Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 157

“Tổng giám đốc Hứa, sao ngài tới sớm vậy?” Đạo diễn vừa đi ra ngoài xem một chút, định giải quyết vấn đề ánh đèn ban đêm, ai ngờ lại thấy Hứa Ninh Thnah ngồi dưới ghế ẩn trong bóng tối.

Hứa Ninh Thanh đứng dậy, bắt tay với ông: “Chở Lê Lê đến, ngồi đây đợi luôn.”

Giai đoạn đầu, không có nhiều người đồng ý đầu tư cho “Màu vẽ không phai”, chỉ có một xí nghiệp văn phòng phẩm nhỏ làm chủ đầu tư, còn Thừa Hòa là chủ động tìm tới.

Vốn dĩ chương trình cũng không định mời Thừa Hòa về làm nhà đầu tư, dù sao người ta cũng là công ty khoa học kỹ thuật lớn, đầu tư vào chương trình sẽ không có lợi, cho nên khi nhận được điện thoại từ Thừa Hòa, ông đã bất ngờ dữ lắm.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mãi tới khi chương trình chính thức công bố nhóm ngôi sao họa sĩ, thấy tài khoản tập đoàn Thừa Hòa đăng Weibo lên trang cá nhân của Thường Lê thì mới hiểu.

Chẳng có cái đôi bên cùng có lợi như hợp đồng đã nói đâu, vốn dĩ là để bạn gái không bị chèn ép trong show, ghi hình thuận lợi thì có.

Chỉ là đạo diễn cũng là kẻ lõi đời, để ý thấy Thường Lê chưa từng cố ý nói mình có quan hệ với nhà đầu tư, thế là vội vàng gọi điện cho Hứa Ninh Thanh, nhận được câu trả lời tạm thời đừng để cô biết chuyện này.

“Bây giờ các thí sinh đã vào phòng vẽ bắt đầu chuẩn bị tác phẩm cho đêm nay rồi.” Đạo diễn nói, “Trên mạng cũng có phát sóng trực tiếp.”

Hứa Ninh Thanh nhướng lông mày: “Vậy à.”

Nói rồi anh lấy điện thoại ra. Người ta là đại gia, mình không lơ là được, thế là đạo diễn giúp anh mở phòng phát sóng trực tiếp ra: “Bên trong phòng vẽ có rất nhiều camera. Chương trình có hợp tác đặc biệt với nền tảng livestream, có thể chọn xem camera nào. Thường Lê là camera số 3.”

Hứa Ninh Thanh không chút do dự bấm vào máy quay số 3.

Màn hình ngừng lại để tải, sau đó hiện lên khuôn mặt cô gái nhỏ. Đầu ngón tay trắng nõn tinh tế đang cầm bút vẽ, đầu lông mày cau lại, dáng vẻ rất nghiêm túc. Bút trên tay phác họa từng nét, chậm mà chắc.

Hứa Ninh Thanh nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi nhếch môi: “Có thể tặng quà không?”

“…” Đạo diễn cảm thấy thời nay mấy người trẻ tuổi yêu đương càng ngày càng lắm trò, nhưng ông nào dám nói vậy với nhà đầu tư, “Có thể. Nếu người xem livestream tặng tiền thì sẽ chia theo tỉ lệ với bên nền tảng rồi gửi tới tài khoản của người đó.”

Sau đó ông bày sơ qua các thao tác cho Hứa Ninh Thanh.

Anh “Ừ” một tiếng, cười nhạt với đạo diễn: “Ngài cứ đi làm việc đi, không cần để ý tôi đâu.”

Để lại mình anh ngồi đó. Hứa Ninh Thanh nghiên cứu giá cả các loại quà. Phía chương trình và nền tảng đã hợp tác tung ra một loại quà phiên bản giới hạn mới, chỉ có thể dùng vào đêm chung kết hôm nay, tên là “cây bút thần”.

Quy đổi ra tiền thật thì một cái khoảng 2000 nhân dân tệ. (khoảng bảy triệu VNĐ)

Hứa Ninh Thanh đánh một cái ngáp, bắt đầu tặng quà “cây bút thần”.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ống kính số ba, “Màu vẽ không phai” – Thường Lê.

“Cây bút thần” x1

“Cây bút thần” x2

“Cây bút thần” x3



“Cây bút thần” x520

Hiệu ứng đặc biệt của món quà này là bút lông vẩy mực như hoa nở. Dù sao cũng là quà đắt nhất cả nền tảng, hiệu ứng hoa lệ hơn hẳn, một đống hiệu ứng xuất hiện, che cả mặt Thường Lê.

Hứa Ninh Thanh mua hẳn 520 món quà, phải qua một lúc hiệu ứng đặc biệt mới dừng, nhìn hoa cả mắt, thế là anh không tặng nữa, im lặng nhìn cô gái nhỏ vẽ tranh.

Đương nhiên Thường Lê không hề biết ống kính của mình vừa nhận được món quà giá trị hơn một triệu nhân dân tệ (khoảng ba tỷ rưỡi VNĐ)

Anh còn chẳng thèm đăng ký, dùng luôn tài khoản Wechat của mình tặng quà trong nền tảng. Vì thế nhật ký tặng quà có tên Wechat cực kỳ đơn giản của anh… Hứa Ninh Thanh, họ tên đầy đủ.

Cộng thêm 520 “cây bút thần”, hết thấy đơn giản luôn rồi.

[ Tui tuyên bố Hứa Ninh Thanh chính là nhóm trưởng nhóm cổ vũ Thường Lê của chúng ta. ]

[ …?? Tui be like: Im lặng hỏi chấm cực mạnh. ]

[ Tui chỉ nghĩ tình yêu giữa hai người là tình yêu thần tiên tuyệt đẹp thôi. Vậy mà không ngờ mẹ nó hai người là tình yêu thần tiên tư bản vô nhân tính à?? ]

[ Cả đời tui chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy. Ai đó cho tui biết kia là một trăm nghìn nhân dân tệ hay là một triệu nhân dân tệ vậy? ]

[ Tôi thấy nên làm hiệu ứng tặng quà ngắn lại, đừng có che hết mặt của A Lê. Ai chứ anh trai này thì có khi còn tặng thêm mấy trăm cái nữa được á. ]

[ Ghen tỵ quá à… Người ta tặng tiền 520 tệ (khoảng 200 nghìn VNĐ), còn tổng giám đốc Hứa tặng quà trị giá 2000 nhân dân tệ x520… ]

[ Vãi, không ngờ Thừa Hòa là người đầu tư luôn ấy. Tặng quà trị giá một triệu nhân dân tệ không thèm chớp mắt. Mà đây còn là chương trình bạn gái người ta tham gia nữa chứ. ]

Ngay lúc này, có lẽ là do khi trước Hứa Ninh Thanh tạo nghiệp nhiều quá, thế là tin đồn mấy năm trước cũng bị đào lên…

[ Hứa thiếu gia Hứa Ninh Thanh khen thưởng nữ MC xinh đẹp, ngàn vàng ném ra không tiếc!! ]

Thường Lê từng hỏi anh về chuyện này từ lâu rồi, là người khác lấy điện thoại của anh, tiêu tiền của anh để theo đuổi cô ta.

Tin đồn năm xưa bị đào lại, nhưng bởi vì lượng fan couple Thanh Lê quá đông nên đã làm chủ được hướng đi của phần bình luận, hầu như không thấy ai mắng nhiếc Hứa Ninh Thanh. Bên cạnh đó, các nhóm anti bắt tay với nhau vừa báo cáo bình luận văng tục xúc phạm, vừa đào bới chân tướng mọi chuyện năm đó.

Cuối cùng đào được một cuộc phỏng vấn trong tờ báo tài chính và kinh tế. Người ta cũng có hỏi chuyện này, Hứa Ninh Thanh đã giải thích. Tuy anh giải thích ngắn gọn, nhưng chỉ một câu cũng phủi sạch hiềm nghi với mình.

Nhật ký tặng quà năm đó cũng bị tìm thấy.

Tên lửa 500 nhân dân tệ một cái (khoảng một triệu rưỡi VNĐ), tặng 50 cái.

Fan couple cứ như bắt được phao cứu mạng, nói chắc như đinh đóng cột: Với tính cách của Hứa Ninh Thanh, sao có thể chỉ tặng hai mươi lăm nghìn nhân dân tệ được, có tặng thì sẽ tặng từ một triệu trở lên!!

Quần chúng hóng drama: “…”

Nhưng sao vẫn thấy có lý vậy???

Hậu trường.

Ngay khắc cuối cùng, mọi người đều hoàn thành bức tranh chủ đề “Yêu”. Nãy giờ vẽ tù tì mười tiếng đồng h, Thường Lê quên luôn bây giờ mình đang phát sóng trực tiếp.

Vừa hạ bút cô đã ngồi phịch lên ghế, gáy dựa ra sau, gào ầm lên: “Mệt chết mất…”

Hứa Ninh Thanh nhìn cảnh tượng trong màn hình, nhịn không được cười thành tiếng.

Năm người được dẫn đi trang điểm, thay quần áo để tham gia lễ trao giải đêm chung kết. Ban giám khảo và phía đầu tư cũng lục tục xuất hiện. Lối đi thông với bên ngoài mở cửa nửa tiếng trước khi chính thức bắt đầu, các fan hâm mộ chen chúc soát vé đi vào.

Mãi tới chín giờ đúng, ánh đèn sân khấu chợt sáng, hội tụ lại một chỗ, MC ung dung bước đến.

“Xin chào tất cả mọi người, tôi là MC của đêm nay, hoan nghênh mọi người đã đến sân khấu trực tiếp của đêm chung kết “Màu vẽ không phai” mùa thứ mười.” MC mặc chiếc váy đỏ, phóng khoáng gọn gàng, “Mọi người đứng bên ngoài trời gió lâu như vậy, năm thí sinh tiến vào trận chung kết của chúng ta cũng đã sáng tác liên tục gần mười tiếng.”

“Tiếp theo đây, mời các họa sĩ cũng chúng ta ra sân nào…!”

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu như tiếng sấm rền, hòa cùng tiếng hét chói tai ầm ĩ.

Tia sáng màu xanh lam rọi xuống cắt ngang đêm tối, chiếu lên sân khấu hào quang vạn trượng, cùng với nhịp trống cùng nhịp với trái tim, năm người bước đi song song ra giữa sân khấu.

Hứa Ninh Thanh nhìn theo Thường Lê.

Phát sóng trực tiếp tạm dừng nửa tiếng, mọi người vội vàng trang điểm lại. Kiểu trang điểm và trang phục lần này giống hệt tập phát sóng đầu tiên.

Thường Lê cột kiểu tóc Na Tra cực kỳ đáng yêu, hai chiếc râu rồng thả xuống hai bên thái dương, mặc chiếc váy công chúa màu trắng, đơn thuần mà quyến rũ, mâu thuẫn nhưng lại làm người ta say mê.

Hứa Ninh Thanh ngồi dưới sân khấu, vô thức ngừng thở.

Cảnh tượng trước mắt làm cảm xúc anh xao động mạnh mẽ, bị anh cưỡng ép kìm nén lại.

Đối với năm người trên sân khấu, hôm nay là một ngày quá bận rộn. Phải vẽ trong một thời gian lâu như vậy, ở hậu trường lại không lộng lẫy như sân khấu, họ bị kéo lê trang điểm rồi lại chọn trang phục, trang sức phối cùng.

Cuối cùng ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị đẩy ra sau cánh gà, tấm màn sân khấu chậm rãi kéo ra, khi ánh đèn chiếu tới còn mơ màng hơn.

Thường Lê nhỏ giọng nói với Bánh Su Kem bên cạnh: “Chuyện gì thế này, hóa ra chương trình của tụi mình nhiều tiền cỡ này á?”

Bánh Su Kem cũng hạ thấp giọng đáp: “Thế có tăng lương xuất hiện cho tui được không vậy?”

Bên cạnh sân khấu là hai chiếc máy làm đá khô, sương mù đằng sau bay đầy trời. Thường Lê và Bánh Su Kem đi qua đó, tự giác im miệng, nhoẻn miệng nở nụ cười hoàn hảo.

MC bắt đầu giới thiệu năm người.

Âm thanh ở sân khấu vang vọng quá lớn, thật ra THường Lê không nghe rõ cô ta nói gì, thế là cô lén lút nhìn quanh phía dưới một vòng tìm kiếm Hứa Ninh Thanh.

Nhưng trên sân khấu sáng chói, nhìn xuống chỉ thấy lờ mờ.

Cô bận rộn cả ngày không kịp nhắn một tin nhắn cho Hứa Ninh Thanh, chẳng biết giờ anh đang ngồi đâu.

Chẳng lẽ lại không đến đây??

MC giới thiệu xong tên năm thí sinh thì bắt đầu giới thiệu quy mô ban giám khảo kỳ này. Riêng Thường Lê đứng cạnh lại đang tìm kiếm bóng dáng Hứa Ninh Thanh.

Bình thường giá trị nhan sắc của anh nổi bật quá nên vừa nhìn đã thấy, nhưng sao hôm nay tìm không ra vậy??

“Tiếp theo là nhóm kim chủ ba ba của “Màu vẽ không phai” lần này!” MC nói đùa, “Đầu tiên là đến từ…”

Đồng thời, ánh đèn rọi lên một vị trí.

Ánh mắt Thường Lê bỗng khựng lại.

Cả người chợt cứng đờ.

“?”

Hứa Ninh Thanh mặc bộ đồ vest đã đặt may hơn một tháng lúc sáng, ngồi trong nhóm kim chủ ba ba. Anh còn bình tĩnh ngồi dưới đó cười với cô, đôi mắt đào hoa nhếch lên.

Nhóm fan hâm mộ dưới sân khấu đã để ý hai người họ từ lâu, Hứa Ninh Thanh vừa cười đã kéo theo một màn gào thét điên cuồng.

Một fan hâm mộ ngồi ở hàng ghế thứ nhất gào tới khàn giọng: “Thanh Lê lập tức kết hôn luôn cho mẹ đi!!!!”

Giọng nói cực kỳ vang dội, át cả tiếng MC.

Xung quanh vang lên tiếng cười, ngay cả MC cũng bật cười, cực kỳ hiểu chuyện bảo: “Vòng chung kết vẫn phải ti tục, mời nhà tài trợ ngài Hứa Ninh Thanh đến từ tập đoàn Thừa Hòa của chúng ta khiêm tốn chút.”

Thường Lê: “…”

Cũng may cô đánh phấn dày, không sợ mọi người nhìn ra mặt cô giờ đã đỏ bừng.

Mà Hứa Ninh Thanh bị nhắc tên lại chẳng xấu hổ chút nào, chỉ chậm chạp rời tầm mắt đi.

Sau khi giới thiệu xong tất cả, tác phẩm nhóm năm người sáng tác trong mười tiếng cũng được mang lên sân khấu, đặt trên năm giá vẽ khác nhau.

Thường Lê không ngờ Hứa Ninh Thanh sẽ ngồi ở khu của nhà tài trợ, vì thế bây giờ đứng trước ánh mắt của biết bao nhiêu người cô lại không dám ngẩng đầu lên… Cô vẽ thần tình yêu Éros của thần thoại Hi Lạp, nhưng gương mặt trong tranh lại dựa vào khuôn mặt là Hứa Ninh Thanh để vẽ.

“Éros” ngồi trên đám mây, dáng vẻ lười biếng, vươn tay về phía một cô gái nhỏ bên dưới.

Gương mặt của Hứa Ninh Thanh thật sự quá đẹp, chỉ cần nhìn thì khó mà quên được. Bây giờ lại ngồi ngay dưới ánh đèn, bị nhận ra cũng không phải điều không thể.

Sau khi xong phần giới thiệu tác phẩm của mình thì tới công đoạn bỏ phiếu và nhận xét của ban giám khảo.

Nhóm kim chủ có tiền nhưng không có quyền, vì để đảm bảo tính công bằng nên họ không được bỏ phiếu. Còn fan hâm mộ xem nhiều tập như thế đương nhiên sẽ có thí sinh yêu thích của mình, nếu cho bỏ phiếu thì dễ thiên vị. Cho nên khâu cho điểm phụ thuộc vào ban giám khảo cộng lại rồi quyết định.

Thống kê điểm sẽ tốn một chút thời gian, ánh đèn khán phòng tối đi, trên màn hình bắt đầu chiếu video ngoài lệ mấy ngày nay ghi hình.

Năm người tạm thời lùi về một bên sân khấu, cũng có thể vào đó nghỉ ngơi.

Thường Lê uống một ngụm nước, đang định nói chuyện với mấy người kia thì bỗng có ai vỗ vai cô, mùi hương quen thuộc thoảng qua mũi.

Còn chưa thấy rõ ai bên cạnh thì đã không kìm được nụ cười: “Sao anh qua đây thế?”

Lòng bàn tay Hứa Ninh Thanh cọ lên gáy cô mấy cái: “Mệt không?”

“Mệt lắm luôn.” Biết ngồi bên này khán giả sẽ không nhìn thấy, Thường Lê nũng nịu ôm lấy eo anh, “Hóa ra anh là sugar daddy đầu tư cho chương trình, sao không nói em?”

Hứa Ninh Thanh nhíu mày: “Anh là gì?”

Thường Lê thuận miệng đáp: “Sugar daddy.”

“Ừm, ngoan.” Hứa Ninh Thanh vỗ lên đầu cô hai cái.

“…”

Thường Lê liếc mắt: “Anh trẻ con quá đi.”

Sau khi ban giám khảo chốt xong số điểm của mình, sân khấu lại sáng lên, Hứa Ninh Thanh cũng đi về chỗ mình.

Trước mắt Thường Lê và Lâm Thành đang đồng hạng nhất. Cô khá hài lòng với tác phẩm của mình, cũng là tác phẩm cô hài lòng nhất trong các tập vừa qua.

Điểm số chưa được công bố ngay để tạo kịch tính, phải đợi ban giám khảo nhận xét trước.

Và một lần nữa, Thường Lê không bị Phó Thương Khanh phê bình thiếu sót, mà ngược lại còn được khen tới nổi cô vừa mừng vừa lo.

Bởi tuần trước cô vừa bị Phó giáo sư mắng vì bài tập giữa kỳ.

Thế là đáy lòng nảy sinh thêm chút chờ mong.

Lỡ như thật sự giành được cúp vàng thì sao?

Nhận được cúp vàng “Màu vẽ không phai”, chắc phải mang đi khoe mấy năm liền luôn ấy chứ.

Thường Lê li.ếm môi một cái, tầm mắt vô thức nhìn qua Hứa Ninh Thanh.

Lúc này ban giám khảo đã nhận xét xong hết, đến lượt phía đầu tư phát biểu cảm nghĩ của mình. Tất cả mọi người đều không phải chuyên gia, đứng ở góc nhìn của người xem mà đánh giá.

Đến lượt Hứa Ninh Thanh.

Chàng trai nhận lấy microphone, áo sơ mi trắng cởi hai cúc đầu, dáng vẻ lười nhác nhàn nhã, nheo mắt cười nhạt: “Thần tình yêu trong bức tranh của thí sinh Thường Lê có vẻ rất quen.”

Thường Lê: “…”

Thế là ống kính rút ngắn khoảng cách, bắt đầu quay đặc tả bức tranh của Thường Lê chiếu lên màn hình lớn.

Dưới sân khấu xôn xao.

Sau khi Hứa Ninh Thanh nói xong, còn ai không nhìn ra thần tình yêu kia là vẽ dựa theo anh chứ.

Trong vòng thi đấu chung kết còn có thể ngầm khoe ân ái, người nọ còn là kim chủ ba ba của chương trình, đỉnh thật đấy.

Hứa Ninh Thanh biết da mặt cô mỏng nên chỉ trêu một câu rồi thôi, nhanh gọn là xúc tích nói: “Tôi thích tác phẩm của Thường Lê.”

Anh liếm môi một cái, cười nhẹ: “Rất đẹp trai.”

Phía dưới vang lên tiếng hét ầm ĩ, đều là fan hâm mộ của Thường Lê bắt đầu gào, còn có cả quần chúng hóng drama nữa, làm MC phải mất một lúc lâu mới giữ im lặng được.

Thường Lê tự hỏi đáy lòng, sao anh có thể không biết xấu hổ cỡ này chứ?

Sao trong tình huống phát sóng trực tiếp còn có thể nói vậy???

Nhưng khóe miệng không nhịn được nhoẻn lên. Cô dùng sức cắn môi dưới ngăn lại đôi môi có xu hướng nhếch lên kia.

Sau khi mọi người nhận xét xong thì là màn công bố điểm số cuối cùng.

Cho dù tổ chương trình đã tổng hợp điểm xong rồi, nhưng vẫn thông báo điểm của từng vị giám khảo, năm hình trụ trên màn hình lớn tăng điểm không ngừng.

Đến cuối cùng chỉ còn lại điểm của giáo sư Phó Thương Khanh là chưa công bố. Lúc bấy giờ Thường Lê và Lâm Thành vẫn đồng hạng nhất như cũ.

MC lập tức dừng đọc điểm, nói: “Số điểm cuối cùng chúng ta hãy để Phó giáo sư tự mình công bố.”

Lúc nhân xét Phó Thương Khanh đã tỏ rõ mình yêu thích tác phẩm nào hơn. Ông giáo già cũng không phải người giỏi thừa cơ ngập ngừng, vừa cầm microphone đã nói ngay: “Tôi cho điểm, Thường Lê 10 điểm, Lâm Thành 9,3…”

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Thậm chí khi nhìn tiếng hò hét vang trời dưới sân khấu, Thường Lê bỗng cảm thấy không chân thật, chỉ nhớ lúc đó mọi người quơ quơ chiếc đèn huỳnh quang, giơ tay tấm ảnh mà hô hào tên cô.

Sau đó nữa, ánh sáng tụ hội, rơi trên người cô.

Xung quanh tựa như biến thành ảo mộng, chỉ còn Hứa Ninh Thanh ngồi cách đó không xa cười với cô.

Bốn người khác đi lên phát biểu cảm nghĩ của mình, cuối cùng là tới Thường Lê.

Trước kia khi đạt giải cô đều dùng đúng một bản văn mẫu, tuy thẳng thắn nhưng sẽ không có sai sót. Bắt đầu bằng “Tôi rất hạnh phúc khi đạt được giải thưởng này”, kết thúc bằng “Cảm ơn cha mẹ và bạn bè của tôi”.

Nhưng hôm nay, bỗng nhiên cô không muốn đọc lại bài cảm nghĩ kia nữa.

Một tay Thường Lê nâng cúp vàng, tay kia cầm microphone, ngón trỏ chĩa lên, bắt đầu nói…

“Chủ đề lần này là “Yêu”, tôi đã vẽ thần tình yêu Éros của thần thoại Hi Lạp, là sự khởi đầu sáng tạo của vạn vật, là biểu tượng của tình yêu bất diệt.”

Thường Lê dừng lại, tiếp tục nói, “Tôi không biết dáng vẻ thật sự của Éros ra sao, nhưng Éros của chính tôi thì có ngoại hình như vậy.”

Hứa Ninh Thanh ngạc nhiên, không ngờ cô gái nhỏ sẽ đứng trên sân khấu phát biểu như vậy.

Cô cong mắt như vầng trăng khuyết cười nhẹ, nhìn qua phía anh: “Thần tình yêu của tôi, tên là Hứa Ninh Thanh.”

Cô đã từng nghĩ giấc mơ đó điên khùng và viển vông biết bao, nhưng bây giờ anh đang đứng trước mặt cô đây, chỉ cần khẽ vươn tay, anh sẽ bước về phía cô.

“Tôi từng thấy cư dân mạng nói, và rất nhiều người nói, tuổi tác hai chúng tôi chênh lệch quá nhiều, phải chứ?” Thường Lê cười hỏi.

Bên dưới đồng loạt đáp lại “Phải”.

“Nhưng tôi không thích đọc mấy bình luận như thế đâu.” Thường Lê chỉ vào đứa nhóc dư góc bức tranh, “Bức tranh này đang tái hiện lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Lúc đó tôi còn quá nhỏ, vốn không nhớ rõ, chỉ là dựa vào miêu tả của Hứa Ninh Thanh, lờ mờ đoán ra cảnh tượng khi ấy là như vậy.”

“Chênh lệch tuổi tác đúng là chuyện không vui chút nào. Tôi sẽ lo sợ mình không đủ trưởng thành, không thể hứa hẹn, cũng chẳng thể công khai tình cảm của mình nếu gặp phải cha mẹ anh vì sợ bị phản đối. Cho nên tôi rất mong mình lớn lên thật nhanh, trưởng thành rồi, đạt được nhiều thành tựu rồi.”

Âm cuối của Thường Lê nghẹn ngào: “Giấc mộng đời tôi là giành được cúp vàng, để chứng minh bản thân, muốn có được dũng khí chống lại tất cả vì mối tình này, mặc kệ có bao nhiêu người phản đối.”

“Muốn có cơ hội đứng trước đám đông để nói một câu, rằng em yêu anh.”

Thường Lê nhìn anh, lặp lại lần nữa, “Hứa Ninh Thanh, em yêu anh.”

Hốc mắt cô gái nhỏ chứa chan giọt nước mắt, bởi vì nói trước mặt nhiều người nên vừa căng thẳng vừa lúng túng, đầu ngón tay siết chặt cúp vàng đến trứng bệch.

Hứa Ninh Thanh đứng dậy giữa tiếng thét chói tai, nhanh chân bước tới chỗ cô. Khi lên sân khấu thì thả chậm tốc độ, từng bước chậm rãi đến bên cạnh cô.

Dang hai tay nhẹ nhàng ôm cô vào ngực.

“Anh cũng yêu em.” Anh thấp giọng nói.

“Giành được cúp vàng là giấc mộng đời em, còn giấc mộng đời anh chỉ có một.”

Trái tim Thường Lê đột nhiên đập bình bịch hai cái, cô ngẩng đầu lên: “Là gì?”

“Cưới nàng thơ của anh.” Anh nói.
Bình Luận (0)
Comment