Giọng nói anh trầm thấp nhẹ nhàng, dường như đang cố gắng đè ép xuống, mang theo hương vị mê hoặc, hoà trong gió hè quấn quýt thổi vào tai Thường Lê.
Thuần phục anh.
Thường Lê nuốt một ngụm nước bọt, lỗ tai bắt đầu có chút ngứa, không hiểu sao những chữ mà cái người này nói ra đều quyến rũ đến thế.
Cô hơi chớp mắt, "Ừm" một tiếng, lại đưa tay vuốt vành tai, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đi về thôi."
Hứa Ninh Thanh cười, mở cửa xe cho cô.
Hai người quay lại tiệm bánh lấy chiếc bánh gato hồi sáng đặt cho mọi người trong kí túc xá.
Lái xe về trường, điện thoại Thường Lê bỗng nhiên rung lên, tin nhắn thông báo đơn hàng của cô đã tới kho chuyển phát nhanh của trường học*, còn gửi cả mã số đơn hàng.
*Nguyên văn “学校的快递超市”: Chắc nó là cái kho hàng của trường để chuyển cho sinh viên ở kí túc xá, giống như đơn hàng về đến kho rồi mang đi ship á._.
"..."
Cái này có chút khó xử thì phải.
Thường Lê nhìn qua Hứa Ninh Thanh, thở dài.
Nếu như bây giờ đi lấy, lỡ như Hứa Ninh Thanh hỏi bên trong là cái gì cũng không biết nên giải thích kiểu gì, nhưng nếu không đi lấy, Thường Lê không thể tưởng tượng được nếu mấy từ bên ngoài hộp bị người ta đọc được thì sẽ xấu hổ đến mức nào.
Do dự mãi, Thường Lê nói: "Em muốn đi lấy một món đồ chuyển phát nhanh."
Hứa Ninh Thanh giẫm chân phanh, tốc độ chậm lại, nghiêng đầu hỏi: "Bây giờ à?"
"Ừm, kho chuyển phát nhanh của trường quá xa, ở bên khu Bắc lận, mà em sợ là ngày mai không có thời gian đi lấy." Thường Lê nói dối không chớp mắt.
"Bây giờ đến kho chuyển phát nhanh là đi thẳng à?"
"Ừm."
Vào giờ này bên trong kho cũng không còn nhiều người.
Hứa Ninh Thanh muốn vào giúp cô xách đồ nhưng Thường Lê từ chối, thả một câu "Không phải đồ nặng" rồi vội vàng xuống xe chạy vào kho chuyển phát nhanh, giống như sợ anh sẽ đi theo vào vậy.
Kệ hàng sắp xếp chỉnh tề theo mã số, không khó tìm, Thường Lê nhanh chóng tìm được hộp hàng của mình rồi lấy ra.
Kiểm ra số điện thoại người nhận thì đúng là cô.
Ngay sau đó ánh mắt cô dừng lại, tên đơn hàng ghi bên trên không phải cái dãy từ khiến người ta xấu hổ kia.
Mà là ------
[Váy liền ngắn tay dáng chữ A thắt eo hoạ tiết hoa nhí…]
???
Đây là cái quái gì vậy?
Bên trên người gửi ghi tên chủ quán, cũng không biết là ai gửi đến cho cô.
Thường Lê chụp một tấm hình cho Phàn Hủy, gõ chữ: Đây là của cậu mua à, không phải cậu mua mấy cái kia sao?
Mạnh Thanh Cúc cùng trường với cô, trước đó đã nói với cô là đặt quà sinh nhật trên bàn trong kí túc xá rồi, đương nhiên sẽ không gửi thêm món quà khác nữa.
Thường Lê không thích sinh nhật, cũng không nói với ai về sinh nhật của mình, người biết sinh nhật cô ngày nào rất ít, cô nhất thời không nghĩ ra là ai gửi đến.
Mà mọi người đều đã học đại học rồi, phong cách thời trang không giống nhau, ai lại mua thẳng cho cô một chiếc váy luôn chứ?
Hứa Ninh Thanh nhìn hàng lông mày đang cau lại của cô, hỏi: "Sao vậy?"
Thường Lê: "Không biết là ai gửi nữa."
Hứa Ninh Thanh quét mắt: "Quà sinh nhật?"
"Chắc là vậy." Nếu không phải quà sinh nhật thì Thường Lê càng thêm khó hiểu ai vô duyên vô cớ tặng quà cho cô.
Hứa Ninh Thanh nhíu mày một cái: "Là tình địch nào đó của anh à?"
"..." Thường Lê bất đắc dĩ nói: "Nhưng đâu có nhiều người biết em ở chỗ nào trong trường đâu, mà trên hàng địa chỉ lại ghi chính xác số kí túc xá của em."
Sau khi lên xe, Thường Lê vẫn không nhịn được quyết định mở ra xem.
Dù sao cũng không phải mấy món đồ mà Phàn Huỷ gửi đến, một cái váy nhỏ mở trước mặt Hứa Ninh Thanh cũng không sao, nói không chừng bên trong còn có bưu thϊếp của người gửi.
Thường Lê nhanh chóng bóc lớp gói giấy bên ngoài ra, đó là một chiếc hộp tinh xảo, đóng gói vô cùng tỉ mỉ.
Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp mở ra.
Bên trong là một chiếc váy ngủ viền ren màu đen, cổ áo khoét sâu hình chữ V, rất ngắn, còn có một bịt mắt màu đen và cả nội y, nội y dây mỏng, mười phần tình thú.
"..."
Thường Lê nhìn vào trong hộp ngơ ngác ba giây, lúc này mới “Cộp” một tiếng đem hộp đóng lại.
Nhưng mà vẫn muộn một bước.
Khoé miệng Hứa Ninh Thanh không thể ép xuống được, nghiêng đầu, cảm thán nói: "Xem ra không phải tình địch của anh tặng rồi, là người bạn nào của em à?"
Cùng lúc đó, Phàn Hủy trả lời.
Hủy Hủy Bảo Bối: Hahahahahahaha chắc là của mình đó! Mình nhìn thông báo thấy hàng đã tới trường cậu rồi!!
Hủy Hủy Bảo Bối: Cậu thấy có chuyên nghiệp không!! Chủ cửa hàng nói sẽ làm tốt công tác giữ bí mật, đương nhiên sẽ không nói trực tiếp bên trong là cái gì!
Hủy Hủy Bảo Bối: Cậu xem, bây giờ người ta có nhìn cũng chỉ nhìn thấy cậu mua chiếc váy công chúa dễ thương, sẽ không ai biết cậu mua hàng quyến rũ gợi cảm.
"..."
Thường Lê mặt không biểu tình đổi ghi chú của Phàn Huỷ từ "Hủy Hủy Bảo Bối" thành "Đồ Tồi".
Sau đó lại mặt không biểu tình nhìn qua bên cạnh: "Hứa Ninh Thanh, anh ngập miệng lại, không được nói thêm chữ nào nữa."
Hứa Ninh Thanh không nể mặt mũi, gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, nghiêng người chống đầu, cười thành tiếng trông rất vui vẻ.
"..."
Thường Lê nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý đến anh nữa.
Xe rất nhanh trở về kí túc xá.
Thường Lê tiếp tục mặt lạnh: "Tạm biệt, em về đây."
"Đợi đã." Hứa Ninh Thanh giữ chặt cô, vươn lên đóng lại cửa xe vừa kéo ra, thuận tay khoá cửa lại, một tiếng cạch khe khẽ.
Thường Lê:???
Anh tính làm gì?
"Mua cũng mua rồi, không mặc cho bạn trai xem sao?" Hứa Ninh Thanh cảm thán nói.
Thường Lê rất kiên định: "Còn lâu."
Hứa Ninh Thanh căn bản không xem lời từ chối của cô ra gì, đưa tay giành lấy váy, sức lực hai người quá khập khiễng, Thường Lê không đọ được anh, chiếc váy nhanh chóng rơi vào tay anh.
Anh nở một nụ cười như có như không, ngón trỏ cầm lấy dây hai bên vai, chậm rãi nhướn cao lông mày, hai tà váy ngủ tách rời nhau, chỉ dùng một sợi dây để cột lại.
Anh cứ nhìn chằm chằm chiếc váy như vậy, còn xoay qua xoay lại vài vòng, chậm rãi thưởng thức từng góc cạnh.
"Cũng đẹp mà." Tiếng cười của Hứa Ninh Thanh trầm thấp: "Lần sau mặc cho anh xem một chút nha?"
Thường Lê bị anh làm cho có chút xù lông, hậm hực đánh một quyền lên cánh tay anh, nhịn không được nói lời th ô tục: "Mặc cái rắm!"
Cô trực tiếp giành lại chiếc váy từ trong tay Hứa Ninh Thanh, nhét vào chiếc hộp kia rồi đóng nắp lại.
“Em muốn cầm về kí túc xá à?" Hứa Ninh Thanh hỏi.
"Không thì sao?" Thường Lê tức giận nói.
"Cầm về làm gì, trong phòng cũng đâu có ai muốn nhìn thấy em mặc đâu." Hứa Ninh Thanh ung dung nói: "Để anh cầm về thì hơn, khi nào em quay lại là có thể mặc rồi."
"Hứa Ninh Thanh!" Hai tai Thường Lê đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào anh, lên tiếng cảnh cáo: "Anh mà nói thêm câu nữa là hết có bạn gái đó!"
Hứa Ninh Thanh nhìn cô, chút ý chí nín cười cuối cùng cũng tan vỡ, anh tựa vào cửa xe bên cạnh, bả vai run rẩy cười không dừng được.
"..." Thường Lê sửa sang lại chiếc hộp, ôm vào trong ngực, giọng nói lạnh như băng: "Em đi đây."
"Bánh gato." Hứa Ninh Thanh gọi cô lại, cầm bánh gato từ ghế sau đưa cho cô: "Về tới phòng thì nhắn cho anh."
Thường Lê nhận bánh gato, không vui nói: "Em không muốn nhắn đó."
Hứa Ninh Thanh cười, cũng không nói gì, đưa tay xoa tóc cô, dỗ dành nói: "Được rồi anh không nói nữa, đừng giận mà, nhé?"
Thường Lê vỗ vào tay anh: "Ai thèm để ý đến anh, em về đây."
"Ừm, sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ nhé, Lê Lê." Anh nói.