Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 20

“Ôn Thuần, người tình mới của mày nói đúng đấy, bạo lực không thể giải quyết được vấn đề đâu.”

Lục Hiên cười nhạo một tiếng, anh ta nhìn Tần Noãn đầy ẩn ý.

Thần sắc kia dường như đang coi Tần Noãn là loại phụ nữ không đứng đắn.

Ôn Thuần hằn học lườm anh ta, chuyển ánh mắt và khóa chặt vào Quân Hoan đang đỏ hoe mắt vì khóc.

Đó là vị hôn thê của anh, họ đã yêu nhau 5 năm và anh thật lòng muốn cưới cô làm vợ.

Ah–

“Thuần Thuần…” Quân Hoan sợ hãi trước ánh mắt tuyệt vọng của Ôn Thuần, theo bản năng muốn cứu vãn mọi thứ.

Nhưng Ôn Thuần đã lùi lại một bước một cách dứt khoát khi cô ta định bước lại.

Anh bị thương, suýt chút nữa thì ngã, nhưng may mắn thay, Tần Noãn đã đỡ anh từ phía sau.

Quân Hoan sửng sốt một chút, sau đó khó chịu nói: “Ôn Thuần! Anh nhẫn tâm vậy sao?”

Giọng nói của người phụ nữ vì tức giận mà sắc bén, Tần Noãn bị khí thế của cô ta làm cho giật mình, có chút sững sờ.

Với tư cách là người trong cuộc, Ôn Thuần cười khẩy: “Tôi nhẫn tâm?”

“Làm sao? Cô Quân đội cho tôi cái mũ xanh lớn như vậy, còn muốn tôi quỳ gối liếm giày cho cô sao?”

Quân Hoan đỏ mắt nhìn anh, muốn phản bác, nhưng cũng biết mình đang vô lý.

Thấy cô ta không còn gì để nói, Ôn Thuần mím chặt môi, các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú gắt gao bạnh ra.

Anh lau đi vết máu trên khóe miệng, xoay người rời đi.

Quân Hoan vội vàng: “Ôn Thuần, nếu như anh dám đi, về sau anh sẽ không có chân đứng trong giới giải trí đâu!”

Ôn Thuần quả thực đứng hình.

Tần Noãn ở bên cạnh tràn đầy kinh ngạc.

Cô nghĩ rằng một nghệ sĩ như Ôn Thuần, người có mặt mày như này sẽ không thể bị đe dọa.

Không ngờ, Ôn Thuần nghiêng đầu nhìn Tần Noãn: “Cô không đi sao?”

Tần Noãn ngẩn ra, chớp chớp mắt, vội vàng gật đầu: “Đi!”

Tất nhiên là cô sẽ đi rồi.

Vốn dĩ cô đến đây để khảo sát thực tế, nhưng bây giờ xem ra phòng tân hôn không cần trang hoàng thiết kế nữa.

Ôn Thuần muốn đi, Tần Noãn đương nhiên cũng sẽ phải đi theo.

Hai người lần lượt rời đi, Quân Hoan trợn tròn mắt, không thể tin được Ôn Thuần cứ như vậy thật sự rời đi!

Lục Hiên đứng bên cạnh, là người gây họa lại có vẻ rất hả hê.

“Hoan Hoan, xem ra Ôn Thuần cũng không yêu em lắm.”

Anh ta nhếch mép cười, Quân Hoan quay lại, cô ta liền tát một phát vào khuôn mặt cương nghị, đoan chính giả tạo của anh ta.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, khóe miệng vẫn nhếch lên, căn bản không thèm để ý.

Anh ta ngủ với Quân Hoan vì cô ta là vợ chưa cưới của Ôn Thuần, và cũng là vì cô ta là con gái cưng của tập đoàn Quân thị.

Thế nên dù Quân Hoan có đánh mắng thế nào, anh ta cũng đành phải khổ sở dỗ dành, cưng chiều cô ta.

Tần Noãn đi theo Ôn Thuần ra khỏi chung cư.

Người đàn ông đi phía trước, thân hình bỗng lắc lư, bước đi loạng choạng, có vẻ như anh đã bị đánh rất nặng.

Thấy anh mở cửa lái xe chuẩn bị ngồi vào, Tần Noãn vội vàng đuổi theo: “Ngài Ôn để tôi lái xe cho.”

Cô không lo lắng về vết thương của Ôn Thuần.

Chỉ là để Ôn Thuần lái xe trong tình trạng như vậy, Tần Noãn sợ không giữ nổi cái mạng nhỏ này.

Vì vậy, vì sự an toàn của bản thân, Tần Noãn quyết định lái xe thay anh.

Ôn Thuần cũng không cự tuyệt, đại khái là bởi vì sức chịu đựng của anh đã đến giới hạn.

Anh quay sang đi đến bên ghế phụ ngồi.

Sau khi lên xe, Ôn Thuần dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khuôn mặt anh tràn đầy đau đớn, nhưng anh mím chặt môi, cố gắng không kêu lên vì đau.

Tần Noãn lái xe ra khỏi khu chung cư.

Trên đường đi, cô tìm kiếm bệnh viện gần nhất.

“Ngài Ôn, bây giờ anh có tiện gọi điện thoại cho người đại diện không?”

“Bây giờ tôi đưa anh đi bệnh viện, có lẽ anh ấy cần phải qua đây chăm sóc anh.”

Tần Noãn nhìn về phía trước.

Rút kinh nghiệm từ những vụ tai nạn xe cộ trước đây, giờ đây cô vô cùng tập trung và cẩn thận khi lái xe.

Ôn Thuần do dự một chút, sau đó hé mắt: “Anh ấy không đến được.”

“Cô tìm chỗ nào có thể dừng xe rồi xuống đi, không cần lo lắng cho tôi.”

Dứt lời, anh lại nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Tần Noãn cau mày, cuối cùng vẫn là không nghe theo Ôn Thuần.

Chiếc Porsche dừng lại trước cổng một bệnh viện gần đó.

Tần Noãn xuống xe trước, đợi Ôn Thuần đeo khẩu trang và đội mũ, sau đó dìu anh vào khu dành cho bệnh nhân ngoại trú.

Ôn Thuần bị thương rất nặng so với Tần Noãn đã tưởng tượng.

Bác sĩ nói rằng cánh tay của anh bị trật khớp, khi cử động một chút, anh cắn răng chịu đau mà không kêu lên.

Tần Noãn nhìn mà đau lòng, vô thức nghiến chặt răng.

“Để đề phòng, tối nay anh nên nhập viện theo dõi.” Bác sĩ là một ông chú hơn năm mươi tuổi.

Cũng không biết có phải vì khuôn mặt của Ôn Thuần khó nhận ra hơn hay không, đeo khẩu trang liền không bị nhận ra.

Tần Noãn làm thủ tục nhập viện và xin một phòng đơn cho Ôn Thuần.

Sau khi sắp xếp cho Ôn Thuần xong, cô đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần bệnh viện để mua một ít thức ăn.

Tần Noãn bận rộn đến ba giờ sáng rất mệt mỏi, dựa vào trên ghế chợp mắt một lúc.

Ôn Thuần vừa mới tỉnh lại, vết thương trên người sau khi uống thuốc cũng đã bớt đau.

Quay đầu lại nhìn thấy người phụ nữ tựa cằm vào lưng ghế đang ngủ gật, đôi lông mày đang cau lại của anh chậm rãi giãn ra, ánh mắt dịu đi rất nhiều.

Đột nhiên, Tần Noãn nghiêng người.

Trước khi ngã xuống, cô sực tỉnh, kéo ghế ngồi thẳng dậy rồi thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông trên giường không nhịn được cười.

Tần Noãn nhìn anh: “Anh tỉnh rồi à, nhưng quanh đây cũng không có quán ăn nào đâu.”

“Tôi đành mua bánh mì, sữa cùng mì gói, anh muốn ăn gì?”

Cô buồn ngủ, giọng nói của cô thậm chí cũng lộ ra chút mệt mỏi.

Ôn Thuần nhìn cô một lúc rồi ngửa mắt nhìn trần nhà: “Đã khuya rồi, cô về đi.”

Tần Noãn: “Một mình anh tự chăm bản thân được không?”

Cô cũng muốn về nhà ngủ một giấc, nhưng Tần Noãn cảm thấy để bệnh nhân bị thương một mình trong bệnh viện là vô nhân đạo.

Mãi cho đến khi Ôn Thuần nói sẽ liên hệ với trợ lý, Tần Noãn mới gật đầu: “Vậy đợi trợ lý của anh đến rồi tôi sẽ trở về.”

Ôn Thuần không trả lời, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho trợ lý.

Vốn dĩ anh không định để trợ lý biết chuyện này, đối với Ôn Thuần mà nói, người bên cạnh anh đáng tin cậy nhất chính là người đại diện Chu Ngọc của anh.

Nhưng nhà Chu Ngọc tạm thời có việc, Ôn Thuần đành đích thân đến khu chung cư Hợp Hoan để gặp Tần Noãn, để Chu Ngọc yên tâm về nhà xử lý công việc.

Nếu bây giờ anh lại gọi điện cho Chu Ngọc, bảo anh ấy qua đây chăm sóc mình, chẳng phải sẽ gây phiền phức cho Chu Ngọc sao.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ một hồi, Ôn Thuần quyết định gọi trợ lý của mình đến.

Khi Tần Noãn về nhà đã là hơn năm giờ sáng.

Cô gần như ngủ gật trên xe taxi, khi xuống xe đi bộ về, cô đã loạng choạng suýt ngã mấy lần.

Trước cửa nhà, Tần Noãn lấy chìa khóa ra mở cửa.

Ngay khi cô đang ngáp ngủ bước vào sân, có tiếng bước chân và giọng nói vang lên từ phía sau cô.

Tần Noãn nghi ngờ, quay lại nhìn, vừa lúc thấy Giang Thiếu Cẩm cõng Cố Quân Dương say không biết trời đất gì trên lưng.

Khi đến gần, mùi rượu nồng nặc trên người hai người lập tức khiến Tần Noãn tỉnh hẳn ngủ luôn.

Cô khua khua tay, theo bản năng lui về phía sau hai bước, cau mày nói: “Tình huống gì đây? Hai người ngã vào thùng rượu sao?”

Sắc mặt Giang Thiếu Cẩm nặng nề, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Anh ấy không uống nhiều, anh ta cứ phải nghe mấy lời phàn nàn của Cố Quân Dương.

Hầu như tất cả mấy lời đó đều có liên quan đến Tần Noãn.

Giang Thiếu Cẩm cảm thấy rất khó chịu khi cứ nghe anh lảm nhảm mãi, anh ta cũng cảm thấy buồn thay cho người em gái Giang Thấm quý báu của mình.

Bình Luận (0)
Comment