Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 105

Ánh mắt Thường Lê bắt đầu mất không chế di chuyển từ mặt Hứa Ninh Thanh xuống, cần cổ, xương quai xanh, l*иg ngực, bụng, sau đó dừng lại.

Hứa Ninh Thanh tiếp tục dụ dỗ cô: "Không phải muốn luyện vẽ cơ bắp sao, cơ bụng bạn trai cho em luyện, chịu không?"

Thường Lê cũng coi như hiểu rõ về cơ bụng anh, mặc dù chưa từng sờ, nhưng từng cắn rồi...

Còn cái gì mà đường cong cơ bụng thì răng không có khả năng biết được, chỉ cảm thấy cứng rắn, rất săn chắc, dáng người có lẽ rất tốt.

Thường Lê nhìn chằm chằm anh một hồi, thắc mắc hỏi một câu: "Anh thường xuyên đi tập thể hình à?"

"Thế nào, lại còn muốn kiểm hàng trước khi nhận à?" Hứa Ninh Thanh nhướng mày, như mở cờ trong bụng, hai ngón tay cầm vạt áo hơi vén lên, chậm rãi nói: "Vậy cho em kiểm tra, nếu không hài lòng thì anh đi luyện thêm một chút."

Ban đầu Hứa Ninh Thanh cũng không muốn mới quen chưa bao lâu đã lộ thịt, lo sợ cô nhóc còn nhỏ sẽ bị mất tự nhiên, cho nên động tóc vén áo chỉ là giả bộ thôi, không có ý định tiếp tục.

Kết quả nhìn thấy Thường Lê nhìn chăm chăm không chớp mắt vào vạt áo đang chuẩn bị vén lên của anh, còn rất chờ mong.

"..."

Hứa Ninh Thanh khẽ cười một tiếng, cũng không quan trọng nữa, kéo áo lên, lộ ra cơ bụng.

Thân hình người đàn ông rất tốt, vai rộng eo nhỏ, trông rất khoẻ khoắn, đường cong cơ bụng rõ ràng, cơ bắp không quá vạm vỡ, vô cùng thuận mắt.

Thường Lê nhìn không chớp mắt, trầm trồ "Oa" một tiếng.

Hứa Ninh Thanh cười: "Thế nào, đủ cho em vẽ không?"

Cô gật đầu: "Đủ."

"Vậy thì vẽ thôi." Hứa Ninh Thanh kéo một cái gối đặt sau lưng dựa vào, nhàn nhã nói: "Cần anh tạo dáng không?"

"..."

Thường Lê nhìn anh một cái, lại nhìn xuống cơ bụng, cuối cùng cảm thấy nếu cứ như vậy mà vẽ cơ bụng Hứa Ninh Thanh thì có chút kỳ quái, cô mất tự nhiên hỏi: "Anh không làm việc à?"

"Công việc có gì vui, không bằng làm người mẫu cho Lê Lê." Ngữ khí anh có chút ngang tàng, như một con hồ ly tinh: "Đợi Lê Lê kiếm tiền nuôi anh."

Thường Lê bị anh chọc cười: "Anh làm mẫu như vậy thì em không vẽ được."

"Ừm?"

"Không kiềm chế nổi." Cô nói một cách nhẹ nhàng, ngay thẳng, nghiêm túc.

Hứa Ninh Thanh dừng một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Thường Lê sẽ phản ứng như vậy.

Cô gái nhỏ này không giống những người bình thường khách, cô không thích mập mờ nước đôi để tỏ ý với đối phương mà dùng cách thức ngay thẳng nhất, thuần tuý nhất để nói lên ý nghĩ của bản thân mình.

Lúc trước cũng thế, hôm qua lúc biểu đạt sự yêu thích cũng thế.

Mạnh mẽ tiến đến nhón chân hôn một cái, một khắc đó cả người Hứa Ninh Thanh chợt ngơ ngác, cảm giác cánh môi mềm mại của cô khẽ chạm giống như có dòng điện chảy trong cơ thể.

"Ai bảo em kiềm chế." Hứa Ninh Thanh ung dung nói, anh dựa lên ghế sô pha, cả người như không có xương cốt, bốn chữ “Hoan nghênh thưởng thức” viết hoa in đậm.

Thường Lê nhịn không được, giơ tay đánh anh một cái, tiến tới chỉnh lại nếp áo của anh cho ngay ngắn.

Hứa Ninh Thanh cũng không chọc cô nữa, xoa đầu cô cười nói: "Vậy em cứ vẽ đi, cần cái gì thì nói với anh."

Anh nói xong thì đứng dậy khỏi ghế sô pha.

"Hứa Ninh Thanh." Thường Lê giữ chặt tay áo anh, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại.

"Sao vậy?"

Cô vẫy tay: "Anh cúi xuống một chút."

Hứa Ninh Thanh cúi xuống, Thường Lê vươn người hôn lên môi anh.

Cô gái nhỏ giang hai cánh tay, mềm oặt vòng ra sau lưng anh, vỗ hai cái, đầu chôn sâu dưới cổ anh, dịu dàng nói: "Em thích anh, sau này em sẽ cố gắng ngày càng lợi hại, không khiến anh phải khổ sở nữa."

Không muốn anh bị phiền nhiễu vì Tần Nguyệt và Tần Hiệt, không muốn anh đau lòng vì đoạn quá khứ đen tối đó.

Hứa Ninh Thanh nghe ra giọng cô có chút thích hợp, nắm lấy cánh tay cô kéo người ra, nhìn vào ánh mắt cô hỏi: "Làm sao rồi?"

Thường Lê chậm rãi chớp mắt hai cái: "Ừm?"

"Sao anh nghe như em đang chịu ấm ức vậy." Hứa Ninh Thanh gãi cằm cô như đang dỗ mèo con: "Có người bắt nặt em à?"

"Không có, em đâu dễ bị bắt nạt như vậy." Thường Lê liếc mắt: "Chỉ là đột nhiên em muốn nói những lời đó mà thôi, sau này em sẽ dùng tiền thuê anh làm người mẫu cho em."

Dù sao cô nhóc này không biết giấu giếm, nhìn cũng không giống khóc thật lắm.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô một hồi, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cười: "Được, anh thế nào cũng được, tiêu chuẩn nào cũng làm tất."

"..."

Cái người này liêm sỉ lọt chỗ nào rồi??

Cô mất kiên nhẫn khoát khoát tay: "Được rồi, anh mau đi làm việc đi."

"Đợi một chút." Hứa Ninh Thanh tiến tới một bước, đầu gối chống trên ghế sô pha cạnh chân cô, ấn bả vai Thường Lê dựa xuống, cúi thấp đầu: "Anh phải hôn đáp lại."

Ngón tay anh xuyên qua kẽ tóc Thường Lê, đặt sau gáy cô, ngón cái chạm qua vành tai cô, nóng bỏng, khiến cô không nhịn được co rúm lại.

Thường Lê ngửi thấy một cỗ hương vị thuốc lá nhàn nhạt.

Cô ngẩng đầu, suy nghĩ ngẩn ngơ, chắc chắn vừa rồi lại đi hút thuốc.

Hứa Ninh Thanh thấp giọng: "Đầu lưỡi."

"Dạ?"

Thường Lê vừa mới đáp một tiếng, đầu lưỡi anh liền xông vào, cảm xúc tê dại.

Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, ánh nắng đầu chiều từ cửa sổ sát đất chiếu vào, sáng rọi trong suốt, đang ở tầng cao không ai nhìn thấy mang đến cảm giác thân mật mập mờ bí ẩn.

Thường Lê bị hôn đến chóng mặt, chỉ vô thức đáp lại, học theo Hứa Ninh Thanh rụt rè vươn đầu lưỡi ra, nhưng động tác không được lưu loát, thỉnh thoảng lại bị anh quấn lấy, nghiến đến tê dại.

Hứa Ninh Thanh bắt đầu th ở dốc, hơi thở nóng rực, anh ôm mặt Thường Lê, từ nụ hôn điêu cuồng dần dần dịu xuống.

Anh lưu luyến liếʍ lên cánh môi Thường Lê, mở mắt ra, đáy mắt là một mảng đen ngầm, giống như đang cố gắng kiềm chế dòng cảm xúc mãnh liệt này.

Sau đó anh ngồi dậy, giúp cô sửa lại vạt áo bị nhăn lên vì tư thế vừa rồi, mở miệng giọng nói rất trầm: "Được rồi, em vẽ đi."

Thường Lê mông lung mở mắt ra, khuôn mặt bởi vì nụ hôn vừa rồi mà đỏ bừng, vẫn chưa định thần lại, mơ hồ “Ưm” một tiếng.

Hứa Ninh Thanh lặp lại: "Vẽ tranh đi, anh đi xem tài liệu một chút."

"..."

Xem có giống một tên cặn bã lạnh lùng vô tình không!

Thường Lê nhìn anh, cơ hàm người đàn ông nghiến chặt, cổ áo mở ra để lộ hàng xương quai xanh, nhất là giọng nói trầm hơn hình thường rất nhiều, giọng mũi cũng nặng.

Ban nãy trước khi hôn đâu có như vậy đâu?

Thường Lê bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó, nhớ tới lần kia đến nhà Hứa Ninh Thanh nấu cơm, cái lần anh “nhạy cảm” kia, thanh âm anh khi đó hình như cũng giống như vậy.

Ánh mắt Thường Lê lơ đãng nhìn xuống dưới, sau đó chột dạ cấp tốc nâng lên, đỏ mặt lan tới tận cổ.

Hứa Ninh Thanh nhìn được hết toàn bộ những phản ứng kia, biết chắc là cô đã đoán ra, cũng không nói gì thêm, vỗ nhẹ lên đầu cô, âm thanh nhàn nhạt: "Vẽ tranh đi."
Bình Luận (0)
Comment