàn ông khốn nạn, một kẻ đê tiện.

Hoắc Từ lạnh nhạt nhìn anh ta: “Không phải lúc cầu hôn, mày còn kêu bọn tao phải giám sát mày cho kỹ sao?”

“Hôm nay tao đã làm theo lời nói của mày rồi đó.” Cô xinh đẹp, nét mặt lạnh nhạt, làm việc lại đâu vào đấy, nói mấy câu đã giẫm Trần Hân xuống lòng bàn chân.

Đa số người ở sảnh lớn của hôn lễ đều là người nhà của cô dâu, bọn họ đều thích coi chuyện cười nên chẳng có ai thèm đi lên ngăn cản.

Huống hồ, cô gái này từ đầu tới cuối cũng chỉ tạt cho anh ta một lon sơn thôi, đã là gì đâu.

Người kêu bảo vệ chắc là anh trai của cô dâu, anh ta đang gân cổ lên mắng. Mạc Tinh Thần nghe mà thấy phiền, đi lên cầm bình xịt tự vệ xịt một nhát. Cô cũng học Hoắc Từ cười lạnh, nói: “Em gái anh chính là kẻ thứ ba, vậy mà anh còn có mặt mũi để kêu à, hôm nay tôi sẽ dạy cho anh nên làm như thế nào.”

Trần Hân thấy Mạc Tinh Thần muốn đánh người nên lập tức tiến lên chuẩn bị đỡ đòn. Hôm nay Hoắc Từ đi một đôi giày đặc biệt, một cước đưa ra, chân cô vừa dài vừa có lực. Một cước này không hề khách khí, có thể nói là đá thẳng vào tim, sau khi đá xong, bụng dưới của cô đau nhói nhưng trong lòng lại thấy sảng khoái vô cùng.

Trần Hân cũng không nghĩ tới, Hoắc Từ có thể tàn nhẫn như vậy. Anh ta lơ đãng một chút, đã bị Hoắc Từ đá lùi về sau vài bước.

May mắn bên cạnh anh ta có vài rể phụ, mọi người mau chóng đỡ anh ta dậy.

“Trần Hân, nếu mày muốn leo vào chỗ phú quý, không ai ngăn mày đâu. Nhưng mày không nên chà đạp người khác như vậy, không nên đem tình cảm thật lòng của người khác mấy năm nay với mày giẫm xuống đất như vậy được, Thiệu Nghi đối với mày như thế nào, mẹ nó chắc mày không cần tao nhắc nhở nhỉ. Tự mày đặt tay lên ngực mà tự hỏi bản thân mình xem, mày xứng đáng với cô ấy không?”

Hoắc Từ thật sự tức giận, Thiệu Nghi và Trần Hân là hai người từ nơi khác đến Bắc Kinh học. Thời điểm học đại học bắt đầu quen nhau tới khi tốt nghiệp rồi sau đó ở lại Bắc Kinh.

Tốt nghiệp không bao lâu, hai người liền ở chung. Thiệu Nghi dù vẫn còn bận việc của mình nhưng vẫn chăm sóc anh ta ổn thỏa.

Quay đầu lại anh ta nói một câu chia tay đã muốn đuổi người đi rồi.

“Đó cũng là chuyện của tôi với cô ấy, có quan hệ gì với cô, huống hồ bọn tôi đã chia tay từ lâu rồi.” Trần Hân nghiến răng, nhìn Hoắc Từ.

Đột nhiên Hoắc Từ cười khẽ một chút: “Đúng vậy, không có quan hệ gì với tao. Nhưng mà khi tao nhìn thấy mày thì tao lại khó chịu, cứ muốn giế.t chết mày.”

Sau đó, xung quanh yên tĩnh. Cô gái này được trời cho một khí chất kiêu ngạo, mạnh mẽ, khi cô lạnh lùng nói ra lời này khiến người khác có một loại cảm giác rất có lý.

“Hoắc Từ, mày...” Bây giờ mắt Trần Hân đã đỏ lên, anh ta hận không thể ngay lập tức xông lên dùng tay xé Hoắc Từ ra từng mảnh.

Anh ta vừa mới mở miệng, Hoắc Từ đã vung tay lên đem nửa lon sơn còn lại ném thẳng lên người anh ta, cười lạnh nói: “Tên của tao, mày có thể tùy tiện gọi như vậy à?”

Bảo vệ khách sạn cũng đã đến, người đàn ông bị Mạc Tinh Thần xịt, chỉ tay vào hai cô, kêu: “Báo cảnh sát, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát.”

“Muốn báo thì cứ báo đi để xem ai sợ ai." Mạc Tinh Thần cười châm biếm, trước khi đến đây bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Cô dâu vốn đang ở trong phòng nghỉ để đợi lên sân khấu, có lẽ do nghe ai đó nói chuyện ở ngoài này nên đã vội vã chạy tới. Một thân áo cưới dài quét đất, tấm màn sa ren trắng như tuyết rủ trên lưng, sau khi nhìn dáng vẻ thảm thương của Trần Hân thì nét mặt trở nên hoảng hốt, sốt ruột.

“Trần Hân, anh không sao chứ?" Cô dâu thật sự sốt ruột, thấy sắc mặt Trần Hân trắng bệch, thậm chí còn thấy đau lòng mà rơi nước mắt.

Đáng ra bảo vệ phải đưa hai người gây rối ra ngoài nhưng mà còn chưa đụng tới người đã nghe thấy Mạc Tinh Thần la lớn: “Mẹ nó tôi đang mang thai, người nào đụng đến tôi, nếu làm đứa trẻ trong bụng tôi bị thương thì mấy người xác định mình sẽ ngồi xổm trong tù đi.”

Mạc Tinh Thần la như vậy làm tất cả bảo vệ đều không dám di chuyển. Trời đất bao la, phụ nữ có thai là lớn nhất.

Nếu thật sự xảy ra va chạm, bọn họ thật sự đền không nổi.

Nghe Mạc Tinh Thần la như vậy, ngay cả Hoắc Từ cũng dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn sang.

Một tay Mạc Tinh Thần vuốt bụng mình, một tay cầm bình xịt tự vệ, trông rất giống một nữ chiến sĩ cầm thuốc nổ.

Lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng hy sinh.

Bảo vệ không dám động, anh trai cô dâu càng tức giận, chỉ vào bọn họ tức muốn hộc máu mà mắng to: “Mấy người còn có tác dụng gì hay không, có hai người phụ nữ cũng không đối phó được.”

“Ngài Lục, ngài đừng có gấp, chúng tôi đã báo cảnh sát." Quản lý khách sạn nhanh chóng chạy đến trấn an.

Mặt mũi người nhà họ Lục đều vặn vẹo, báo cảnh sát có tác dụng cái rắm, thể diện cả nhà họ Lục bọn họ hôm nay đã bị người ta tới trước mặt mọi người xé xuống, hơn nữa còn xé tới chảy máu đầm đìa. Hết lần này đến lần khác trước mắt biết bao người, lại không có ai dám làm gì hai người phụ nữ này.

Mạc Tinh Thần đắc ý nở nụ cười, lại thấy vẻ mặt cô dâu bên cạnh đau lòng vuốt mặt Trần Hân, lập tức cười lạnh: “Nam cặn bã cùng nữ tuesday, một đôi cẩu nam nữ, thật là xứng đôi.”

Nói xong, bỗng nhiên Mạc Tinh Thần lại cười nói với Hoắc Từ bên cạnh: “Hoắc Từ, cậu nói có phải lần này chúng ta phá sai rồi không, hẳn là chúng ta phải chúc đôi cẩu nam nữ này trăm năm hạnh phúc mới đúng chứ.”

“Không sao, da mặt bọn họ dày, chúng ta phá xong rồi thì bọn họ cũng vẫn có thể tiếp tục trăm năm hạnh phúc.”

Hiếm khi Hoắc Từ phối hợp với Mạc Tinh Thần, người tung kẻ hứng, quả thật đã đem mặt mũi của cô dâu chú rể ném xuống đất, mạnh mẽ chà đạp trước mặt mọi người. Giết người chẳng qua là đầu lăn trên đất, chết không có gì là ghê gớm, hôm nay thật sự hai người dù dùng bất cứ giá nào cũng muốn gi.ết chết Trần Hân.

“Mấy người không biết xấu hổ." Sắc mặt cô dâu tái nhợt vì giận dữ, dù sao, đây là đám cưới của cô ta, bị người khác giẫm lên trước mặt mọi người như vậy nên đã tức đến phát run.

“Ái chà, người xấu còn cáo trạng trước à, rốt cuộc thì ai mới là người không biết xấu hổ hả, lúc cô làm người thứ ba sao cô lại không cần mặt mũi như vậy chứ." Miệng lưỡi Mạc Tinh Thần sắc bén, Hoắc Từ lại kiểu người nếu có thể động thủ thì sẽ không động khẩu. 

Hoắc Từ không thường cãi nhau nên những chuyện đâm chọt vào lòng dạ người khác như thế này thì cô trực tiếp giao cho Mạc Tinh Thần.

Cô dâu cũng không phải là người hiền lành gì, lập tức vặn lại: "Cô là cái thứ gì chứ, dựa vào đâu mà muốn quản chuyện của chúng tôi. Tôi với Trần Hân quang minh chính đại quen nhau, không có người bạn gái cũ nào. Do bản thân cô ta không tốt, đáng đời bị người ta bỏ, giờ trách được ai?”

Mẹ kiếp, những lời này thật sự đã đâm thẳng vào nơi quan trọng của hai người.

Hoắc Từ cười lạnh, tiến lên phía trước, ban đầu cô chỉ muốn dạy dỗ Trần Hân thôi. Dù sao thì anh ta mới là người có lỗi với Thiệu Nghi. Bây giờ nhìn xem, khó tránh hai người này có thể thông đồng với nhau.

“Cậu ấy không tư cách quản, vậy chắc tôi sẽ có cách hỏi nhỉ." Âm thanh truyền đến từ phía sau, mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen yên tĩnh đứng ở đó.

Trần Hân không nghĩ tới Thiệu Nghi thật sự sẽ đến, sắc mặt lập tức trở nên lụn bại không tưởng tượng nổi.

Thiệu Nghi đi đến trước mặt anh ta, không thèm nhìn cô dâu bên cạnh mà chỉ nhìn thẳng vào anh ta, hỏi: “Trần Hân, chúng ta từ hồi học đại học đã bắt đầu quen nhau, cho dù chia tay thì anh cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ.”

“Thiệu Nghi." Trần Hân ở trước mặt bọn Hoắc Từ còn có thể chống chế nhưng khi ở trước mặt Thiệu Nghi thì cái gì cũng không nói được.

Một tháng này, anh ta như một con rối gỗ bị giật dây, cứ phải vội vội vàng vàng. Chụp ảnh cưới, lãnh giấy kết hôn, còn có đặt sảnh khách sạn để làm tiệc cưới, rồi còn xem nhà, khiến anh ta như đang lạc trong một giấc mơ.

Nhưng bây giờ giấc mơ đã bị phá vỡ.

Ba~~, Thiệu Nghi không hỏi gì nữa mà tặng một cái tát qua đó.

Bàn tay này dường như đem thanh xuân của cô, đem tình cảm và kỷ niệm còn sót lại xoá sạch sẽ.

Chẳng qua là sau cái tát này, cô dâu bên cạnh Trần Hân hét lên, tức giận nói: “Cô dựa vào đâu mà đánh người chứ?”

Cô dâu vừa mới hỏi xong, lại ba~~ thêm một cái tát, bàn tay lại in lên má phải Trần Hân như cũ, làn da anh ta cũng coi như là trắng nên sau hai cái bạt tai, năm dấu ngón tay vẫn còn in rõ trên mặt.

“Cô...” Cô dâu không nghĩ tới, mấy người hôm nay đến đều là người ngang ngược như vậy, thấy Trần Hân không phản kháng nên cô ta tiến lên ngăn đòn.

Nhưng mà cô ta vẫn chưa tiến lên đã bị Hoắc Từ chặn lại, một tay đẩy cô ta ra, cười lạnh: “Chuyện cũ của người ta, có liên quan gì đến cô à?”

“Đúng đó, cô đứng sang một bên đi." Mạc Tinh Thần cũng cản trở.

Tiếng bạt tai vang vù vù sau lưng, ngay cả mấy rể phụ cũng không dám ngăn cản. Đều là bạn thời đại học, trong lòng mọi người cũng biết chuyện gì đã xảy ra, dù sao cũng là do Trần Hân xử lý chuyện này không tốt.

Huống hồ còn có một phụ nữ mang thai như Mạc Tinh Thần ở đây, ngay cả bảo vệ cũng không dám tiến lên. Nên ai cũng ngóng trông cảnh sát mau đến, để mời ba vị tổ tông này đi.

Thiệu Nghi tát xong, cô thản nhiên nhìn Trần Hân nói: “Trần Hân, những gì anh nợ tôi, vẫn còn đó.”

Từ nay về sau, cả đời này chúng ta cũng sẽ không qua lại với nhau nữa.

Trần Hân ngây ra mà nhìn Thiệu Nghi, mọi chuyện đã ra đến nông nỗi này, không ai quay đầu lại được.

Cảnh sát đi vào trong sự hối tiếc của mọi người, vốn là một đám cưới xa hoa, vậy mà lại bị người ta phá thành một trò cười. Không biết có bao nhiêu người đã đưa điện thoại ra quay lại, bây giờ phương tiện truyền thông xã hội phổ biến như vậy, chỉ sợ chuyện này ngày mai thật sự có thể lên trang đầu.

Cảnh sát vừa đến, đã muốn đưa người đi, dù sao đây cũng là một vụ gây rối. Chỉ là ba người phụ nữ vừa mới gây rối một người so với một người càng thản nhiên hơn, có lẽ là người nào nên trút giận cũng đã trút giận, trong đó có hai người đặc biệt thản nhiên chuẩn bị đi theo họ.

Ai ngờ Hoắc Từ dựa vào lẵng hoa bên cạnh, cả buổi vẫn chưa nhúc nhích.

Mạc Tinh Thần quay đầu lại nhìn Hoắc Từ, nói: “Hoắc Từ, đi thôi, chúng ta đừng làm cho cảnh sát khó xử.”

Cảnh sát bên cạnh nghe thấy, ồ, cô gái này còn rất hiểu chuyện.

Thế nhưng khi Mạc Tinh Thần quay lại nhìn thì cảm thấy có gì đó không ổn, mặt Hoắc Từ trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra. Ngay cả cảnh sát cũng phát hiện ra Hoắc Từ có gì đó không ổn, Mạc Tinh Thần quay lại đi đến đỡ Hoắc Từ, nhưng khi đến gần, Mạc Tinh Thần lại ngửi thấy mùi máu từ trên người Hoắc Từ.

Vô cùng nồng, vô cùng rõ ràng.

Mạc Tinh Thần sợ hãi, trực tiếp hỏi: “Hoắc Từ, cậu làm sao vậy?”

Vẫn là Thiệu Nghi bình tĩnh, đi đến cởi cúc áo khoác Hoắc Từ ra, mọi người đều bị dọa sợ. Chiếc áo màu trắng bên trong đã nhiễm đỏ một mảng lớn, ngay cả chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài cũng đã bị nhuộm đỏ.

Mạc Tinh Thần vừa rồi còn đang ngang ngược, lại bị dọa khóc, hỏi: “Hoắc Từ, cậu bị sao vậy, cậu đừng xảy ra chuyện gì nha...”

“Chắc là miệng vết thương của tớ bị vỡ ra rồi, đưa tớ tới bệnh viện đi." Ngược lại bản thân Hoắc Từ lại rất bình tĩnh.

Tùy Thiệu Nghi không khóc, nhưng khoé môi cũng run rẩy, vừa tức vừa khó chịu, đi lên mắng: “Cậu không muốn sống nữa à, trên người bị thương nặng như vậy, còn dám chạy đến đây.”

Thiệu Nghi biết, Hoắc Từ muốn ra mặt thay cô.

“Chúng ta đã nói rồi mà, nếu ai bị bắt nạt, nhất định phải ra mặt thay người đó.”

Đừng nói bọn họ không nghĩ tới, ngay cả cảnh sát và những người ở đây cũng không nghĩ đến. Cô gái này bị thương nặng như vậy, còn tới ra mặt thay bạn bè, quả thật là giúp bạn bè bằng cả tính mạng.

Lại nhìn phù dâu, phù rể bên cạnh cô dâu, chú rể, bị quậy đến như vậy mà chẳng có ai nhúc nhích. Trong xã hội này, con người ta vẫn nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn, mà ít nghĩ cho người khác.

Cô gái này thật nhiệt tình, thật nghĩa khí.

“Đừng có la." Hoắc Từ liếc mắt nhìn Mạc Tinh Thần một cái, đè lên vai cô ấy nói: “Mau đưa tớ về bệnh viện đi.”

Thấy cô như vậy, cảnh sát nào dám đưa cô đến cục cảnh sát.

Vốn họ định tìm một cái cáng đưa cô ra ngoài, nhưng Hoắc Từ lạnh lùng nhìn cô dâu chú rể ở bên cạnh, cười nhạo: “Nếu tôi đứng thẳng đi vào thì cũng phải đi đứng thẳng mà đi ra.”

Mạc Tinh Thần khóc lóc trừng cô, “Cậu đó, lúc này mà còn cậy mạnh, đáng đời cậu bị đau chết.”

Nói như vậy, Mạc Tinh Thần vẫn để Hoắc Từ dựa lên người mình.

Thiệu Nghi cùng Mạc Tinh Thần, một trái một phải đỡ Hoắc Từ đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng tiệc, hai người họ giúp cô đứng chờ thang máy. Cảnh sát đi theo  bên cạnh cùng họ chờ, nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Từ, cũng có chút không đành lòng.

"Ting" một tiếng nhỏ vang lên, thang máy đã tới. Khi cửa thang máy chậm rãi mở ra, Hoắc Từ đã thấy người bên trong. Người đi đầu là một người đàn ông, nét mặt lạnh lùng và lãnh đạm, lông mày anh ta nhíu lại, trên người tỏa ra khí lạnh người sống chớ lại gần.

Trong thang máy đứng đầy người, phía sau người đàn ông đều là những người mặc tây trang màu đen, có vẻ như là bảo vệ.

Mạc Tinh Thần phục hồi tinh thần đầu tiên, cô không nghĩ tới vậy mà ở chỗ này cũng có thể gặp Dịch Trạch Thành. Nhưng mà cô nhớ tới lúc trước, Hoắc Từ cách xa vạn dặm gọi điện thoại tú ân ái với cô, vậy bạn trai Hoắc Từ là ai?

Dương Minh không nghĩ tới, Hoắc Từ sẽ xuất hiện với bộ dạng này, nhìn áo lông trắng tuyết có vết máu, anh sợ tới mức tim ngừng đập. Lại cẩn thận nhìn sắc mặt lạnh nhạt của ông chủ nhà mình, vậy mà ông chủ không lập tức tiến lên đỡ Hoắc tiểu thư.

Chắc là đã bị chọc tức đến điên rồi quá.

Nghĩ đến nét mặt trên đường đi của ông chủ, Dương Minh cảm thấy cái mạng nhỏ của mình xong rồi.

Ai cũng không nhúc nhích, đến khi cửa thang máy muốn đóng lại, Hoắc Từ đột nhiên mở miệng.

Cô nói: “Dịch Trạch Thành, em đau.”
Bình Luận (0)
Comment