Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 18

Cố Quân Dương cau mày.

Nghĩ đến Giang Thấm là em gái của người bạn tốt Giang Thiếu Cẩm nên anh đã cố kìm nén.

Giang Thấm vừa muốn nói gì đó liền bị An Thành đuổi theo đánh gãy.

“Cô Giang, quản lý của cô đang tìm cô, cô mau trở về đi.”

Khi An Thành đến gần, Cố Quân Dương đang vô cảm gạt bàn tay đang nắm quần áo của Giang Thấm ra.

An Thành đã ra đến đây nên Cố Quân Dương cũng không ở lại nữa, quay người đi đến chiếc Maybach bên đường.

Lý Hưởng cũng vừa từ ngõ Hồ Đào đến, nhìn thấy Cố Quân Dương, anh nhanh chóng xuống xe và giúp mở cửa sau.

“Ông chủ, còn An Thành, anh ấy?” Lý Hưởng trở lại ghế lái, liếc mắt nhìn An Thành còn đang cùng Giang Thấm đứng trên bậc thang dây dưa: “Ngài có muốn chờ anh ấy không ạ?”

Cố Quân Dương nhìn giao diện WeChat của điện thoại, lạnh lùng nói: “Không cần.”

Anh đang vội quay lại gặp Tần Noãn.

Về việc cô tự ý thay đổi đơn, anh phải đích thân hỏi rõ ràng.

Rốt cuộc là vì cái gì cơ chứ?

Cô ghét anh đến thế sao?

Cố Quân Dương càng nghĩ càng cáu, nặng nề dựa vào trên ghế da, giơ tay nới lỏng cà vạt.

Lý Hưởng ngồi ở ghế lái cũng không dám phát ra tiếng động.

Áp suất không khí trong xe quá thấp, anh thậm chí còn phải cẩn thận hô hấp, sợ bị sấm sét đánh trúng.

Không có nhiều xe cộ đi lại ở khu phố cổ vào ban đêm nên Lý Hưởng tăng tốc đưa Cố Quân Dương trở về con hẻm càng sớm càng tốt.

Nhưng con hẻm quá hẹp để cho phép các phương tiện lớn đi vào.

Lý Hưởng ban đầu định hộ tống Cố Quân Dương về nhà, nhưng bị từ chối.

Theo lệ cũ, anh vẫn được sắp xếp đến Trường Đảo Quốc Tế để chăm sóc chú heo thơm nhỏ.

Lý Hưởng không dám nói với Cố Quân Dương rằng con heo thơm nhỏ đã được anh ấy gửi đến nhà An Thành.

Cố Quân Dương với đôi chân dài ưu thế sải bước thật nhanh, đi qua con ngõ dài đến cửa nhà Tần Noãn.

Cổng sân đang khóa, Cố Quân Dương mở điện thoại di động gọi cho Tần Noãn.

Khi này, Tần Noãn vừa mới tắm xong.

Với mái tóc ướt trên đầu, cô đang ngồi khoanh chân trước bàn làm việc, lên ý tưởng cho các bản vẽ thiết kế.

Điện thoại di động trên bàn rung lên, tiếng nhạc chuông điếc tai, Tần Noãn đang quá chú tâm ngồi thiết kế giật hết cả mình.

Cô lật điện thoại lên xem, khẽ cau mày rồi cúp máy.

Vốn dĩ Tần Noãn cho rằng Cố Quân Dương gọi điện cho cô là để hỏi về việc trao đổi đơn hàng nên tạm thời cô không muốn nói chuyện với anh ta.

Một lúc sau, Cố Quân Dương gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

GJY: Xuống mở cửa đi.

Tần Noãn nhìn chằm chằm bốn chữ này một lúc, trong lòng dâng lên một nỗi sợ.

Chỉ dựa vào bốn chữ này, cô có thể tưởng tượng ra bộ mặt xụ xị của Cố Quân Dương.

Nó u ám và lạnh lẽo…

Tần Noãn tê cả da đầu.

Không dám chậm trễ, cô vội xỏ dép chạy xuống lầu mở cửa.

Cửa sân mở ra, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đứng ngoài cửa hiện lên trong tầm mắt Tần Noãn.

Trong một khoảnh khắc, cô không dám đọc lại tin nhắn Wechat cô nhắn cho anh ban nãy.

Nhìn ánh mắt của Cố Quân Dương khẽ động, Tần Noãn tuyệt vọng tột cùng.

Cô cố giả vờ bình tĩnh, xoay người đi về phía phòng khách.

Cố Quân Dương kìm nén một bụng tức, muốn trút giận nhưng lại sợ làm Tần Noãn sợ hãi.

Cuối cùng, anh chỉ có thể im lặng bước vào, thuận tay đóng cửa sân lại, đi theo Tần Noãn lên lầu.

Trước khi người phụ nữ bước vào phòng, Cố Quân Dương cuối cùng cũng lên tiếng gọi cô lại.

Trong lòng Tần Noãn lộp bộp, cô không thể không dừng lại.

Cô hít một hơi thật sâu rồi quay lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông.

Cố Quân Dương với vẻ mặt ủ rũ, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh: “Vì sao lại đổi đơn?”

Rất hiếm khi cô trông thấy anh nghiêm túc như vậy.

Tần Noãn sợ nhìn thẳng vào mắt anh nên quay mặt đi, nhìn về phía ban công rộng thoáng ở cuối hành lang.

Cô cố làm giọng lạnh lùng: “Tôi không có cảm hứng gì với nhà anh.”

“Anh biết đấy, chúng tôi thiết kế và chúng tôi chú ý đến nguồn cảm hứng.”

“Tôi cũng không thể ngâm đơn của anh quá lâu.”

Tần Noãn nói thật.

Chỉ là cô không chú ý đến vẻ mặt của Cố Quân Dương đang khó coi như thế nào sau khi nghe những lời của cô.

“Không có cảm hứng?” Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, thanh âm từ tính tràn đầy châm chọc: “Em đối với nhà của tôi không có cảm giác?”

“Tần Noãn, em không sợ tôi gây khó dễ với anh Bạch của em sao?”

Cố Quân Dương đây là đang rất tức giận.

Hiện tại, anh cảm thấy Tần Noãn có quan hệ gì đó với Bạch Chi Diễn trong công ty, nếu không thì tại sao cô phải trao đổi đơn với anh ta?

Tần Noãn cũng tức giận, cô không để ý đến bộ dạng khó coi của Cố Quân Dương.

Khuôn mặt trắng như sứ lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông, nói: “Cố ảnh đế xin cứ tự nhiên.”

“Cùng lắm thì đơn này của anh chúng tôi đều không nhận, nhất thì tôi từ chức, vừa lòng anh chưa?”

Cô nói xong liền xoay người đi vào nhà.

Giọng điệu quả quyết khiến Cố Quân Dương hoảng sợ, gần như là phản xạ có điều kiện, anh nắm lấy cổ tay Tần Noãn: “Noãn Noãn…”

Giọng điệu thân mật mang vài phần thỏa hiệp cùng một chút nũng nịu.

Trong lòng Tần Noãn run lên, lông mi cong dài khẽ run.

Cổ tay bị người đàn ông nắm quá mức nóng bỏng, cô muốn rút ra, nhưng Cố Quân Dương rất khỏe.

Đôi môi đỏ mọng mím chặt, Tần Noãn nhắm mắt lại, cuối cùng chậm rãi quay người lại, nhìn Cố Quân Dương với ánh mắt phức tạp: “Cố ảnh đế, Bạch Chi Diễn là nhà thiết kế nội thất giỏi nhất trong công ty chúng tôi.”

“Anh chắc chắn sẽ hài lòng với thiết kế của anh ấy.”

“Còn nếu anh cứ nhất quyết giữ lập trường như vậy thì anh cứ việc gặp ban lãnh đạo công ty tôi mà phản ánh.”

“Cuối cùng, nể tình chúng ta từng là bạn học thời trung học, nên tôi muốn nhắc nhở Cố ảnh đế.”

“Chúng ta trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ không thích hợp. Nếu có scandal mà để vị hôn thê của anh biết thì thật không tốt.”

Vì vậy, Tần Noãn định ngày mai sẽ yêu cầu Cố Quân Dương chuyển ra ngoài.

Chuyển đến mà ở chung với vị hôn thê của anh ta cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Điều này phù hợp hơn là ở dưới cùng một mái nhà với cô.

Tần Noãn một hơi nói hết những gì muốn nói, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng cô không dám nhìn mặt Cố Quân Dương.

Khuôn mặt Cố Quân Dương lúc này như người mất hồn, cảm xúc của anh giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.

Lúc đầu, anh rất tức giận vì Tần Noãn cứ liên tục nhấn mạnh với anh là Bạch Chi Diễn xuất sắc như thế nào.

Sau đó, anh lại có chút buồn bực, vì Tần Noãn trong lời nói tràn đầy kiên định.

Nhưng tất cả những cảm xúc ấy đều bị câu nói“vị hôn thê” của cô đánh bại.

Cố Quân Dương trong đầu không ngừng hổi tưởng đến hai từ “hôn thê”.

Anh hồi lâu mới mờ mịt phản ứng: “Em nói vị hôn thê của ai?”

Tần Noãn cho rằng anh còn đang giả ngu, trong lòng không còn chút kiên nhẫn nào, lui lại mấy bước.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng nới rộng, Tần Noãn lạnh lùng nhìn anh, thầm nghĩ hôm nay nhất định phải nói cho rõ chuyện vị hôn thê của Cố Quân Dương!

Không ngờ, cô còn chưa kịp nói, điện thoại di động trong túi đã vang lên.

Tiếng chuông dồn dập như đòi mạng.

Tần Noãn đành phải nuốt lời nói đến bên miệng xuống, lấy điện thoại di động ra nghe.

Bởi vì là quản lý của Ôn Thuần gọi tới, Tần Noãn cố gắng kiềm chế tính khí của mình, cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng nhất có thể.

Cố Quân Dương ở bên cạnh chỉ nghe thấy cô cười nhẹ, không biết đầu dây bên kia nói gì, Tần Noãn liền đáp lại mấy lần “Được”.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Quân Dương lại hỏi cô: “Em hiểu lầm tôi sao?”

Tần Noãn mặc kệ anh, xoay người trở về phòng thay quần áo.

Cửa phòng đóng chặt, Cố Quân Dương gõ cửa thế nào, Tần Noãn cũng không đáp lại.

Khoảng mười phút sau, cửa phòng mở.

Cố Quân Dương đương hé miệng, trợn mắt há mồm nhìn Tần Noãn đã thay bộ quần áo khác.

“Em định đi đâu đấy?”

Tần Noãn đi ngang qua anh xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Đừng đi theo tôi.”

“Đã muộn như vậy, em muốn đi đâu?” Cố Quân Dương nghiễm nhiên ném đề tài trước đó sang một bên, hiện tại anh chỉ lo Tần Noãn buổi tối ra ngoài một mình sẽ không an toàn.

Nhưng Tần Noãn không thèm quan tâm, trước khi rời đi còn yêu cầu Cố Quân Dương liên lạc với An Thành tốt nhất là ngày mai dọn đi luôn.

Cố Quân Dương tức đến tăng xông.

Mắt thấy Tần Noãn đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại, anh kiềm chế xúc động không được đi theo, đá vào cánh cửa sân nặng trịch.

Ngón chân đau nhói, Cố Quân Dương cau mày, nhưng cố chấp không kêu đau.

Cố Quân Dương không biết Tần Noãn muộn thế này còn đi đâu.

Trong lòng anh rất mâu thuẫn, muốn đi theo Tần Noãn, nhưng lại sợ cô nổi giận.

Ngay khi anh đang do dự, Giang Thiếu Cẩm gọi điện đến.

Hỏi anh có rảnh không, muốn đi uống nước không.

Cố Quân Dương đang lo mình không có chỗ nào để trút giận nên đồng ý ngay lập tức.

Ở vùng ngoại ô phía tây của cùng một thành phố, tại một quán bar.

Có lẽ là do địa diểm và thời gian, ngành kinh doanh này rất an ổn.

Chỉ có các quán bar có nhà hàng ăn uống thì mới thấy có người lui tới.

Quán bar này do Giang Thiếu Cẩm kinh doanh, tính riêng tư rất cao, Cố Quân Dương cũng coi như là khách quen ở đây.

Anh một mình lái xe đến đây, còn lại nhờ Lý Hưởng kiểm tra tung tích của Tần Noãn, tìm ra thì đi theo sau, phòng ngừa vạn nhất.

Cố Quân Dương hỏi số phòng bao ở quầy lễ tân, rồi đi bằng thang máy lên tầng cao nhất của clb.

Tầng cao nhất là phòng riêng sang trọng rộng hơn 200m2, có ban công thoáng rộng hơn 100m2.

Khung cảnh ban đêm rất đẹp, có thể nhìn thấy sông Lưu Thương.

Sông Lưu thương nằm đối diện thành phố Lưu Thương, là một danh lam thắng cảnh lớn trong thành phố, thu hút lượng lớn khách du lịch hàng năm.

Một số cảnh trong bộ phim ăn khách ‘God May Cry’(Thần khóc) do Cố Quân Dương thủ vai chính năm ngoái đã được quay tại  chính thành phố này.

Khi Giang Thiếu Cẩm đến, Cố Quân Dương đang dựa vào lan can của ban công ngoài trời với một ly cocktail trên tay, dựa vào lan can chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố cổ được thắp sáng rực rỡ vào ban đêm bên kia sông Lưu Thương.

Người đàn ông đi tới, đứng bên cạnh Cố Quân Dương, châm một điếu thuốc: “Tôi nghe Thấm Thấm nói tâm trạng cậu không được tốt?”

Cố Quân Dương thu hồi suy nghĩ của mình, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, xoay người đi vào phòng bao với chiếc ly trống rỗng.

Giang Thiếu Cẩm cau mày, chửi thề, dập tắt điếu thuốc anh ta vừa châm.

Anh ta đi theo Cố Quân Dương: “Được rồi, tôi xin lỗi vì bận rộn đến mức không có thời gian uống với cậu, vậy nên đừng bày ra bộ mặt cau có như vậy.”

Sau khi vào phòng, Cố Quân Dương trực tiếp nằm trên sô pha, yếu ớt nói: “Không sao.”

Khoé miệng Giang Thiếu Cẩm giật giật, giữ bình tĩnh bước tới, đá nhẹ vào Cố Quân Dương: “Nói đi, có chuyện gì?”

“Nói đi, tôi đang có tâm trạng tốt để nghe đây.”

Cố Quân Dương trợn mắt nhìn anh: “Lăn.”

Sau đó anh ngồi dậy, tự mình lấy một ly rượu, nghiêm túc nói: “Không có gì.”

“Chỉ là vấn đề giữa nam nữ thôi.”

Giang Thiếu Cẩm một tay chống ở sau sô pha, vắt chéo chân, vẫn chưa hiểu lắm, hỏi: “Cậu và em gái tôi cãi nhau à?”

Cố Quân Dương ngẩn người một lúc, phải mất một lúc anh mới nhận ra em gái của Giang Thiếu Cẩm là ai.

“Em gái của cậu cũng là em gái của tôi, sao tôi phải cãi nhau với em ấy làm gì?”

“Người tôi đang nói là Tần Noãn.”

Giang Thiếu Cẩm im lặng, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Cố Quân Dương tiếp tục: “Cô ấy cứ khăng khăng tôi có hôn thê.”

“Cậu nói xem tôi có hôn thê lúc nào, sao tôi lại không biết chứ?”

“Hôn thê?” Giang Thiếu Cẩm rốt cục cũng nắm được trọng điểm, trong đôi mắt thon dài, quyến rũ của anh lộ ra một tia lạnh lùng: “Có chứ, cậu không nhớ sao?”

Cố Quân Dương uống xong một ly cocktail: “???”

Anh sững sờ nhìn Giang Thiếu Cẩm, hoài nghi nhân sinh liệu mình có thực sự mất trí nhớ hay không?

Nhưng Giang Thiếu Cẩm lại nói: “Em gái tôi không phải là vị hôn thê của cậu sao? Cậu quên là hai người đã đính hôn rồi à?”

—–

 

Bình Luận (0)
Comment