Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 172

Hứa Ninh Thanh không nói hai lời, trực tiếp đưa Thường Lê tới bệnh viện. Mãi tới khi Thường Lê được đưa vào xét nghiệm, một mình anh ngồi bên ngoài hành lang, chậm rãi tiêu hóa tin tức này.

Câu “Hình như anh thật sự sắp làm cha rồi” cô gái nhỏ nói mấy chục phút trước cứ quanh quẩn bên tai.

Thêm lần Thường Lê tức giận cảnh cáo bảo nếu anh dám làm cô mang thai khi đang đi học khi sẽ đánh anh một trận, hòa cùng câu nói “Hình như anh thật sự sắp làm cha rồi”, khiến cả người là lạ, vừa mềm mại vừa tê dại.

Tin này thật sự rất bất ngờ đối với Hứa Ninh Thanh.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trước đó bọn họ đều làm biện pháp an toàn, tuy không phải một trăm phần trăm tránh thai, nhưng tỉ lệ mang thai sẽ cực kỳ nhỏ.

Bình thường Hứa Ninh Thanh sẽ nói đùa cùng Thường Lê, nhưng vẫn chưa thật sự suy nghĩ kỹ về việc có con, bé trai hay bé gái, dáng dấp như thế nào.

Đủ loại cảm xúc đan xen gồng gánh, kinh ngạc, luống cuống, vui sướng, lo lắng, tạo thành một cảm giác kỳ lạ.

Hình như anh thật sự sắp làm cha rồi.

Hứa Ninh Thanh cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, cánh tay cũng hơi run rẩy.

Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng dưng reo lên.

Hứa Ninh Thanh dùng sức xoa mặt, sau đó lấy điện thoại ra, là Trần Điềm gọi tới.

Anh nối máy: “A lô?”

“Hôm nay Lê Lê tan học thì bọn con về nhà ăn một bữa đi. Bác của con mang tới mấy con cua.” Trần Điềm nói.

“Ừm.” Cổ họng Hứa Ninh Thanh nghẹn ứ lại, sau đó mới nói được, “Bây giờ con với Lê Lê đang ở bệnh viện.”

“Sao lại tới bệnh viện?” Trần Điềm lập tức hỏi, “Con hay Lê Lê sinh bệnh, có nặng không?”

Hứa Ninh Thanh: “Que thử thai bảo mang thai rồi, bây giờ đang xét nghiệm.”

Trần Điềm im lặng một lát, sau đó lớn giọng gọi Hứa Thừa, còn nói: “Bệnh viện nào? Bây giờ cha mẹ tới xem.”

Lần đầu tiên Thường Lê làm xét nghiệm mang thai, thân thể vốn yếu nên sức đề kháng kém. Hàng loạt các bước xét nghiệm rất tốn thời gian, chờ lúc đi ra thì Trần Điềm đã ở bên ngoài.

Thường Lê khựng lại, gọi cha mẹ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hứa Ninh Thanh lập tức bước tới ôm cô: “Sao rồi?”

“Mang thai, được một tháng rồi.” Thường Lê khẽ nói.

Ánh mắt Hứa Ninh Thanh vô thức nhìn xuống bụng cô, bây giờ nơi này rất bằng phẳng. Tay anh nhẹ nhàng dán lên, nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên hỏi: “Em định làm gì?”

Câu hỏi khiến cho Thường Lê sững sờ, đánh anh một cái đau điếng: “Làm gì là làm gì? Chứ anh định phá thai à?”

Đương nhiên Hứa Ninh Thanh sẽ mong cô sinh con ra, chỉ là nghĩ tới việc Thường Lê còn chưa học xong đại học, có khi sau này còn ảnh hưởng công việc, mà cô lại là người hết lòng vì sự nghiệp, lúc trước cũng từng nói không muốn sinh con khi đi học, cho nên bây giờ mới muốn nghe dự định của cô.

Chỉ là phản ứng bây giờ của cô là muốn sinh con ra.

“Không có.” Hứa Ninh Thanh không giải thích thêm, bên cạnh còn có cha mẹ đang đứng, đành kiềm chế dịu dàng cúi người, nghiến răng thật chặt, hô hấp hơi hỗn loạn, thấp giọng nói bên tai cô, “Cảm ơn em, Thường Lê.”

Thường Lê khựng lại, cảm giác được giờ khắc này anh rất không bình tĩnh, thế là đưa tay xoa đầu anh, trêu đùa dỗ danh vui vẻ: “Em mới mang thai mà đã cảm ơn, vậy sinh xong thì anh ba quỳ chín lạy luôn à.”

Trần Điềm đứng bên cạnh hỏi: “Lê Lê, con thấy thế nào, có không khỏe ở đâu không?”

“Giờ thì không ạ, lúc sáng có khó chịu buồn nôn thôi.” Thường Lê đáp.

Hứa Ninh Thanh nhíu mày.

Vậy mà anh còn chẳng biết khi sáng Thường Lê khó chịu nôn ói.

Không lâu sau, bác sĩ đi ra, nói sơ qua tình huống của Thường Lê.

Vì mới mang thai một tháng nên các bước kiểm tra cũng khá ít, trước mắt các chỉ số đều bình thường, chỉ là thân thể Thường Lê hơi yếu, lại ngoài ý muốn mang thai, giai đoạn trước không chuẩn bị kỹ càng nên sau này phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt.

“Mọi người có thể tự quyết định nên ăn gì để bổ sung thêm vitamin.” Bác sĩ nói, “Còn nữa, trong khoảng thời gian mang thai tốt nên không nên uống thuốc, cho nên tuyệt đối không thể cảm mạo nóng sốt. Về phần thân thể thì có thể bồi bổ sau.”

Hứa Ninh Thanh siết chặt tay Thường Lê.

Nghiêm túc nghe kỹ lời dặn dò của bác sĩ, sau đó Hứa Ninh Thanh nói cảm ơn.

Tin tức Thường Lê mang thai rất nhanh đã truyền tới tai ông bà nội. Họ lập tức gọi điện tới, gấp gáp muốn đến thăm hai người.

Trời đã nhá nhem, Thường Lê bảo họ đừng tới nữa, để ngày mai tan học rồi cô tự qua.

Cuối cùng cũng không về nhà họ Hứa ăn cơm được. Thường Lê nôn nghén sáng giờ, không chịu nổi mùi cua, huống chi còn mới xét nghiệm ra kết quả có thai thật, càng muốn dính lấy Hứa Ninh Thanh hơn.

“Muốn ăn gì?” Hứa Ninh Thanh ngồi vào ghế sau, hỏi cô.

Thường Lê suy nghĩ: “Mì sợi.”

“Không đủ dinh dưỡng, bác sĩ đã bảo phải bồi bổ rồi.”

“Nhưng bây giờ em chỉ muốn ăn mì, không muốn ăn cái khác, vừa nghĩ tới cái khác đã buồn nôn.” Thường Lê nói.

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu: “Nôn nhiều lắm à?”

“Lúc sáng em nôn tới mức phải nghỉ hai tiết đầu, không chịu nổi luôn.” Cô đáp.

Hứa Ninh Thanh đỗ xe vào nhà xe siêu thị, cởi dây an toàn, cúi người lại gần cô, ngón cái vuốt ve bên gò má: “Sau này còn phải đi học nữa, làm sao bây giờ?”

Thường Lê đã nghĩ tới chuyện này từ sáng hôm nay rồi.

“Không thì xin thi trễ, cùng lắm là để năm tư bận rộn một xíu, nhưng mà học đủ mấy tín chỉ còn lại.”

Hứa Ninh Thanh khẽ ừm, lại sát lại gần hơn nhìn vào mắt cô. Một lát sau, anh cúi đầu hôn cô, giọng nói khàn khàn: “Thật sự xin lỗi.”

“Hửm?”

“Lúc sáng em nôn anh lại không ở đó, anh cũng không phải người đầu tiên biết em mang thai.” Hứa Ninh Thanh chạm vào chóp mũi cô, nhắm mắt lại, “Trước đó còn làm em giận, là anh không tốt.”

Thường Lê ôm lấy anh: “Thật ra em cũng không giận lắm, chỉ là muốn anh luống cuống chút, với cả…”

Cô chợt dừng lại, hất cằm lên đụng vào môi anh: “Trước giờ em cứ thấy anh đối xử với em không tốt.”

“Nhưng anh đối xử với em rất tốt.” Cô khẽ nói.

Hai người vào siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn và sữa bò, không tốn thời gian lắm. thường Lê đứng bên cạnh nhìn chàng trai mặc đồ vest cúi đầu lựa thức ăn, ánh đèn chiếu xuống hắt bên sườn mặt anh bỗng thật dịu dàng.

Cô đứng một bên nhìn chằm chằm một lát, trái tim chợt rối tinh rối mù.

Lại nhớ về khi trước, thỉnh thoảng cả hai sẽ cãi nhau, Hứa Ninh Thanh có khi còn cố ý nói đùa với cô, chứ không giống như hôm nay, nói gì cũng nghe, không hề cãi lại, cực kỳ ngoan.

Thường Lê nhếch khóe môi, dưới sự chỉ bảo mưa dầm thấm lâu của Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc, bỗng thật sự có cảm giác nhờ con phúc mẹ.

“Đứng vậy mãi có mệt không?” Hứa Ninh thanh đi tới cạnh cô, đặt nguyên liệu nấu ăn đã cân đo đong đếm xong bỏ vào xe đẩy, thấp giọng hỏi.

“Không đâu.” Thường Lê cảm thấy anh cứ chuyện bé xé ra to, “Em mới mang thai có một tháng, nếu không nôn thì chẳng biết mang thai đâu.”

Mua xong thì lái xe về nhà nấu ăn.

Hứa Ninh Thanh cuốn tay áo lên, đeo tạp dề, đang định nấu bát mì thì bỗng dưng điện thoại reo.

Tin Thường Lê mang thai đã truyền đi khắp giới kinh doanh. Cô gái nhỏ ít tiếp xúc nên cũng ít quen người trong giới, thế là mọi người lũ lượt gọi vào máy Hứa Ninh Thanh chúc mừng.

Ban đầu anh còn bắt máy vài cuộc, sau đó thật sự nhiều quá nên mặc kệ luôn.

Hai bát mì nấu chín rất nhanh, lại xào thêm vài món ăn kèm nữa rồi bưng lên bàn ăn.

Đồ Hứa Ninh Thanh nấu có một đặc điểm là ít dầu ít muối, hay dùng tiêu đen. Mà lúc xếp ra bàn cũng rất đẹp đẽ có tính thẩm mỹ.

Vậy mà bây giờ Thường Lê lại không cảm thấy buồn nôn nữa, ăn xong bát mì, lại ăn thêm mấy miếng thịt. Từ sáng tới giờ nôn mãi nên không muốn ăn gì, cuối cùng bây giờ cũng có thể lấp đầy bụng.

Hứa Ninh Thanh không lộ ra vẻ đặc biệt vui mừng gì về chuyện cô mang thai, nhưng trăm phần trăm là căng thẳng, ngay cả việc tắm rửa cũng muốn giúp cô.

Trong phòng tắm hơi nước mập mờ.

Thường Lê nằm trong bồn tắm, bên trên là tầng bọt biển nổi lên dày đặc.

Cô nhìn Hứa Ninh Thanh: “Anh không vui hả?”

“Không có.” Hứa Ninh Thanh ngước mắt, ngồi bên vai cô rót nước, “Chỉ là hơi căng thẳng.”

“Căng thẳng gì chứ?” Thường Lê hỏi.

“Mang thai chín tháng mười ngày, sợ không chăm sóc tốt cho em, còn sợ em đau.” Hứa Ninh Thanh thấp giọng nói, “Mới nhỏ tuổi như vậy đã phải mang thai sinh con, anh không nỡ.”

Thường Lê ngẩn người, không hiểu sao cổ họng khát khô, nghẹn ứ lại không nuốt xuống được. Cô lầm bầm: “Không phải hồi trước anh còn sờ lên bụng em bảo sau này chỗ này sẽ có em bé à. Làm em tưởng anh rất muốn có con.”

Hứa Ninh Thanh quỳ trên mặt đất, mặc kệ tay áo dính nước và bọt biển trong bồn tắm. Anh nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng liế.m láp cánh môi cô: “Anh muốn, nhưng lại muốn ngày nào em cũng bình thản vui tươi hơn.”

“Nhưng em cũng muốn anh vui mà.” Thường Lê khẽ nói, “Đột nhiên mang thai như vậy, thật ra em cũng chưa chuẩn bị gì. Em còn cảm thấy mình chưa có lớn, không biết phải làm mẹ thế nào.”

Yết hầu Hứa Ninh Thanh di chuyển lên xuống: “Ừm.”

“Nhưng em chỉ cần nghĩ tới đây là con của mình và anh, em lại cảm thấy hi vọng cận kề.” Tay cô nhẹ nhàng xoa lên vùng bụng phẳng, cười bảo, “Em nguyện ý đau đớn vì anh.”

Hứa Ninh Thanh kéo lấy bàn tay ướt sũng của cô, mặt chọn vào lòng bàn tay cô, hô hấp hỗn loạn, lông mi dài nhẹ run rẩy, cọ vào tay cô có hơi ngứa.

Thường Lê ngứa quá nên rụt tay lại, khó khăn lắm mới nhịn được, lại mạnh mẽ xông qua: “Hứa Ninh Thanh, anh khóc đấy à?”

“Không có.” Anh ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng.

Mang thai rồi nên cô không dám ngâm bồn tắm lâu quá. Thường Lê nhanh chóng đứng dậy mặc cho Hứa Ninh Thanh dội sách bọt biển trên người cô, sau đó cầm khăn trùm lên người mình.

Anh ôm cô lên giường, sau đó tắm rửa qua loa rồi đi ra.

Anh nằm nghiêng ôm lấy Thường Lê, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng cô. Anh không dám dùng lực, chỉ không tưởng tượng nổi sao bên trong có thể chứa đựng cả một sinh mệnh mới chớm.

“Anh thích con trai hay con gái?” Đột nhiên cô hỏi.

Hứa Ninh Thanh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Con trai.”

“…”

Thường Lê còn tưởng anh sẽ bảo thích cả hai, vậy mà thành thật dữ.

“Vì sao?” Cô hỏi.

Hứa Ninh Thanh lại đáp: “Chơi vui.”

“…” Thường Lê liếc anh, “Sinh con là để chơi với anh chắc?”

Hứa Ninh Thanh ôm lấy cô, tiến lại gần bên gáy. Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp cùng giọng nói khàn khàn, tựa như tiếng xì xào khe khẽ.

Anh đưa tay vuốt v e vành tai cô, khẽ nói: “Con trai còn có thể đối xử thật tốt với em cùng anh nữa.”
Bình Luận (0)
Comment