Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 53

Đêm giao thừa, Trần Điềm cả ngày rảnh rỗi nhàn nhã vô sự, bố trí khắp nhà từ trên xuống dưới nào là đèn l*иg đỏ nào là câu đối tết, nhìn qua vô cùng không có khiếu thẩm mĩ.

Hứa Ninh Thanh vừa đẩy cửa bước vào, liền bị đèn l*иg đỏ trên nóc nhà chặn lại.

"..."

Cái kiểu trang trí gì vậy?

Trần Điềm chạy ra đón: "Tiểu tử thối còn biết quay về! Niệm Niệm và Giang Vọng còn tới sớm hơn con!"

Thời Niệm Niệm là em họ của Hứa Ninh Thanh, mà hắn và Giang Vọng ban đầu là chung một đám bạn côn đồ, chỉ bất quá bây giờ lại có thêm một danh phận mới ------ em rễ.

Hứa Ninh Thanh đổi giày đi đến ngồi vào ghế sô pha, vừa nhìn xuống liền thấy đôi uyên ương đang ân ái, Thời Niệm Niệm bây giờ là nghiên cứu sinh ở bệnh viện, đang cầm điện thoại xem ảnh hồ sơ bệnh án, Giang Vọng ôm cô ngồi sát bên cùng cô xem, thỉnh thoảng còn nói nhỏ vài câu.

Cay cả mắt.

Hứa Ninh Thanh xì khẽ một tiếng, hướng Giang Vọng trào phúng: "Cậu nhìn hiểu không vậy?"

Giang Vọng giương mắt, nhẹ mỉm cười: "Anh biết cái gì."

Trần Điềm cầm dĩa hoa quả đi tới: "Sao không mang Lê Lê cùng đến đây?".

Hứa Ninh Thanh: "Thường lão gia đã quay về Bắc Kinh, con bé còn tới chỗ này làm gì."

"Cũng đúng." Trần Điềm gật gật đầu: "Ba mẹ con bé đã không ra làm sao rồi, cũng may là ông bà nội còn trở về, nếu không chẳng phải là ăn tết một mình sao."

Hứa Ninh Thanh dừng lại, đưa tay sờ chiếc móc khóa trong túi áo.

Rất nhanh liền tới giờ ăn cơm.

Trần Điềm nghiêng đầu hỏi Thời Niệm Niệm: "Các con kết hôn cũng một khoảng thời gian rồi, dự định khi nào mới cho mẹ đứa cháu để bế đây?"

Thời Niệm Niệm dừng lại, trên mặt nóng lên: "À, vẫn còn sớm mà, bọn con vẫn chưa nghĩ đến chuyện này."

Trần Điềm sau khi không làm gì được liền chĩa mũi nhọn về Hứa Ninh Thanh: "Còn con, cùng tuổi với Giang Vọng, người ta đã kết hôn rồi, con xem con một chút, đến cả dắt một cô về cho mẹ ngắm cũng không có."

Hứa Thừa Sinh một bên nãy giờ không nói chuyện cũng lên tiếng: "Lúc trước công ty con tìm một người phát ngôn, là bạn gái con?"

Hứa Ninh Thanh âm thanh nhàn nhạt: "Không phải, chỉ là tự cô ta rêu rao lung tung."

Hứa Thừa Sinh nhíu mày lại, ngẩng đầu: "À, dạng phụ nữ đó đừng có mà mang về nhà."

Trần Điềm: "Thôi đi, ông còn ngồi lựa chọn, tôi nhìn con trai ông liền không tưởng tượng được nó sẽ lấy cái dạng gì."

"..."

Ăn cơm xong, Hứa Ninh Thanh cùng Giang Vọng đi ra ngoài hút thuốc.

Mùa đông khắc nghiệt, cây cối trước nhà đều rụng lá trụi lủi, sắc trời cũng tối nhanh, bầu trời lúc này đã đen nghịt, trong bóng đêm lốm đốm những vì sao.

"Hỏi cậu một chuyện." Hứa Ninh Thanh gõ gõ tàn thuốc nói.

"Chuyện gì?"

"Cậu khi đó làm sao theo đuổi Niệm Niệm?"

"Mặt dày mày dạn chứ sao." Giang Vọng cười một tiếng, nghiêng đầu: "Thế nào, anh định theo đuổi ai à?"

"Không phải." Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên nghĩ một hồi lâu, lúc này mới nói: "Chính là đứa trẻ lúc trước ở nhà anh, gần đây đang giận dỗi cáu kỉnh một chút."

Liên quan tới Thường Lê lúc trước Giang Vọng đã nghe nói qua, dù sao đều là giới thượng lưu, tự nhiên biết nhau. Sau khi Thời Niệm Niệm về nước không lâu, Giang Vọng cùng cô đến thăm Hứa Ninh Thanh một lần, lúc ấy trông thấy Thường Lê, cũng coi như gặp mặt qua.

Hắn so với đại đa số biết nhiều hơn một chút, còn biết đứa trẻ trong nhà Hứa Ninh Thanh muốn theo đuổi hắn.

Giang Vọng nhướn mày: "Anh làm cái gì rồi?"

"Cậu đừng quản anh làm cái gì." Hứa Ninh Thanh không nhịn được nói: "Lúc Thời Niệm Niệm giận dỗi cậu dỗ như thế nào?"

"À." Giang Vọng cười cười, cực kì không có mặt mũi: "Vợ em xưa nay chưa bao giờ giận dỗi với em cả."

"..."

Hứa Ninh Thanh mi tâm nhảy một cái: "Cút."

-

Là một công tử chuyên nghiệp, việc qua giao thừa cùng họ hàng thân thích là điều không thể nào, trừ đám tiểu thư ở nhà phụng hiếu, những người khác đã sớm đến chỗ hẹn.

Hứa Ninh Thanh vừa mới kết thúc công tác, căn bản không muốn đi, lại vì bực bội chuyện Thường Lê ở sân bay nên quyết định đi.

Cũng may sớm không để bọn họ chọn mấy địa điểm ồn ào.

Hứa Ninh Thanh trước khi đi còn hỏi Giang Vọng có muốn cùng đi hay không, kết quả cái người này nói đêm giao thừa muốn ở cùng bà xã.

Quả thực từng giây từng phút không quên làm người khác buồn nôn.

Đêm giao thừa, không khí ăn tết ở Bắc Kinh rất rộn ràng, trên quảng trường treo từng mảng đèn l*иg đầy màu sắc khác nhau, người bán hàng cũng đông đúc đa dạng, chạng vạng tối tuyết đã bắt đầu rơi một nền mỏng.

Ven đường đều là gia đình và những đôi yêu nhau.

Hứa Ninh Thanh chợt nhớ tới những lời Trần Điềm nói trước khi ăn cơm.

Hắn đem xe dừng ở ngoài quán bar, không do dự nhiều, tìm Wechat Thường Lê, gửi cho cô một tin nhắn.

* * * Đón giao thừa ở nhà sao?

Hắn trên xe đợi một lúc cũng chưa thấy cô trả lời, thế là đi vào quán bar.

Hắn mắt nhìn Phạm Mạnh Minh đi theo tới phòng bao, quen đường quen nẻo đi lên tầng hai.

Lăng Hương nằm ở vị trí đẹp nhất trong các quán bar nhạc jazz, chỗ rẽ lầu hai, ba mặt vách tường, mặt khác vừa vặn có thể trông thấy biểu diễn dưới sân khấu, là ông chủ cố ý để dành cho các thiếu gia bọn họ.

Chỉ bất quá đám con ông cháu cha này hiển nhiên không có cái hứng thú nghiêm túc thưởng thức nhạc jazz.

Lúc Hứa Ninh Thanh đẩy cửa vào mấy người đã bắt đầu chơi bài, bên cạnh Phòng Tề cùng Châu Tiệm Kỳ còn có hai cô em.

"Ồ, Hứa tổng cuối cùng cũng đến." Phòng Tề giương mắt chế nhạo nói: "Sao đứa trẻ Thường gia kia đi rồi, anh vẫn khó hẹn như vậy."

Hứa Ninh Thanh không trả lời, đem áo khoác giao cho phục vụ, kéo caravat xuống, vê mở hai khuy áo, lười biếng ngồi xuống, toàn thân khí chất muốn bạo phát.
Bình Luận (0)
Comment