Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 11

“Tối hôm qua mình muốn đưa cậu về nhà, không phải bị Cố ảnh đế giành lấy sao?”

“Làm sao? Đừng nói hai người không ở cùng nhau nhé?”

Tô Bảo Bảo “chậc chậc” hai lần: “Thật bất ngờ, Cố ảnh đế đúng là một chính nhân quân tử!”

Mỹ nhân dâng đến mồm thế mà vẫn không ăn được!

Tần Noãn sửng sốt vài giây: “Ý của cậu là Cố Quân Dương?”

“À, còn không thì sao, cậu còn biết diễn viên họ Cố nào khác sao?”

Tô Bảo Bảo muốn tìm hiểu sâu hơn về mối quan hệ hiện tại giữa Tần Noãn và Cố Quân Dương, nhưng Tần Noãn không cho cô cơ hội, chào cô ấy rồi vội vàng cúp điện thoại.

Tay cầm chặt điện thoại, Tần Noãn nhìn cánh cửa đang đóng kín.

Tô Bảo Bảo nói người đã đưa cô về đêm qua là Cố Quân Dương, vậy đây … là nơi ở của Cố Quân Dương, phải không?

Vậy đêm qua…

Tần Noãn đỡ lấy trán rồi đập một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.

Đêm qua cô không nên uống nhiều rượu như vậy!

……

Làm công tác tư tưởng hơn nửa tiếng đồng hồ, Tần Noãn bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài.

Ban đầu, cô đã chuẩn bị lý do thoái thác để đối phó với Cố Quân Dương.

Nhưng bất ngờ thay, Cố Quân Dương lại không có ở nhà.

Cô dường như là người duy nhất trong căn hộ này.

Trong khi Tần Noãn còn đang nghi hoặc, bỗng từ cửa ra vào truyền đến động tĩnh.

Lúc đó, cô đang dán mặt vào bể cá lớn trong phòng khách để chiêm ngưỡng những chú cá đầy màu sắc bên trong.

Nghe thấy tiếng động, Tần Noãn quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp Cố Quân Dương đang bước vào cửa.

Người đàn ông vẫn che kín người, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng.

Trong tay còn xách một túi đựng sữa đậu nành và bánh quẩy, từ xa Tần Noãn đã có thể ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Tần Noãn vô thức đè nén dạ dày đang cồn cào của mình, vẻ mặt nặng nề nhìn người đàn ông.

Cố Quân Dương thấy trong mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Vừa cởi mũ và khẩu trang, ánh mắt anh lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn dưới góc váy của Tần Noãn.

Có lẽ là ánh mắt nhìn chằm chằm của anh quá nóng bỏng, trong lòng Tần Noãn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Cô đứng thẳng dậy, chậm rãi bước ra khỏi chỗ bể cá, ngồi xuống ghế sô pha.

Cố Quân Dương cũng ngồi theo, đặt bữa sáng lên bàn đá: “Uống chút sữa đậu nành trước đi.”

“Không, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện.”

“Hỏi xong tôi sẽ rời đi ngay.”

Đây chính là nguyên nhân Tần Noãn ở lại chờ anh.

Cố Quân Dương ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh cô, khép hờ mắt nhìn cô: “Em muốn hỏi gì?”

Tần Noãn: “…Đêm, đêm qua…”

Cô muốn hỏi liệu tối qua cô có làm điều gì đi quá giới hạn với Cố Quân Dương không.

Nhưng khi lời nói đến miệng, cô lại không nói ra được lời nào.

Ngược lại, khuôn mặt nhỏ lại đỏ ửng lên.

Cố Quân Dương nhướng mày, khóe miệng không giấu được ý cười, anh biết Tần Noãn muốn hỏi cái gì.

Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô có chút đáng yêu, Cố Quân Dương hắng giọng: “Tối qua em uống say.”

“Không những khăng khăng đòi ôm rồi hôn, em còn rất dính người.”

Giọng nam từ tính vang lên mang theo ý cười.

Tần Noãn nghe xong, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn choáng váng.

Hôn, ôm rồi đòi bế là… cô sao?

Phòng khách im lặng, Cố Quân Dương đang cầm một chiếc bánh quẩy, từ từ, chậm rãi ăn.

Vài ba phút sau, Tần Noãn đột nhiên đứng dậy.

Cố Quân Dương không rõ nguyên nhân nhìn cô, đang định nói gì đó thì thấy nha đầu kia chạy vào phòng ngủ chính, cầm túi xách đi thẳng ra cửa.

Mãi cho đến khi Tần Noãn đẩy cửa nhà ra, Cố Quân Dương mới vội vàng đứng dậy: “Em đi luôn sao? Không ăn sáng sao?”

“Tôi trêu em thôi, này. . .”

Đáp lại anh là một tiếng đóng cửa sầm rất lớn.

Cố Quân Dương: “…”

Anh thật không ngờ mười năm sau, da mặt cô vẫn mỏng như ngày nào.

Sau khi ăn nốt miếng bánh quầy trong tay, Cố Quân Dương cười cười rồi ngồi trở lại ghế sô pha.

Một lúc sau, anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lý Hưởng một tin nhắn WeChat.

Sau khi Tần Noãn ra khỏi khu chung cư, nhiệt độ trên mặt rốt cuộc cũng chậm rãi giảm xuống.

Cô xoa xoa thái dương, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Bảo Bảo lần nữa.

 Cô định tra khảo Tô Bảo Bảo thật kĩ, tại sao tối qua cô ấy lại để Cố Quân Dương đưa cô về.

Vốn dĩ Tần Noãn sợ cô không tìm được lối ra của khu chung cư, nhưng khu của Cố Quân Dương cách cổng an ninh rất gần, nên cô vòng qua ngã tư là ra được bên ngoài luôn.

Vừa ra khỏi khu chung cư, Tần Noãn liền nhìn thấy chiếc xe Maybach quen thuộc.

Xe đang đỗ ở bên đường.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái vừa nhìn thấy cô liền vội vàng mở cửa xe bước xuống: “Cô Tần!”

Lý Hưởng với một nụ cười thân thiện trên môi tiến lại.

Tần Noãn vừa gọi điện thoại cho Tô Bảo Bảo, cô ấy mếu máo: “Noãn Noãn, vừa rồi công ty thông báo rằng hôm nay mình phải đi làm gấp!”

Trước đây, Sunflower luôn tuân thủ theo hệ thống sửa chữa kép hàng tuần.

Nhưng gần đây, công ty đã đưa ra quy định mới, các ngày trong tuần sẽ thành các ngày đơn lẻ và bắt đầu thực hiện từ tuần này.

Tô Bảo Bảo đang nằm ở trên giường lướt weibo thì nhìn thấy tin tức.

Lập tức đi tắm rửa, thu dọn, cô định sau khi rửa bát xong sẽ gọi điện cho Tần Noãn, nhưng không ngờ Tần Noãn lại gọi điện thoại trước.

Tần Noãn sững người một lúc, liếc nhìn Lý Hưởng đang đi về phía cô, rồi nói với Tô Bảo Bảo: “Vậy được rồi, mình hiểu rồi, hẹn gặp lại sau ở công ty.”

Nói xong cô cúp máy, vừa vặn Lý Hưởng cũng đi tới trước mặt cô.

Tần Noãn cất điện thoại vào túi, nghi ngờ nhìn người đàn ông: “Anh Lý, sao vậy?”

Lý Hưởng quay đầu nhìn về phía trong xe, cười với Tần Noãn: “Ông chủ kêu tôi đưa cô về.”

Nghe thấy đây là ý của Cố Quân Dương, Tần Noãn theo bản năng từ chối: “Không cần, tôi tự bắt taxi là được.”

“Cô Tần, đừng làm khó tôi, hơn nữa ở khu vực này bắt taxi cũng không dễ dàng.” Lý Hưởng vui vẻ cười nói: “Ông chủ nói, nếu như tôi không đưa cô bình an trở về, tiền thưởng tháng này sẽ biến mất.”

“Cô Tần, tôi còn cha mẹ già và em nhỏ…”

Lý Hưởng lảm nhảm, vẻ mặt chua xót, Tần Noãn thật sự chịu không nổi.

“Được, được! Nhờ anh đưa tôi đi, cảm ơn.” Cô hơi đỏ mặt, Lý Hưởng đưa cô lại chỗ xe.

Tần Noãn muốn đến công ty, vì vậy Lý Hưởng đã trực tiếp đưa cô đến trung tâm thành phố.

Vừa lúc gặp Tô Bảo Bảo ở tầng dưới.

Cô gái vừa nhìn thấy Tần Noãn liền vội vàng chạy tới, nhưng ánh mắt lại rơi vào chiếc xe Maybach bên đường.

Lý Hưởng ngồi ở ghế lái cũng xuống xe, một đôi mắt đen sáng quắc nhìn Tô Bảo Bảo, suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô gái này và Tần Noãn.

“Anh chàng đẹp trai này là ai? Mình còn tưởng tự Cố Quân Dương sẽ đưa cậu đến đây cơ.” Tô Bảo Bảo ghé vào tai Tần Noãn thì thầm, thậm chí còn lén liếc nhìn Lý Hưởng.

Tần Noãn huých cô một cái, tức giận nói: “Nói hươu nói vượn gì vậy?”

Lý Hưởng ho nhẹ một cái, cắt đứt lời xì xào bàn tán giữa hai người, khẽ mỉm cười: ” Cô Tần, vậy tôi đi trước.”

Tần Noãn nhướng mắt, khẽ gật đầu cảm ơn.

Sau khi nhìn Lý Hưởng lái xe đi, cô rời mắt đi, kéo Tô Bảo Bảo vào tòa nhà.

Vừa đi vừa phàn nàn: “Tại sao tối qua cậu lại ném mình cho Cố Quân Dương?”

Tô Bảo Bảo vẫn đang hồi tưởng về khuôn mặt và giọng nói của anh chàng đẹp trai vừa rồi, khi Tần Noãn hỏi về những gì đã xảy ra tối qua, cô ấy đã hét lên: “Oan uổng”.

“Tối hôm qua chính cậu bảo mình để cậu tự đi.”

“Cậu còn nói cậu biết anh ta, bảo mình quay về chơi tiếp không cần lo lắng cho cậu.”

Tần Noãn liếc nhìn Tô Bảo Bảo, ánh mắt của của cô ấy dường như rất chân thành, không giống như đang nói dối.

Cô im lặng ngay lập tức.

Có vẻ như những gì Cố Quân Dương nói rất có thể là sự thật, vậy là cô thực sự đã đưa ra nhiều yêu cầu vô lý, thậm chí quá đáng với anh sau cơn say rượu đêm qua sao? !

Bình Luận (0)
Comment