Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 118

Thường Lê và Mạnh Thanh Cúc đều được công ty Gia Linh nhận, sinh viên năm nhất đại học không thể thực tập trực tiếp giống năm cuối, mà là giúp đỡ công ty một chút thiết kế, những công việc liên quan đến truyện tranh.

Thường Lê gia nhập một tổ truyện tranh, cần phải vẽ một số phân cảnh nên đến công ty lấy tư liệu.

Hai ngày trước được trận mưa to, bây giờ không khí lại bắt đầu nóng lên, lại buồn bực lại nóng nảy.

Cô lấy một tờ khăn ướt trong túi lau mồ hôi, ga tàu điện còn cách công ty một quãng đường, Thường Lê thở dài, đành phải lôi ô từ trong túi ra.

Vừa muốn ra ngoài thì chợt nhìn thấy chiếc xe có chút quen mắt.

Hứa Ninh Thanh bước xuống.

Thường Lê hơi sửng sốt, nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn đi về phía anh: "Anh đến tìm em à?"

Anh cười: "Không thì sao."

"Sao anh biết em ở đây."

"Đi đến dưới toà kí túc xá thì gặp bạn cùng phòng của em."

Hứa Ninh Thanh cúi đầu nhìn cô, cô nhóc phơi nắng nên mặt có chút đỏ, chóp mũi thẳng tắp ngạo nghễ lấm thấm mấy giọt mồ hôi, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, nhưng vẫn bị gió thổi có chút rối.

Anh đưa ngón trỏ lau mồ hôi bên thái dương của cô: "Lên xe trước đã, đứng đây thêm chút nữa là bị cảm nắng mất."

Thường Lê dùng sức mím môi, lên xe với Hứa Ninh Thanh.

Từ Đại học Z đến Gia Linh có đi qua Thừa Hòa, Hứa Ninh Thanh để tài xế về trước, tự mình lái xe tới, bây giờ trong xe chỉ có hai người bọn họ.

"Tay em đang cầm cái gì vậy?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

Thường Lê: "Tư liệu, cần phải vẽ mấy phân cảnh truyện tranh."

Hứa Ninh Thanh tiện tay mở ra, xoa tóc cô: "Lát nữa có lớp không?"

"Buổi tối có hai tiết."

"Vậy vẫn còn thời gian." Hứa Ninh Thanh nhìn đồng hồ, không chút vòng vo nói thẳng cho cô việc lúc đó: “Trước đó anh sợ Châu Ỷ Khâm và Tần Hiệt sẽ làm ra chuyện gì nên âm thâm để người theo dõi, không nghĩ tới Châu Ỷ Khâm lại đi tìm Tần Hiệt, sau đó cô ta sắp đặt một loạt kế hoạch, định dựa vào chuyện của Tần Nguyệt cùng với chuyện sau này anh và em ở bên nhau mà dội nước bẩn lên đầu anh, rồi sau đó tẩy trắng chính mình."

Thường Lê ngẩn người, thấp giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hứa Ninh Thanh mở hai khuy áo sơ mi ra, miễn cưỡng nói: "Những động thái của cô ta anh đều biết trước, có thể ngăn chặn sớm nhưng vì muốn chứng cứ cho nên mặc kệ cô ta để cấu thành tội phỉ báng, sau đó mới khoá tin tức hoàn toàn, vậy nên nội dung cô ta vu khống anh không có sức ảnh hưởng."

Anh dừng một chút, nói tiếp: "Phạm vi truyền bá cũng rất nhỏ, đợi sau khi toà ra phán quyết, anh sẽ chẳng có mất mát gì cả."

Trong một tuần chiến tranh lạnh, Hứa Ninh Thanh đã kể sơ sơ với cô, dù không nói chi tiết nhưng Thường Lê suy nghĩ chút cũng đoán ra được phân nửa.

Tuy nhiên sau khi nghe từ chính miệng anh nói vẫn giật mình một chút.

Cô hơi chớp mắt nhìn về phía Hứa Ninh Thanh, nói lời từ tận đáy lòng: "Anh xấu tính thật đấy."

Hứa Ninh Thanh: "...?"

Hai người đối mặt một lát, Hứa Ninh Thanh cười: "Anh vội vàng nói cho em, sợ em giận nên giải thích nhiều như vậy, thể mà em chỉ cho anh một cái đánh giá này sao."

Thường Lê gãi đầu.

Sau khi Hứa Ninh Thanh giải thích xong thì cơn giận của cô cũng đã biến mất, tiện thể còn bắt đầu trách móc bản thân ------ Sao mày có thể như vậy chứ! Dù tức giận cũng không thể chiến tranh lạnh với người ta!!

"Cũng không phải là giận." Thường Lê chậm rãi gảy móng tay, nói: "Chỉ là em không hài lòng việc anh có nhiều chuyện không muốn nói cho em biết, rõ ràng em đã lên đại học rồi."

"Anh biết rồi, sau này anh sẽ nói cho em sớm hơn." Hứa Ninh Thanh đưa tay xoa vành tai cô, giọng nói ấm áp: "Đây là lần đầu anh yêu đương, cũng là lần đầu làm bạn trai người khác, cho nên có đôi lúc không biết phải làm như thế nào mới đúng, em phải dạy anh."

Hứa Ninh Thanh miệng thì nói lần đầu yêu đương không biết phải làm như thế nào, một bên lại dễ dàng làm trái tim Thường Lê loạn nhịp.

Thường Lê nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Anh xích lại đây một chút."

"Ừm?"

Hứa Ninh Thanh tưởng cô muốn nói nhỏ chuyện gì, cúi thấp đầu xuống, đột nhiên bờ môi bị cô chạm vào.

Cô nhóc từ từ nhắm hai mắt lại, kéo cổ áo vụng về học theo bộ dáng của anh, hơi ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Một tuần lễ không thấy mặt mũi đâu, gặp nhau liền ôm ấp hôn hít, Hứa Ninh Thanh vốn muốn chậm rãi hưởng thụ nụ hôn của cô, nhưng lúc này không nhịn nổi nữa.

Anh mở dây an toàn, hung hăng nhấn bả vai cô, đặt cô ngồi dựa vào ghế lái phụ, càn quét một trận trong khoang miệng, ngón tay đan qua tóc cô đặt ở sau gáy.

Thông qua nụ hôn này Thường Lê biết được thế nào là tiểu biệt thắng tân hôn*.

*Tiểu biệt thắng tân hôn: Cảm xúc nhớ nhung trong tình yêu còn hơn cả đêm động phòng nữa.

Nụ hôn hấp tấp điên cuồng này không phù hợp với tính cách của Hứa Ninh Thanh.

Lúc tách ra Thường Lê đã muốn ngạt thở, tựa lưng vào ghế hít thở gấp gáp, l*иg ngực chập trùng.

Nụ hôn này không giống ngày thường, phần lớn nụ hôn của Hứa Ninh Thanh không phải chỉ bởi vì muốn thân mật với cô, mà là vội vã gấp rút như chịu không nổi nữa.

Thường Lê sờ sờ cánh môi, lầm bầm nói: "Em bôi son mà bị anh hôn trôi hết rồi."

Hứa Ninh Thanh cười, vô thức liếʍ môi một cái.

"À đúng rồi, khi nào thì phiên toà bắt đầu?"

Hứa Ninh Thanh: "Vẫn chưa có thông báo, nhưng chắc cũng nhanh thôi."
Bình Luận (0)
Comment