Em Cười Gió Khẽ Thổi

Chương 18

Nụ cười trên môi Kỷ Hạ vụt tắt, cô nhìn Phó Ninh Tất, gương mặt lại về trạng thái ‘không cảm xúc’.

“Tôi không ăn kẹo của cậu.” Kỷ Hạ trả hộp kẹo, kiên quyết nói.

Phó Ninh Tất không chịu, lẩm bẩm: “Vừa nãy lúc nhìn tờ giấy note cậu còn cười, giờ lại bảo không muốn ăn.”

Trên giấy viết: Chủ nhân, xin người thu nhận tui được hong ~~~ T﹏T

Kỷ Hạ cảm thấy câu này nghe rất đáng yêu cho nên mới cười, nhưng không có nghĩa là cô sẽ nhận, “Tôi không thích ăn kẹo.”

“Lần trước Dương Đồng Đồng cho cậu kẹo, sao cậu lại nhận?” Phó Ninh Tất khịt mũi.

Kỷ Hạ nhíu mày, cô nhớ lúc đấy Phó Ninh Tất nằm ườn ra bàn ngủ, không ngờ cậu nhìn thấy, “Cậu nhìn trộm?”

“Nhìn trộm cái gì.” Phó Ninh Tất mạnh miệng giải thích: “Bởi vì các cậu nói quá to ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.”

Thấy Kỷ Hạ mãi không nhận, Phó Ninh Tất nhanh tay nhét vào ngăn bàn của cô, “Cậu giúp tôi nhiều như thế, nếu không nhận thì tôi thấy bứt dứt khó chịu lắm.”

Các bạn học đi vào lớp, mà Phó Ninh Tất lại thành khẩn, Kỷ Hạ mím môi không từ chối nữa.

Phó Ninh Tất thở phào. Đến lúc Kỷ Hạ ôm chồng vở bài tập toán lên văn phòng nộp cho thầy cậu mới mở sách ra, che miệng cười khúc khích.

“Thầy ơi, bài tập hôm nay đây ạ.” Kỷ Hạ theo thói quen để sách phía bên trái của bàn. Cô thấy ghế bên phải có một người phụ nữ ngồi đó, nghĩ chắc là phụ huynh học sinh.

Thầy giáo ngẩng đầu cười với cô: “Đây là mẹ của Phó Ninh Tất, hôm nay tới đây để gặp em đấy.”

Diệp Vân Chi mỉm cười hiền từ nhìn Kỷ Hạ, bà biết cô gái trước mặt chính là người giúp con mình thay đổi.

Kỷ Hạ sửng sốt, cô không nghĩ người phụ nữ nhã nhặn này lại là mẹ của Phó Ninh Tất, nhìn kĩ mới thấy hai người cũng có chút giống nhau.

“Cháu đừng khẩn trương, hôm nay cô tới để cảm ơn cháu thôi, nếu không có cháu thì Tiểu Tất sẽ không tiến bộ nhiều như vậy.” Diệp Vân Chi mỉm cười.

“Kỷ Hạ, em cứ nói chuyện với mẹ Phó Ninh Tất đi, thầy tới lớp đây, nhưng đừng nói lâu quá nhé, em còn phải về lớp học nữa.” Thầy giáo nói xong thì đi khỏi đấy.

Trong phòng chỉ còn 2 thầy cô, nhưng cả 2 đều bận rộn làm việc của mình, không để ý đến cô và mẹ Phó. Kỷ Hạ rụt rè đứng im tại chỗ, không biết trả lời sao.

Diệp Vân Chi thân mật kéo tay Kỷ Hạ, bảo cô ngồi xuống, bà nói: “Con trai cô nhiều tật xấu lắm, thời gian qua cũng khổ cho cháu rồi.”

“Cháu không làm gì nhiều đâu ạ.” Kỷ Hạ nhỏ giọng nói.

“Cô thực sự rất muốn cảm ơn cháu, thằng bé vẫn luôn chẳng học hành gì, nếu cô không dùng cách này uy hiếp nó, chắc nó không động vào sách vở đâu.” Diệp Vân Chi thở dài, “Cô đã thử qua rất nhiều cách rồi.”

Kỷ Hạ cuối cùng cũng hiểu được, có lẽ đây là ước mong của bậc làm cha mẹ, hy vọng con mình thành tài, cô có thể cảm nhận được tâm trạng này. Cô từng trách mẹ Phó không giữ lời hứa, nhưng giờ không còn trách bà nữa.

“Có cháu ngồi cạnh nó cô cũng yên tâm.” Diệp Vân Chi nghĩ đây chính là ‘gần đèn thì sáng’, “Cho nên cô phải cảm ơn cháu, cháu có thiếu cái gì không, để cô mua cho”. Nói xong bà lấy ví ra.

Kỷ Hạ nhanh chóng xua tay, “Cô ơi không cần đâu ạ, cháu có làm gì đâu, chỉ là dạy kèm thôi, cũng không phải là chuyện gì to tát.” Mà cô làm chuyện này cũng có cả mong muốn của bản thân, không thể nhận tiền của người khác.

Diệp Vân Chi không nản chí, nói: “Không thì hôm nào cháu đến nhà cô ăn cơm nhé.”

Kỷ Hạ hoảng hốt, cô đứng dậy, “Cô ơi, thực sự không cần đâu ạ, cháu phải về lớp học đây.”

Diệp Vân Chi thấy hơi mất mát, hôm nay tới đây bà cũng không mang gì theo, bình tĩnh lại dặn Kỷ Hạ: “Thằng bé tính tình không xấu, nó mà bắt nạt cháu thì báo ngay cho cô nhé, về nhà cô sẽ dạy dỗ nó một trận.”

Kỷ Hạ gật đầu, tỏ vẻ muốn về lớp.

Diệp Vân Chi lại giữ tay cô lại, gương mặt còn có chút nghịch ngợm, “Chuyện cô tới đây cháu đừng kể cho Tiểu Tất nhá.” Bà sợ Phó Ninh Tất sẽ giận, quan hệ mẹ con lại xấu đi.

“Vâng.” Kỷ Hạ hứa với bà, “Tạm biệt cô ạ.”

Cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay mẹ Phó, Kỷ Hạ chạy như bay về lớp.

Cô ngồi xuống chỗ ngồi, Phó Ninh Tất khẽ hỏi: “Sao thế? Có người truy sát cậu à?

Có, mẹ cậu đấy.

“Không sao.” Kỷ Hạ lắc đầu, cô cúi đầu đọc sách Tiếng Anh.

Phó Ninh Tất khó hiểu nhìn Kỷ Hạ, rồi cậu nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy ai mới học tiếp.

***

Không còn bị áp bức nữa, ngày ngày cứ thế trôi qua, Phó Ninh Tất lại thấy không ổn, cậu thấy mình hiện tại quá chớt chát, vì Kỷ Hạ không giám sát cậu nữa.

Trước khi cô hay mắng cậu, mà hiện tại Phó Ninh Tất lại hoài niệm về quãng thời gian ấy, cậu cũng không biết đầu óc mình hỏng chỗ nào?

Tất cả mọi thứ lại như ban đầu, Kỷ Hạ càng ngày càng ít nói chuyện với cậu, Phó Ninh Tất thấy không quen.

Buổi chiều, cậu chọc vào tay cô, “Kỷ Hạ, bọn mình nói chuyện đi.”

Một lát sau cô mới trả lời, “Chuyện gì?”

“Tôi còn mục tiêu thi cuối kì nữa, cậu giúp tôi đi mà.” Phó Ninh Tất nghĩ đến cách này.

“Chỉ cần cậu học hành nghiêm túc, giờ học chú ý nghe giảng thì sẽ thi tốt thôi.” Giọng cô nhàn nhạt nói.

Phó Ninh Tất thấp thỏm nhìn cô: “Vậy cậu có thể giao bài tập cho tôi không? Hay là hôm nào tôi cũng giao bài tập về nhà cho cậu kiểm tra nhé?”

Y như cậu dự đoán, Kỷ Hạ lắc đầu: “Nếu có gì không hiểu thì cậu có thể hỏi tôi, còn chuyện này thì thôi, lãng phí thời gian lắm, cậu có thể nhờ bạn khác.” Bây giờ không như lúc trước, cô không cần giúp cậu.

Phó Ninh Tất thất vọng, nói: “À…”

Kỷ Hạ nghĩ cậu hiểu ý mình, vì thế cô không nói chuyện nữa, chăm chú làm bài.

“Nếu tôi cho cậu công lao hậu hĩnh, cậu có đồng ý không?” Phó Ninh Tất lại hỏi.

Kỷ Hạ đặt bút xuống, cô nghiêng đầu nhìn cậu, “Muốn tôi giúp cậu thì cũng được thôi, cậu đưa tôi 1000 tệ là được.”

Mắt Phó Ninh Tất sáng lên, vui vẻ nói: “Tôi có hẳn 1 vạn (1) tệ cơ.” Tiền này là cậu giấu đi, không nói cho ba mẹ.

Kỷ Hạ mím môi, lại thêm điều kiện, “Vừa nãy tôi nói nhầm, phải là thêm một số 0 nữa.” Cô chỉ muốn cậu biết khó mà lui, ai ngờ Phó Ninh Tất lại ngu ngơ không hiểu.

Cậu buồn rầu cau mày, “Bây giờ tôi không có 10 vạn (2), vậy thì trả góp được không?”

Kỷ Hạ: “……”

(1), (2): 1 vạn = 10.000 | 10 vạn = 100.000
Bình Luận (0)
Comment