Bảng chia lớp đã dán trên tường ngoài hành lang.
Hà Thiển Thiển linh hoạt chen vào trong đám người đi nhìn xem, không đầy một lát liền hét vọng ra: "Lê Lê!! Chúng ta một lớp!! Cậu đoán xem giáo sư của chúng ta là ai!?"
Thường Lê dòng suy nghĩ vẫn còn đắm chìm bên trong thang máy lúc nãy, thuận theo hỏi: "Ai vậy?"
Hà Thiển Thiển nhảy lên hai cái: "Là Phó Thương Khanh!"
"Đúng rồi." Hà Thiển Thiển cực kì hưng phấn, còn nói: "Người bạn kia của cậu, Trần Tiềm Nhượng cũng cùng một lớp, tên của hai người ở trên đầu."
Tất cả mọi người tìm xong lớp mình được phân, nhao nhao đi vào giảng đường.
Giảng đường rất lớn, Hà Thiển Thiển cùng Thường Lê ngồi ở hàng thứ hai dãy giữa.
Rất nhanh chuông vào học liền vang lên, Phó Thương Khanh một thân áo khoác màu đen đi tới, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần khí chất kiêu ngạo, khác hẳn người thường.
Thường Lê lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi cho Trần Tiềm Nhượng một tin nhắn: Sao cậu còn chưa tới?
Trần Tiềm Nhượng: Con mẹ nó mình suýt chút nữa bị xe đâm, giữ chỗ cho mình, mình thấy toà giảng đường rồi.
Phó Thương Khanh rồng bay phượng múa viết lên bảng đen tên của mình, ông được cho là tinh thông nghệ thuật, không chỉ có hội họa, thư pháp cũng được rất nhiều người săn đón.
"Thầy biết những người đang ngồi trong căn phòng này ai cũng có những sở trường khác nhau, sở trường của thầy là tranh sơn thuỷ, mọi người hẳn cũng đã biết. Tiết học này không có nội dung nhất định, chúng ta chỉ cần tuỳ tiện tâm sự một chút."
Thường Lê một tay vuốt tóc, một lần nữa lấy điện thoại di động ra, ấn mở khung chat với Hứa Ninh Thanh.
Tay cô ở trên màn hình chần chờ một lát, không biết nên mở lời như thế nào.
Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, Hứa Ninh Thanh gửi đến một tin nhắn.
Chú: Lát nữa mấy giờ tan học?
Thường Lê:...?
Tên khốn nạn này đến cùng có ý đồ gì với cô.
Điềm Lê Lê: Mười một giờ ba mươi, chú đến trường học làm gì vậy?
Chú: Tìm hiệu trưởng của các em có chút việc, trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?
Thường Lê ngơ rồi.
Quả nhiên tâm địa đàn ông như đáy đại dương, sâu không lường được.
Năm lần bảy lượt mời đi ăn cơm!! Bổn cung thật sự muốn nghĩ nhà ngươi thích bổn cung đấy!!
Nhưng! Bà! Đây! Vẫn! Sẽ! Không! Đáp! Ứng! Ngươi!!!
Thường Lê trả lời như một sát thủ lạnh lùng vô tình.
Điềm Lê Lê: Từ chối.
Thường Lê để điện thoại xuống, trên bục giảng Phó Thương Khanh đang giảng từ những điều cơ bản nhất, cách cầm bút như thế nào.
Cô chợt nhớ bàn tay kia của Hứa Ninh Thanh, cảm giác vừa rồi trong thang máy nắm tay cô, ngón tay người đàn ông hơi lạnh, nhưng nắm trong chốc lát không hiểu sao lòng bàn tay cô chợt cảm thấy nóng hổi.
Thường Lê xoè tay ra, nhìn mình chằm chằm lòng bàn tay mình.
Mới ban nãy bởi vì sợ bị phát hiện nên chưa cảm nhận được cái gì, bây giờ hậu xúc cảm một mạch truyền đến.
Cảm giác từng xương ngón tay thon dài bao trùm lên tay cô, lòng bàn tay khô ráo mát mẻ, cùng thang máy chật kín người như thế tạo ra loại cảm giác bí ẩn, lén lút thân mật.
... Cùng một chút xíu cảm giác kíh thíɧ?
A! A! A!
Trong đầu mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy Thường Lê!!!
"Ơ, cậu không thoải mái chỗ nào à?" Hà Thiển Thiển kỳ quái nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Mặt đỏ cả lên rồi."
Thường Lê mềm oặt gục xuống bàn, nhếch môi, đưa tay xoa đôi tai đỏ tím tái, lầm bầm: "Không, chỉ là hơi nóng một chút."
"Đâu có nóng đâu, không thì cậu cởϊ áσ khoác ra đi."
Thường Lê vô lực nói: "Không sao."
Cô uể oải nằm sấp xuống bàn, trong đầu là mớ suy nghĩ lung tung ngổn ngang, lại cảm thấy không thể từ bỏ, một lần nữa chống thân ngồi dậy hồng hộc ổn định lại hơi thở.
Điềm Lê Lê: Đến cùng chú muốn làm gì?
Cuối cùng cô vẫn không thể hỏi thẳng.
Phân vân giữa “Có phải chú thích cháu không?” và “Đến cùng chú muốn làm gì?” vẫn là chọn vế sau.
Hứa Ninh Thanh trả lời rất nhanh giống như một người cả ngày không có gì để làm.
Chú: Cầu xin tha thứ.
... Cầu xin tha thứ.
Thường Lê bùng nổ.
Cầu cái gì tha!!
Bà đây cho phép ngươi mập mờ như vậy à?!
Cô cúi đầu, cái trán đập phái mép bàn, nhẹ nhàng "cộp" một tiếng.
"Tiếp, mọi người nói một chút cách nhìn của mình về tác phẩm của hoạ sĩ này." Phó Thương Khanh nhìn một vòng phòng học, nói: "Nghe nói trong lớp chúng ta có vài hoạ sĩ trẻ rất có thiên phú."
Ông mang lên kính lão nhìn từ trên xuống dưới danh sách lớp: "Thường Lê, em trả lời một chút vấn đề này đi."
Thường Lê sững sờ, vội vàng đứng lên.
Nhưng cô đến đề bài là cái gì còn không biết.
Hà Thiển Thiển một bên che miệng nhắc nhở: "Phạm Khoan*."
Thường Lê nghiêng đầu: "Khê Sơn Hành Lữ Đồ*?"
Xung quanh rơi vào yên tĩnh, chút thanh âm nhỏ cũng không có, Phó Thương Khanh rõ ràng cũng sửng sốt một chút.
Cô nhớ nhầm à?
Thường Lê lại thăm dò: "Tuyết Cảnh Hàn Lâm Đồ*?"
* Trans: Đầu tiên phải nói đến Phạm Khoan (范宽 - Fan Kuan), ông là hoạ sĩ tranh sơn thuỷ hay còn gọi là tranh phong cảnh thời nhà Tống. Còn Khê Sơn Hành Lữ Đồ (Du lịch giữa núi và suối) và Tuyết Cảnh Hàn Lâm Đồ (Cảnh núi rừng mùa đông) là một trong những bức tranh nổi tiếng của ông, được vẽ theo trường phái Bắc Tống. Chị Lê tưởng thầy Phó đang hỏi tác phẩm tiêu biểu của hoạ sĩ.
Lúc này phòng học bắt đầu tràn ra vài tiếng cười không nhịn được, có chút đột ngột, một bên Hà Thiển Thiển tuyệt vọng đỡ trán.
Phó Thương Khanh vuốt râu thở dài, nhìn cô nói: "Em biết thầy đang hỏi vấn đề gì không?"
Thường Lê: "..."
Dưới lớp bắt đầu cười vang.
Phó Thương Khanh cúi đầu nhìn danh sách lớp một lần nữa: "Vậy Trần Tiềm Nhượng đứng lên trả lời vấn đề này đi."
Thường Lê tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Phó Thương Khanh ngẩng đầu, kính lão trượt xuống sống mũi: "Trần Tiềm Nhượng có ở đây không?"
"Báo cáo!"
Cửa phòng học mở ra, Trần Tiềm Nhượng thở hồng hộc xuất hiện ngoài cửa, tóc bị gió thổi toán loạn.
Phó Thương Khanh nhìn vô cùng tức giận, mắt trừng Trần Tiềm Nhượng hồi lâu mới hừ một tiếng: "Vào đi!"
Thường Lê hướng Trần Tiềm Nhượng phất phất tay ra hiệu.
Các cô ngồi ở giữa bàn, mấy người bên cạnh vội vàng đứng dậy để Trần Tiềm Nhượng đi vào, lộn xộn một trận.
Thường Lê cùng Trần Tiềm Nhượng bình thường học lớp hội hoạ đều rất tập trung, lúc này giống như đang đánh trận vậy, tiết học hai giờ đồng hồ sau hai người không dám nói thêm một lời nào, đem sự tồn tại của mình giảm xuống đến mức thấp nhất.
Sau khi hết giờ học hai người cùng nhau đi xin lỗi Phó Thương Khanh, ông lớn tuổi như vậy, dạng học sinh gì chưa gặp qua, chỉ nhàn nhạt dặn dò vài câu về sau chú ý nghe giảng liền bỏ qua.
"Đi ăn cơm đi." Trần Tiềm Nhượng cầm balo lên, dừng một chút, lại quay đầu hỏi: "Tối qua cậu đi ăn cơm với ai?"
“Hả?" Thường Lê chớp chớp mắt, thở dài: "Chú mình tới tìm mình."
Trần Tiềm Nhượng sửng sốt một chút, cậu biết việc Thường Lê từ bỏ Hứa Ninh Thanh, mặc dù nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm.
"Hắn tìm cậu làm gì?"
"Ai mà biết." Thường Lê không muốn nói chuyện này, mang túi sách khoác lên vai, tuỳ tiện cột tóc đuôi ngựa rồi đi ra ngoài.
Lúc cô đi ra phòng học còn đặc chú ý xem Hứa Ninh Thanh có đến đây ép cô đi ăn cơm trưa với hắn không.
Hành lang trống rỗng, không có ai cả.
Hứ, đồ lừa đảo.
Thường Lê bất mãn bĩu môi.