Em...em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 19


Nghe cô ta nói vậy, Dương Nghi cũng không nói gì thêm.

Lúc này trang phục của cô cũng được nhân viên mang lên phòng.

Phải công nhận trang phục nào cũng đẹp mắt và đắt tiền, nhìn bảng giá của mỗi bộ mà cô vô cùng sốc.

Nếu chăm chỉ làm việc đến mấy thì cô cũng chả thể nào mua nổi lấy một bộ.
- Dạ thưa phu nhân, đây là trang phục mà Cố tổng nhờ tôi chuyển đến cho người.

Phu nhân cứ chọn tự nhiên ạ.
Nữ nhân viên lên tiếng, dạo quanh ngắm một lúc Dương Nghi quay lại hỏi.
- Những thứ này đều dành cho tôi hết sao ?
Cô ấy gật đầu.
- Dạ thưa đúng vậy ạ.
Làm phu nhân là cảm giác như vậy sao, được mọi người kính nể.

Thứ nào cô mặc vào đều là những thứ đắt giá, ăn sung mặc sướng, kẻ hầu người hạ.

Hỏi sao phụ nữ nào lại không thích như vậy chứ, chỉ đáng tiếc cô thèm quan tâm những thứ như vậy.


Chỉ cầu mong có ngày cô được thoát khỏi nơi đây, trở về cuộc sống giản dị bình thường.
Diệp Ninh Ninh quan sát hết mọi biểu cảm của cô, những thứ sang trọng như vậy lẽ ra cô phải thích chứ.

Sao bây giờ lại mang biểu cảm trầm lắng u buồn như vậy.

Cô ta dần có cảm tình với cô thêm một tý, tin những lời nói của cô là lời nói thật lòng.
Bất giác nhớ ra điều gì đó, Diệp Ninh Ninh ra khỏi phòng.
- Mấy người ở đây thay trang phục và trang điểm cho phu nhân đi, tôi phải về thay đồ để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
Các nữ nhân viên đáp lời.
- Dạ.
Qua một lúc lâu, Dương Nghi mới bước xuống lầu.

Cố Viễn Phàm cũng đang ở đó đợi cô.

Từ khi cô xuống, mắt hắn nhìn chăm chăm vào cô không muốn rời.

Dương Nghi diện cho mình bộ trang phục khá kín màu xanh dương, thân váy ôm sát từ vòng ngực xuống để lộ bờ vai mảnh khảnh trắng nõn nà.Tà váy bồng bềnh theo kiểu công chúa, tóc buông xõa tự nhiên gợn sóng lơi.Thấy hắn đứng ở đó mà cứ nhìn mình, cô lên tiếng nhắc nhẹ.
- Hình như sắp đến giờ dự tiệc thì phải, Cố tổng cứ nhìn tôi đến bao giờ định đi đây ?
Vĩ Phàn khẽ nhìn sang hướng khác.
- Tôi đợi em nãy giờ, chúng ta đi thôi.
Ngồi trong xe, Vĩ Phàm cứ len lén mà nhìn cô.

Cô cứ như một công chúa thuần khiết, xinh đẹp như vậy thì làm cho người ta chỉ muốn bao bọc chở che.

Cứ tưởng cô sẽ từ chối ai ngờ cô cũng đi cùng anh đến bữa tiệc.

Hắn chỉ muốn hôm nay đường đường chính chính công khai Dương Nghi là vợ của hắn trước mặt mọi người.

Chờ đợi và nhớ nhung cô xuất bao ngày tháng, cuối cùng tuy chỉ là ép buộc nhưng vẫn có được cô.

Tình cảm này sâu nặng đến vậy mà sao cô không cảm nhận cho hắn dù chỉ là một ít thôi hay sao vậy...
Xe dừng lại ở sảnh công ty, từ khi hai người bước vào đã gây ra sự chú ý không nhẹ từ mọi người.

Ai cũng nhìn họ mà dò xét rồi bàn tán.


Cô đi bên cạnh mà nghe những lời đó mà không để vào tai, cứ cách xa Vĩ Phàm một khoảng cách gần rồi bước đi.

Hắn ta cười khổ vì tình huống này, đáng nhẽ phải khoác tay hay như thế nào chứ cô làm như vậy thì...!
- Chào Cố tổng.
Cố Vĩ Phàm quay lại, trước mặt hắn là một người đàn ông mang vẻ trung niên, gương mặt cứ nhìn cô gái bên cạnh của hắn mãi không rời.

Hắn nhìn nhẹ để cảnh cáo ông ta, ông ta cũng biết đường mà cúi đầu nhẹ xuống.
- Chào ngài.
Hắn đáp lại, người đàn ông gật đầu rồi hỏi
- Vâng, mà cô gái đi bên cạnh ngài là ai vậy.
Cố Vĩ Phàm thảm nhiên định trả lời thì cô khều tay.
- À tôi là em gái anh ấy, rất vui khi được gặp ngài.
Câu trả lời của cô làm lão ta hơi khó hiểu.Trước giờ khi đi dự tiệc có bao giờ hắn dẫn theo em gái đi cơ chứ.

Mà Cố gia nghe nói chỉ có mình con trai là Cố Vĩ Phàm, vậy thì em gái này ở đâu đây.

Tuy có chút thắc mắc nhưng không dám hỏi nhiều vậy lên ông ta khẽ cười rồi gật đầu.
- À vậy sao, thế không có gì thì tôi xin phép lại đằng kia.

Ngài và cô gái này cứ tiếp tục chuyện trò đi nha.
Nói rồi lão đi chỗ khác, còn lại Dương Nghi và Cố Vĩ Phàm đứng đó.

Thấy tình cảnh như vậy thì mãi không ổn, cô thì cứ né tránh vậy thì hắn cũng chẳng muốn để cô phiền lòng hơn.


Hắn nói nhỏ vào tai cô.
- Anh đi lại chỗ kia tiếp khách tý nhé, em cứ ở lại chỗ này không được đi đâu.
Cô không nói gì mà ăn bánh, còn hắn đi lại phía đối tác mà trò chuyện.
- Cô cũng mặt dày quá đấy, tôi còn tưởng cô đi đâu hóa ra là đi quyến rũ Cố tổng sao.

Đúng là đồ đàn bà trơ trẽn.
Dương Nghi ngước nhìn lên, người đứng trước mặt cô không ai khác chính là tổ trưởng chỗ cô đợt trước làm ở công ty anh.

Ban đầu khi cô làm ở đây thì cô ta đã không có mấy thiện cảm gì mà luôn tìm cớ để sai cô làm.

Chỗ nào không được thì cô ta gắt gỏng chửi mắng thận tệ trong khi cô chỉ là người mới.
- Hóa ra là cô à, bao năm không gặp mà cô chả thay đổi tý nào.

Vẫn là cái bộ mặt già đó và hơn cả là tính khí tự cao tự đại không coi ai ra gì.
Cô ta ngơ ngác, gì chứ cô thay đổi từ bao giờ vậy.

Khi cô mới vào làm thì hiền lành, khi bị nói thì ngoan ngoãn nghe mà không phản bác này dù chỉ mới nửa lời.

Cứ tưởng Dương Nghi chỉ là con người yếu đuối cơ chứ.

Bình Luận (0)
Comment