Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 45

Edit: Yvonne S Nguyễn

Beta: hana

“Mẹ, hai người cứ yên tâm quẳng hai tiểu quỷ này cho chúng con sao?” Mạnh Dịch Nam nói ra một câu mà anh biết cũng là vấn đề khiến anh cùng Hiểu Vụ đau đầu, bọn họ kinh nghiệm gì cũng không có, như thế nào có thể chăm sóc cho hai bé con này.

“Dù sao anh con cũng không lo lắng, không phải sốt ruột.” Mạnh mẹ nhẹ nhàng cười, Mạnh cha không thể nói gì nhẹ lắc đầu, “Mẹ con vẫn là như thế đấy.”

Té xỉu, không thể bởi vì mẹ buồn rầu về ông anh mà đem hai con của ông anh tùy tiện ném cho hai người hoàn toàn không biết gì. Mạnh Dịch Nam cười khổ liếc mắt nhìn Hiểu Vụ đã gần ngơ ngẩn “Mẹ, Đinh Đinh Đang Đang ít nhất còn có cha mẹ trông thì anh trai mới có thể yên tâm đi ra ngoài. Nếu để mặc cho chúng con thì anh chị chắc phát điên .”

“A, con nghĩ người làm mẹ như ta có thể vô lương tâm giống như Dịch Triết sao. Mẹ đã sớm chuẩn bị tốt.” Nói xong, tiền lấy từ trong túi ra tờ giấy a4 dúi vào tay Mạnh Dịch Nam “Những điều phải chú ý chuyện khi trông lũ tiểu quỷ thì mẹ đều viết sẵn cho các con rồi.”

Mạnh Dịch Nam trong lòng nhảy dựng đành tiếp nhận tờ giấy dày đặc chữ kia. Cả hai mặt đều tràn ngập N hạng mục công việc cần chú ý, nấu ăn hàng ngày, một ngày mấy lần xi tè, phản ứng nào có ý nghĩa gì……

Mẹ, người quả nhiên quyết liệt! Té ra sớm có mưu tính. Mạnh Dịch Nam đưa tờ giấy cho Hiểu Vụ, Hiểu Vụ cũng xem mà choáng váng, đây là sách dạy nuôi trẻ chăng?

“Yên tâm, hai đứa thông minh như vậy, chăm sóc mấy đứa nhỏ nhất định không thành vấn đề. Hơn nữa các con sớm hay muộn cũng sẽ có, thừa dịp bây giờ mau học đi.” Mạnh mẹ cười đắc ý.

Mạnh cha cuối cùng phụ họa một câu “Có việc thì gọi điện thoại cho chúng ta.”

“Bọn chúng cần rèn luyện, rèn luyện nhiều hơn.” Sự tự tin của Mạnh mẹ rốt cuộc từ đâu mà đến? Hiểu Vụ không thể hiểu hết, nhưng cô biết bà mà ra quyết định là không thể phản đối .



Buổi tối ăn cơm, Hiểu Vụ đã bị bà lôi vào trong phòng truy hỏi theo tờ giấy hạng mục công việc, xem đã học tập chăm sóc trẻ nhỏ như thế nào.

Mạnh mẹ chỉ vào hai bé con ngồi ở trên giường “Bé trên đầu có dúm tóc gọi là Đinh Đinh, một bé gọi là Đang Đang.”

Hiểu Vụ nhìn hai bé con, quả nhiên bé con đều cắt đầu trọc nhưng lại khác nhau. Có bé con trên đầu để lại một dúm tóc không cắt, đây là Đinh Đinh.

Mạnh Dịch Nam cũng chạy vào, nghe được Mạnh mẹ nói như vậy thì sờ vào dúm tóc trên đỉnh đầu Đinh Đinh mà nói “Đinh Đinh có vẻ ồn ào đây.”

Mạnh mẹ cười khẽ “Đinh Đinh so với Đang Đang thi hoạt bát hơn một chút.” Bọn trẻ đôi mắt sắc sảo, Hiểu Vụ sờ sờ đầu Đang Đang thì nó càng im lặng hơn.

“Dù sao, trẻ con cũng hay ồn ào, con cứ chơi với chúng là được.” Lời tổng kết sau cùng của Mạnh mẹ rất kinh điển, cứ chơi với bọn trẻ con.

Mạnh Dịch Nam cùng Hiểu Vụ liếc nhau, không nói gì mà cười.

“Hiểu Vụ, công ty các con có kỳ nghỉ đông, không bằng ngày mai con đến công ty xin phép, cứ nói con định nghỉ đông.” Mạnh mẹ đã tính toán tốt mọi bề.

A?? Hiểu Vụ giật mình, đột nhiên xin phép công ty như vậy, sẽ không được phê duyệt đâu.

“Yên tâm, cứ nói cùng cha mẹ chồng đi du lịch, một năm khó được một lần. Lãnh đạo sẽ không đến nỗi thiếu tình người như vậy.” Mạnh mẹ nhìn Hiểu Vụ nháy mắt mấy cái, trời ạ, bà làm như lãnh đạo và bà BH giống nhau, muốn nghỉ là nghỉ, thích chơi thì chơi.

Mạnh Dịch Nam nhìn thấy Hiểu Vụ khó xử thì nhanh miệng nói “Mẹ, Hiểu Vụ xin phép không tiện lắm. Bằng không, chúng con tìm mẹ Hiểu Vụ lại đây trông giúp một chút.”

“Không được.” Mạnh mẹ vừa nghe liền ngắt lời “Không được tìm sự trợ giúp từ bên ngoài.”

Cha mẹ vợ không phải sự trợ giúp bên ngoài, thế gọi là người một nhà được không? Mạnh Dịch Nam mặc sức trợn mắt, rốt cuộc là mẹ muốn huấn luyện bọn họ hay là có ý định trêu bọn họ a?

“Mục đích muốn cho các con nhanh chóng cảm thụ ý thức trách nhiệm làm cha mẹ. Con xem, các con đều kết hôn hơn nửa năm mà vẫn chỉ nghĩ về thế giới của hai người, một chút cũng không sốt ruột cần có con cái, như vậy sao được? Thanh niên đừng quá ham chơi.” Mạnh mẹ ánh mắt soi mói còn thật sự muốn giáo huấn hai người.

Mạnh Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ lặng lẽ thầm hiểu ra, đây mới là ước nguyện ban đầu của cha mẹ, vì thúc giục bọn họ phải có con.

Thì ra cha mẹ bên nội tuy chưa bao giờ giống cha mẹ bên ngoại thúc giục bọn họ mang thai sinh con, kỳ thật trong lòng cũng là sốt ruột. Cho nên, lần này mới ra hạ sách này để buộc anh chị sớm một chút đối mặt áp lực có con!

“Sinh con cái không phải là có thể chơi với chúng sao. Chờ đứa nhỏ lớn, các con liền càng thoải mái. Thừa dịp ông bà già chúng ta còn đi lại được, lao động được, còn có thể giúp cho các con trông cháu vài năm. Bằng không, chờ lúc chúng ta già không động đậy nổi, các con phải tự mình làm rất vất vả.” Mạnh mẹ mỉm cười cầm tay Hiểu Vụ “Phụ nữ sinh con sớm đối với thân thể, đốivới con cái đều tốt.”

Hiểu Vụ mặt ửng đỏ, gật gật đầu.

“Mẹ, kỳ thật con cùng Hiểu Vụ đã muốn kế hoạch có con rồi.” Mạnh Dịch Nam nhanh giải thích với mẹ rằng bọn họ cũng có kế hoạch.

“Phải đó, thừa dịp này cứ cảm thụ cho rõ một chút nỗi vất vả làm cha mẹ, về sau có thể kiên nhẫn chăm sóc con mình.” Mạnh mẹ xem ra đã muốn hạ quyết tâm.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng đã hiểu rõ quan niệm của mẹ chồng, đằng nào cũng nhanh chóng phải làm mẹ, học bây giờ hay sau này là giống nhau. Hơn nữa cô vừa thấy Đinh Đinh Đang Đang cũng đã thích vô cùng, luôn nghĩ tương lai có thể cùng Dịch Nam có được một đứa con giống như vậy thì cô liền thỏa mãn. Lộ Hiểu Vụ vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này, quyết định ngày mai đến công ty xin nghỉ đông.

Mạnh Dịch Nam thì buồn bực, sau khi bị Mạnh mẹ đuổi ra phòng khách, anh chỉ có thể cùng cha ngồi ở phòng khách xem TV và nói chuyện phiếm. Trong lòng vẫn lo lắng, Hiểu Vụ khẳng định là quá vội vàng khi cô quyết định vững chắc là muốn nhận trông. Ai, buồn rầu nhất là hai đứa nhóc ở nhà thì anh cùng Hiểu Vụ không phải là không thể lúc nào cũng thân mật được sao! Đây là chuyện làm cho anh phiền não nhất!

Hai bé con rất ngoan, cũng không khóc nhè. Chính là khi trò chuyện với nhau thì trong tình hình đặc biệt phát ra một ít âm thanh to hơn,. Cũng không biết là ông bà nội dạy tốt hay là bé con có vẻ nghe lời, thỉnh thoảng có muốn khóc thì chỉ cần dỗ dành là tốt rồi.

Cả đêm, Hiểu Vụ vừa học tập, vừa cùng Đinh Đinh Đang Đang chơi đùa. Chơi cùng tụi nhóc cũng bắt đầu dần dần thành thục, hai đứa bé thường thường đứng ở trên giường lắc la lắc lư đi tới đi lui. Hiểu Vụ sợ hãi muốn ôm bọn chúng thì hai đứa lại lảng ra lao thẳng tới trong lòng bà nội. Hai tiểu quỷ này một trước một sau ôm ở trên người bà nội khiến Hiểu Vụ nhìn mà trong lòng rất thích. Mạnh mẹ kêu đứa bé hơn đi ôm Hiểu Vụ, nhưng nó không thuận theo, chỉ cứ kéo kéo tóc bà, một chút lại ngồi ở trên giường.

Hiểu Vụ cực kỳ kiên nhẫn cùng đứa bé xếp món đồ chơi, cho đứa lớn ca hát. Mỗi lần cô cất tiếng hát thì bọn nhỏ liền chuyên chú nhìn cô chằm chằm. Hiểu Vụ vui vẻ vẫn hát làm cho Dịch Nam vào phòng nhìn thấy Hiểu Vụ như vậy mà trong lòng cũng cảm động, Hiểu Vụ thật sự thích trẻ con.

Đêm đó, tụi nhóc cùng ông bà ngủ ở phòng khách, Hiểu Vụ chờ cha mẹ và bọn trẻ đều ngủ rồi mới trở lại phòng ngủ, khép cửa phòng ngủ lại.

Dịch Nam đã sớm tắm táp xong đang ngồi ở trên giường, vừa thấy cô vào phòng đã chạy nhanh xuống giường đến ôm lấy cô “Có mệt mỏi không?” Xem cô máy máy mắt thế thì nhất định mệt muốn chết rồi.

Hiểu Vụ nhẹ lắc đầu, vui vẻ tựa vào trong lòng anh “Đinh Đinh Đang Đang thực đáng yêu, không ngờ lại theo tiếng hát của em mà nhảy nhót.” Cái gọi là “Nhảy nhót” Kỳ thật chính là hai đứa bé đứng trên giường xoay xoay mông, vẫy vẫy tay. Nhưng mà nhìn điệu bộ hai đứa nhỏ đáng yêu thì Hiểu Vụ thật sự rất vui vẻ, rất có hào hứng.

Dịch Nam nghe giọng Hiểu Vụ có chút khàn khàn, cô hát cả tối nhất định mệt mỏi.

Anh ôm cô ngồi ở bên giường rồi khẽ vuốt trán cô “Em không thể để mệt như vậy, anh sẽ đau lòng.” Nói xong, nhẹ nhàng hôn đôi môi của cô.

“Em không thấy mệt, đến bây giờ vẫn còn hưng phấn. Đinh Đinh Đang Đang rốt cục đồng ý cho em bế.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Vụ thật là hưng phấn, Dịch Nam nhìn lại đau lòng lại cảm động. Cô gái này, còn không chịu chăm lo cho mình xong đã muốn bắt đầu học săn sóc lũ nhỏ.

Mạnh Dịch Nam thầm nghĩ trong lòng rồi ôm Hiểu Vụ đi vào phòng tắm, đặt cô ngồi ở trên bồn cầu.

“Bà xã đại nhân đêm nay vất vả, vậy để cho đức ông nhà ta hầu hạ phu nhân tắm rửa thay quần áo.” Nói xong, bắt đầu xả nước vào bồn tắm. Sau đó xoay người cởi quần áo Hiểu Vụ.

A, Hiểu Vụ mặt đỏ tưng bừng vội túm lấy áo “Không muốn.” Cô thực không cần để anh giúp đỡ. Cha mẹ đang ở nhà mà anh còn dám xằng bậy, nếu để cho cha mẹ biết thì cô sẽ không sống nổi.

“Người ta đau lòng cho em thôi.” Mạnh Dịch Nam toét miệng cười, ghé sát vào miệng nàng đòi hôn “Mỗi lần em mệt không phải đều là anh giúp sao, còn thẹn thùng cái gì?” Có vài lần, anh thật sự là tốt quá thể, Lộ Lộ khi đó mệt mỏi không đi được, đều là anh ôm cô cùng tắm nên cô hẳn là sớm đã thành thói quen mất rồi.

“Dịch Nam.” Hiểu Vụ mặt đỏ bừng đẩy mặt anh ra. Như thế nào mà anh so với Đinh Đinh Đang Đang còn vô lý hơn, cô đã mệt muốn chết, không thể chống nổi anh vày vò, kính nhờ anh đừng làm loạn nữa.

“Anh biết.” Dịch Nam cúi mặt xuống, đôi mắt đáng thương cứ vậy nhìn Hiểu Vụ “Em mà có con là sẽ bỏ mặc anh sang một bên.”

Hiểu Vụ nhìn nét mặt buồn bực của anh, trong lòng căng thẳng nên kéo nhẹ tay anh “Dịch Nam, em …… em không có. Chỉ là em mệt mỏi muốn chậm rãi thong thả tắm một cái. Được không?” Cô lo lắng nhìn mặt anh, rất sợ anh mất hứng. Tuy rằng cô mệt chết đi, nhưng vẫn hy vọng có thể cùng Dịch Nam chia xẻ niềm vui chăm sóc trẻ con.

“Được rồi, anh đi trải giường, ở trên giường chờ em.” Vẻ mặt Dịch Nam biến hóa giống như cầu vồng sau cơn mưa, trong nháy mắt sáng ngời lên. Nói xong liền xoay người mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Lộ Hiểu Vụ trừng mắt khép lại cửa phòng tắm, nhịn không được nở nụ cười. Ông này hoàn toàn không chỉ vô lại mà còn thêm lưu manh, cả ngày trong đầu cũng chỉ nghĩ đến một chuyện, giã gạo, lại giã gạo!

Mạnh Dịch Nam đương nhiên nghĩ tới chuyện ấy, nhìn Hiểu Vụ cả tối toàn bế bé con trên người, còn mình hoàn toàn không có địa vị. Anh lại khẳng định, lúc trước không vội có con là sáng suốt. Đứa bé vừa xuất hiện, địa vị anh ở trong lòng Hiểu Vụ lập tức rơi tõm. Nhưng mà, Hiểu Vụ thích trẻ con, người sáng suốt vừa thấy là biết, cô đối với hai đứa bé Đinh Đinh Đang Đang tươi cười tinh nghịch kia đều vô cùng kiên nhẫn, tòm đủ mọi cách để cùng chơi với với bọn chúng. Chỉ cần Hiểu Vụ vui vẻ, anh nguyện ý cùng con cái chia xẻ tình yêu của cô, nhưng lại càng yêu cô nhiều hơn.

Mạnh Dịch Nam tựa vào đầu giường, nghĩ lại hình ảnh Hiểu Vụ ôm đứa bé, trong lòng cũng có hơi hơi cảm động. Hiểu Vụ quả nhiên là cô gái đáng yêu, bảo thủ truyền thống lại điềm đạm dễ thương. Mạnh Dịch Nam suy nghĩ, bất giác càng muốn ôm cô.



Khi đèn phòng ngủ đang dần tắt, dưới tấm chăn đơn Dịch Nam ôm chặt Hiểu Vụ vào trong lòng, cảm xúc trong đầu lớn lên vô hạn.

“Lộ Lộ, chúng ta cũng sinh một đứa con đi.” Mạnh Dịch Nam hôn môi Hiểu Vụ, chậm rãi quay người đè lên cô. “Nó sẽ có đôi mắt của em, cái mũi của em, cái miệng nhỏ nhắn, lại còn có đôi tai đáng yêu của em ……” Âm thanh khe khẽ dịu dàng phả vào trong tai Hiểu Vụ. Cô cảm giác thể trọng của anh chậm rãi tăng thêm, sức ép nặng nề càng làm cho tâm tư lúc này thực sự thỏa mãn. Loại cảm giác mãnh liệt thực sự có được ùa khắp trái tim, làm rối loạn suy nghĩ nóng rực của cô, những từ ngữ lộn xộn rời rạc tuôn ra đứt quãng “Phải có mũi cao … cao của anh, thực …… đẹp …… trai , a……” Cuối cùng lời nói đã muốn biến thành hơi thở hổn hển mê người.

Cả một phòng xuân sắc giấu không nổi, ngay cả chị Hằng ngoài cửa sổ cũng xấu hổ phải che mặt, náu mình sau lưng nàng Mây.
Bình Luận (0)
Comment