Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 7

Tần Noãn bật cười, không biết nên nói cái gì.

Tô Bảo Bảo hào hứng: “Khi còn đi học, mình cảm thấy cuộc bình chọn hoa khôi của lớp thật không công bằng.”

“Rõ ràng là cậu so với Sở Tuyết còn xinh hơn nhiều.”

“Đừng nói linh tinh, cậu ấy đích thị là một mỹ nhân lạnh lùng.” Tần Noãn nhớ rằng Cố Quân Dương còn lấy Sở Tuyết ra để so sánh với cô.

Nói cô ấy là đồi núi trập trùng, còn cô chỉ là đồng bằng bằng phẳng.

Nghĩ đến đây, Tần Noãn cúi đầu nhìn xuống.

Nghĩ kỹ lại, khi Cố Quân Dương so sánh cô với Sở Tuyết, cô mới học năm nhất cấp ba, lúc đó hai người còn chưa thân nhau.

Tần Noãn mười sáu tuổi thích mặc quần áo rộng rãi thoải mái, cho dù có là chất liệu gì thì phía trước đều bằng phẳng.

Chớp mắt đã đến cuối tuần.

Tần Noãn đã chuyển ra khỏi nhà của Cố Quân Dương ngay từ ngày thứ hai sau khi việc chuyển nhượng hoàn tất.

Tạm thời cô đang ở nhà của Tô Bảo Bảo.

Mới sáng sớm Tần Noãn đã thức giấc.

Buổi họp lớp được ấn định vào lúc bảy giờ tối, vì vậy cô có cả ngày để dọn dẹp ngôi nhà cũ của mình.

Nhà họ Tô cũng là một căn nhà cổ, hai tầng, tường gạch đỏ.

Khi Tần Noãn đi xuống lầu, ba và mẹ của Tô Bảo Bảo đang bận rộn trong bếp.

Mẹ Tô nhìn thấy cô cười nói: “Tần Noãn dậy rồi à, con có đói bụng không? Bữa sáng lập tức chuẩn bị xong đây.”

Ba Tô và mẹ Tô là những người giản dị lại còn tốt tính, bọn họ cũng là người nhìn Tần Noãn ngày một lớn lên, mà cô lại còn có quan hệ rất tốt với Tô Bảo Bảo, nên họ coi cô như con gái ruột của mình.

Dù đã mười năm không gặp nhưng đôi vợ chồng già vẫn đối tốt với Tần Noãn như ngày nào.

Tần Noãn vô cùng cảm kích: “Cám ơn dì Tô, bây giờ con đi gọi Bảo Bảo dậy.”

Trong bữa sáng, Tần Noãn chia sẻ suy nghĩ của mình với bố Tô và mẹ Tô. Cô muốn hỏi những người lớn tuổi xem họ có bạn bè quen thuộc với trang trí nội thất không.

Căn nhà cũ đã mười năm không ở đã được quét dọn sạch sẽ nhưng còn phải kiểm tra mạch điện, đường ống nước, v.v.

Nên thay cái gì, sửa cái gì, nội thất trong nhà phải cải tạo đơn giản.

Bố Tô và mẹ Tô nói rằng hai vợ chồng có thể giúp đỡ những việc như thế này.

“Nhà của con đã mười năm không có người ở, muốn thu dọn cũng cần một khoảng thời gian.”

“Yên tâm đi, trước tiên cứ ở nhà chúng ta đi, không có việc gì.”

Bố Tô cười hiền từ.

Tô Bảo Bảo ở bên cạnh đáp: “Đúng vậy, cứ thong thả đi, không cần lo.”

Tần Noãn cảm ơn bọn họ.

Ăn sáng xong, cô mượn dụng cụ từ bố Tô và đi cuốc cỏ trong sân trước.

Bố Tô rất tận tụy giúp cô ấy bê đồ lên xuống.

Đến tận chạng vạng tối sân mới được dọn dẹp xong.

Đập sân trên đất lầy lội bây chỉ còn đất vừa mới được xới lên, Tần Noãn định xoay người vòng qua hai bên khu vực bên đó để trồng cây gì đó.

Sẽ có một con đường chính ở giữa, con đường này sẽ được lát bằng những phiến đá cẩm.

Trong nhà còn sót lại một số đồ đạc cũ, đã bị bào mòn theo năm tháng và mục nát gần hết.

Bố Tô đã liên hệ với những người thu mua phế liệu đến mua hết đống đồ này và tất cả đều được mang nơi khác.

Đang lúc hoàng hôn, phía chân trời mây đang trôi lơ lửng, mặt trời lặn nhuốm một mảnh thê luông não nề.

Tần Noãn bảo Tô Bảo Bảo về tắm trước, còn cô ở lại ngôi nhà cũ một mình, nhớ lại những ký ức tuổi thơ vụn vặt đó.

Mười năm trước ở Hồ Đào rất náo nhiệt.

Hàng xóm yêu thương, hòa thuận với nhau.

Mỗi gia đình khi đi ra ngoài có việc không cần khóa cửa, bở vì đã có hàng xóm trông hộ.

Những năm tháng ấy thật yên bình và tươi đẹp, nhưng giờ chỉ còn lại sự u uất.

Tần Noãn đi vào từ cửa chính của phòng khách, đầu tiên đi vào phòng bếp bên trái, sau đó rẽ vào nhà vệ sinh bên phải, cuối cùng men theo hành lang bên cạnh nhà vệ sinh đi lên tầng hai.

Nhà cô bố trí 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 bếp và 1 vệ sinh. Tầng 2 là phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ và  1 cái ban công rộng.

Ngôi nhà hướng về hướng nam rất đẹp, luôn được ánh nắng mặt trời rọi vào.

Lúc này, Tần Noãn đang đứng trên ban công, nhìn mặt trời lặn và những mây nhuộm màu hoàng hôn trên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Đối diện ban công là nhà họ Tô, Tô Bảo Bảo đứng dưới hô Tần Noãn, cô mới hồi phục tinh thần.

Tô Bảo Bảo bảo cô đi tắm rửa xong còn phải đi họp lớp.

Bảy giờ, tại khách sạn Tư Duyên ở trung tâm thành phố.

Tần Noãn và Tô Bảo Bảo lần lượt xuống xe taxi.

Tư Duyên là một khách sạn bốn sao, một bữa tiệc không hề rẻ, khó trách phải thu khá nhiều tiền để ăn một bữa.

Tần Noãn thầm nghĩ, trong lòng có chút xót ví.

Ngược lại, Tô Bảo Bảo trông có vẻ phấn khích hơn nhiều. Sau khi xuống xe, cô nắm tay Tần Noãn cùng đi vào khách sạn.

Trong thang máy, Tô Bảo Bảo lấy ra một chiếc gương nhỏ để sửa sang lại bản thân và tô một ít son môi.

Cô vốn thuộc dạng thanh tú đáng yêu, làn da trắng như tuyết, tô son màu cam hôm nay rất có sức sống, khó có thể nhận ra Tô Bảo Bảo đã 28 tuổi.

Theo những gì Tô Bảo Bảo nói, hôm nay Tần Noãn trang điểm rất nghiêm túc, mặc bộ váy màu hồng nhạt mà Tô Bảo Bảo chọn cho cô.

Tần Noãn, 28 tuổi, nói cô ấy như đang giả vờ dịu dàng.

Nhưng cô phải thừa nhận rằng Tô Bảo Bảo có mắt thẩm mỹ thực sự rất tốt.

Chiếc váy voan dài đến đầu gối, cô ấy trông thật trẻ trung khi mặc lên người.

Có cảm giác như cô đã trở lại thời con gái đang nở rộ.

Phòng bao là 414, Tô Bảo Bảo và Tần Noãn đẩy cửa bước vào dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ.

Sau khi cánh cửa phòng riêng nặng nề được đẩy ra, tiếng nói cười vô tình lọt vào tai cô.

Có lẽ bởi vì cửa mở ra, mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa, muốn xem ai đã đến.

Khi nhìn thấy Tô Bảo Bảo, một người phụ nữ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Bảo Bảo đến rồi, lại đây ngồi đi, có chỗ cho cậu ngồi này!”

Người phụ nữ mỉm cười, mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, dáng người đầy đặn quyến rũ.

Tô Bảo Bảo nhìn qua và vẫy tay với người phụ nữ: “Mộ Lan!”

Tô Bảo Bảo đưa Tần Noãn đi về phía đó.

Mộ Lan là lớp phó, Tần Noãn vẫn nhớ như in.

Khi còn đi học, Tần Noãn có mối quan hệ khá tốt với cô ấy.

Chỉ là không thân lắm so với Tô Bảo Bảo.

Trong căn phòng rộng lớn, có ba chiếc bàn tròn, gần như đã đầy người.

Tần Noãn nhớ rằng trong lớp có 36 bạn học, đánh giá từ buổi họp hôm nay, về cơ bản tất cả khá đông đủ.

Trong ba bàn, một bàn phần lớn là nam, bàn kia chỉ có hai nữ, giống như đóa hoa mỏng manh được kết bởi lá xanh, đặc biệt bắt mắt.

Tần Noãn ngay lập tức nhận ra người đẹp hơn trong hai người phụ nữ.

Ở trường trung học, hoa khôi của lớp họ là Sở Tuyết.

Chắc chắn, như Tô Bảo Bảo đã nói, đàn ông đều thích vây quanh Sở Tuyết.

Khi Tần Noãn ngồi xuống, những người đàn ông ngồi cùng bàn với Sở Tuyết đều im lặng nhìn cô một lượt.

Cuối cùng, có người nhịn không được hỏi Tô Bảo Bảo: “Bảo Bảo, sao không giới thiệu bạn nữ đi cùng với cậu đi? Xem chừng tôi chưa từng gặp qua bạn học kia trong bữa tiệc nào.”

Tô Bảo Bảo chỉ nói với Mộ Lan về việc Tần Noãn trở về Trung Quốc.

Hơn nữa tiền cũng là do Mộ Lan thu, cho nên không ai khác biết Tần Noãn sẽ đến buổi họp lớp này.

Trong mười năm, Tần Noãn đã có một số thay đổi.

Ngoài ra, tối nay cô còn trang điểm màu hồng phấn, dịu dàng ngọt ngào, quả thực không thể so sánh với khuôn mặt mộc thanh tú của cô hồi cấp ba.

Vì vậy, không có ai nhận ra cô.

Người đàn ông đặt câu hỏi đang ngồi bên cạnh Sở Tuyết, cách Tần Noãn không xa.

Giọng cậu ta lớn đến nỗi hầu hết những người trong phòng đều nghe thấy, một lúc sau tiếng ồn lắng xuống.

Mọi người nhìn mỹ nhân bên cạnh Tô Bảo Bảo, trong lòng từng người ngầm đoán.

Tô Bảo Bảo rất tự hào, ngẩng mặt nhướng mày, liếc nhìn người đàn ông đang đặt câu hỏi và Sở Tuyết đang ở bên cạnh với vẻ mặt phức tạp, cười nhẹ: “Đoán xem.”

Mọi người: “…”

Tần Noãn cười khan, do dự có nên tự giới thiệu hay không.

Bên kia Tô Bảo Bảo, Mộ Lan đúng lúc đứng lên nói: “Mọi người hãy cùng hoan nghênh bạn học Tần Noãn, hoan nghênh cô ấy trở lại tổ chức của chúng ta.”

Tần Noãn đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng và nâng cốc chúc mọi người một ly rượu.

Cô chào hỏi rất khách khí.

Mọi người vẫn còn đang rất sốc.

Người đàn ông vừa đặt câu hỏi đứng dậy: “Tần Noãn? Thật sự là Tần Noãn sao, so với trước kia còn xinh đẹp hơn rất nhiều!”

“Cậu trở về nước từ khi nào vậy? Cậu chính là người mà Tô Bảo Bảo vừa thêm vào nhóm lớp sao?”

“Mười năm không gặp, tôi thật sự không nhận ra cậu đấy.”

“Con dao đồ tể của Tùy Nguyệt sao lại không để lại dấu vết trên người Tần Noãn? Chậc chậc.”

“…”

Trong phòng riêng xôn xao một hồi, một loạt nghị luận diễn ra lấy Tần Noãn làm trung tâm bàn luận.

Là đối tượng trung tâm bị lôi ra bàn tán, Tần Noãn âm thầm giật giật khóe miệng.

Cô ngồi xuống, Tô Bảo Bảo ở bên cạnh lập tức đi tới: “Tần Noãn sao vậy? Mặt cậu trông có vẻ không được tốt cho lắm!”

Tần Noãn cười không nói lời nào.

Cô chưa bao giờ thích nổi bật trước đám đông, nhưng cô cũng không e ngại mà làm bản thân nổi bật.

Tần Noãn trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm thường ngày, thậm chí còn chậm rãi rót cho mình một cốc nước chanh.

Trong khi chờ đợi thức ăn lên, nhiều bạn học cũ đã đến bắt chuyện với Tần Noãn.

Một số tò mò về sự nghiệp phát triển của cô sau khi trở về Trung Quốc, một số tò mò về lý do cô ấy trở lại Trung Quốc, và một số người khác giới hỏi cô có bạn trai chưa.

Khi Tần Noãn trả lời là không, tất cả những người đàn ông đều hoan hô.

“Tôi nhớ khi Tần Noãn còn học, cậu và Cố Quân Dương có mối quan hệ rất tốt, bây giờ hai người có còn liên lạc không?” Một cô gái hỏi về Cố Quân Dương.

Nụ cười trên mặt Tần Noãn đông cứng lại, một lúc sau, cô cầm ly nước chanh trong tay lên uống một ngụm như muốn che giấu.

Tô Bảo Bảo thấy thế liền đỡ lời giúp cô: “Tần Noãn đã ra nước ngoài sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Cậu ấy thậm chí còn không có liên lạc với tôi làm sao cậu ấy có thể liên lạc với Cố Quân Dương!”

“Các cậu cũng bớt nói đùa đi.”

“Không phải chúng ta cũng muốn mời Cố ảnh đế đến họp lớp sao? Nếu Tần Noãn đã đến, có lẽ chúng ta nên mời Cố ảnh đế chứ nhỉ?”

Tô Bảo Bảo xua đuổi những cô gái đang buôn chuyện, bảo vệ Tần Noãn: “Tất cả cũng chỉ là hạt vừng già và kê thối. Các cậu còn nhắc đến chuyện này làm gì?”

“Cố ảnh đế thân phận là gì cơ chứ? Làm sao có thể cùng chúng ta tụ họp, có lẽ cậu ấy đã về nhà tắm rửa rồi đi ngủ rồi.”

Một lúc sau, Tần Noãn vẫn luôn im lặng ăn cơm.

Mọi người nhanh chóng tìm một chủ đề mới và tán gẫu về những vấn đề của riêng mình.

Sau bữa tối, Mộ Lan tổ chức một nhóm người đi đến KTV Twilight bên kia đường.

Vé đã được đặt trước, ngay khi hai mươi hoặc ba mươi người ngồi trong phòng bao, một số người đã nóng lòng order các bài hát và bắt đầu hát hò.

Sở Tuyết, người luôn được những bạn học khác giới vây quanh, đang ngồi trong góc ghế sofa với người bạn thân nhất của cô.

Về phía Tần Noãn và Tô Bảo Bảo, cả trai lẫn gái đều vây quanh, Tần Noãn lúc này đã bắt đầu thấy choáng ngợp rồi.

Cô cảm thấy hàng vạn con ruồi vo ve bên tai, đầu cô quay như chong chóng.

Sở Tuyết bắt chéo chân, cổ áo chữ V khoét sâu mơ hồ lộ ra đường đầy đặn bên trong.

Cô ta nhếch đôi môi đỏ mọng, nhận lấy micro từ tay một người đàn ông đang hát, cười quyến rũ: “Có ai muốn chơi một trò chơi không? Sự thật hay thử thách, có dám hay không?”

Nói xong, cô ta đặc biệt nhắc tên Tần Noãn: “Mười năm không gặp, bạn học Tần Noãn nhất định có rất nhiều bí mật chờ chúng ta đào lên, chúng ta cùng nhau chơi nhé.”

——–

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau cẩu nam nhân sẽ xuất hiện! Mọi người có nhớ cậu ta không?

Bình Luận (0)
Comment