Em, Em, Em Ghét Anh

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Min

Trong phút chốc, khung cảnh tựa như một bộ game đang được kích hoạt nút khởi động lại.

Những hồi ức cố đè ép thật lâu không chịu buông, theo cuộc gặp mặt bất thình lình không kịp trở tay này, đột nhiên ào ào tuôn ra.

Tư Dao mất hồn đứng yên đấy nhìn chằm chằm người kia. Không hề nhúc nhích, đực ra chừng mười mấy giây.

“— Đàn chị?” Hạng Dương bên cạnh cảm nhận ra được bầu không khí ngày một kỳ dị, có chút khó hiểu, “Bạn chị sao?”

“Ờ.”

Cách đó không xa, Giản Ngôn Từ đã dời mắt đi, cụp mi cắn điếu thuốc.

Ánh sáng rất nhạt, lông mi của người đàn ông ấy bị ánh sáng rọi vào đổ rạp xuống thành chiếc bóng. Làn da sáng lóa mắt, không hiểu sao, cứ giống như loài vật xuất hiện vào nửa đêm, lạnh nhạt và cà lơ… con quỷ hút máu.

Anh đúng là muốn cô tiếp tục thật.

Người này chỉ đứng dựa vào nơi ấy, nhưng cảm giác tồn tại lại, vô, vùng, mãnh, liệt.

Một hồi lâu sau, Tư Dao mới thong thả quay đầu lại nhìn Hạng Dương, thong thả dừng một hơi, và rồi thong thả để lại một câu: “Chúng ta đã trò chuyện xong, em có thể đi rồi.”

“…”

“Đừng mà, chị ơi.” Hạng Dương chưa từ bỏ ý định, thương lượng: “Vậy chị thêm lại wechat của em, được không?”

“Không.”

Hạng Dương vội nói: “Em cam đoan sẽ không làm phiền chị đâu, cho em… thêm một cơ hội nữa đi.”

Ai ngờ Tư Dao lại kiên định với từ ‘không’ đến thế, lắc đầu nói: “Qua kỳ rồi.”

Hạng Dương sửng sốt: “…. Cái gì?”

“Có thể em không biết, wechat của chị có một tính năng.” Hiện tại Tư Dao chỉ muốn cậu ta đi nhanh thật nhanh, không hề nghĩ ngợi mà nhỏ giọng nói dối, “Nó chỉ cho thêm bạn trong bảy ngày thôi, nếu mà thêm lại…”

Cô nói gằn từng chữ một: “Phải.thu.phí.”

“…”

“Vậy cũng được,” Hạng Dương hoàn hồn, dở khóc dở cười, “Thu luôn đi chị.”

A a a a a phiền thế.

“Chị đã nói ròi, chỉ có-một-tính-năng.” Tư Dao giận dữ nhìn cậu ta, trong não đã rối như len, quỵt nợ, “Chỉ có tính năng bảy ngày xóa bạn, không có tính năng thu phí.”

“….”

Cuối cùng Hạng Dương cũng bị đuổi đi.

Dù lực chú ý bị di dời trong ngắn ngủi ấy, nhưng nơi ngực Tư Dao hãy còn bồn chồn đến điên loạn. Thời gian dần trôi, trái tim đập mạnh quá thể làm cô không biết nên làm như thế nào.

Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu, bấy giờ mới quay đầu lại.

Bên kia, điếu thuốc trên tay người đàn ông ấy đã cháy đến phần đuôi, ngón tay thon dài biếng nhác kẹp thuốc, cũng nâng mắt lên.

Phải gọi anh là gì bây giờ?

Đàn anh? Giản Ngôn Từ? — Hay như những người bạn cũ vẫn thường gọi, là thần Giản?

Vừa cất lời, Tư Dao lại lắp bắp: “Xin, chào.”

Yên tĩnh.

Dáng vẻ Giản Ngôn Từ hờ hững, nhìn cô một hồi, rồi mới cong môi: “Chào.”

“…”

Bạn nhỏ thay đổi quá nhiều.

Cô bé đã bỏ đi lớp áo đồng phục rộng thùng thình, chẳng hề ngại tiết trời lạnh lẽo vào một buổi tối tháng Chín, mặc một chiếc váy hai dây dài chạm gối.

Mái tóc xoăn tự nhiên dài đến thắt lưng, buông xõa ra vừa bồng bềnh vừa mềm mại, bên mái còn kẹp một chiếc kẹp tóc sáng lấp lánh. Trông thật giống đôi mắt nai trong veo của cô.

Nói chuyện cũng lưu loát hơn rồi.

Ban nãy từ chối lời tỏ tình, lưu loát bật người ta từng câu từng chữ một cơ mà.

Trong não Tư Dao chạy qua hàng đống chủ đề cần tìm, lại thấy Giản Ngôn Từ đứng thẳng người lên.

Người nọ ném điếu thuốc trên tay vào thùng rác bên cạnh, tùy ý mở miệng: “Hóa ra là vì nguyên nhân này.”

“Hả?”

“Xem ra,” Giản Ngôn Từ lại dừng một chập, “Lúc trước nhiệm kỳ của tôi cũng xem như là dài rồi.”

“….”

“Được tận một năm mới kết thúc.” Giản Ngôn Từ cười, hỏi, “Phải vậy không?”

Tư Dao nhìn nụ cười này của anh, chớp mắt rùng cả mình. Bất giác nhớ đến một chuyện.

— Trước kia.

— Hình như là, mình ấy, đúng thật là, đã xóa hết tất cả, phương thức liên lạc với anh.

— Còn không hề thông báo lấy một tiếng.

Thời điểm ấy, nào có nghĩ là sẽ còn cơ hội gặp lại đâu.

Tư Dao nhất thời căng thẳng nuốt nước miếng, đang bận nghĩ nên giải thích như thế nào đây.

Giản Ngôn Từ lại nói tiếp: “Bạn nhỏ không có lương tâm này.” Anh cười, “Còn quen tôi không?”

“…”

Nghẹn thật lâu sau, Tư Dao mở thỏ thẻ gọi anh: “Đàn anh.”

“… Chuyện này thật ra là.” Cô nhìn chằm chằm Giản Ngôn Từ đang bước đến gần mình, “Khi ấy điện thoại của em bị hỏng, tài khoản QQ cũng bị, bị, bị trộm.”

Người ấy đã đến trước mắt cô. Không biết tại sao, sau khi phát hiện ra, Tư Dao cứng đờ lùi về sau mấy bước.

“Thế à.” Cúi đầu nhìn cô mấy giây, Giản Ngôn Từ cong lưng đến gần thêm chút nữa, “Trước khi các em thi vào đại học, tôi đã về một lần, nhưng khi ấy sao lại không có em ở đó?”

Tư Dao lúng ta lúng túng: “Vì, vì em chuyển nhà… Để tiện hơn nên đã chuyển, chuyển trường.”

Giản Ngôn Từ nhìn cô. Dáng vẻ lạnh nhạt có chút không thể miêu tả thành lời.

Im lặng một lát.

“Vừa nãy nói chuyện trôi chảy lắm không phải sao? Sao tự dưng lại…” Anh cong mắt, hơi thở cũng khẽ khàng hơn, “Biến thành thế này rồi.”

Tư Dao ảo não ngậm miệng.

Chứng nói lắp của cô chuyển biến tốt hơn, nhưng sau đó lại có một di chứng.

Hễ mà căng thẳng, là sẽ, nói, lắp.

Tựa như tự nói tự bộc lộ ra mình đang nói dối ấy.

…. Lý do giả trân như thế, chắc chắn đã bị anh-phát-hiện ra rồi!

Trong nhất thời, lại chìm vào im lặng.

Không dám nhìn mặt Giản Ngôn Từ, Tư Dao láo liêng nhìn đằng trước, rồi dời sang cổ áo sơ mi của người đàn ông.

Chăm chăm mấy giây, đột nhiên cứng đờ dời mắt đi, rồi lại chạm phải ánh mắt anh: “… Anh đang nhìn gì thế?”

“Nhìn em.” Giản Ngôn Từ kiên nhẫn, “Lâu rồi không gặp. Phải xác nhận xem có đúng là thật không.”

“…”

“Bạn nhỏ cao hơn rồi.” Đuôi mắt anh cong lên như một cái móc câu nhỏ, quyến rũ lòng ai, “Cũng biết cách gạt người hơn trước kia.”

Tư Dao nhẫn nhịn.

Nhưng chột dạ lại không sao nhịn được, kiên cường trả đũa: “Anh không tin thì, thì thôi.”

Brhhh. Người này—

Không chịu mặc đồ cho đường hoàng.

Còn không chịu nói chuyện cho đường hoàng nữa!!!

Khi mà bầu không khí quỷ dị lên đến cực điểm.

Điện thoại Tư Dao bỗng nhiên reo lên, cô kiên cường lập tức bắt máy.

Mấy người Trần Mộng Viên ăn xong rồi, hiện đang tính quay về trường, hỏi cô đang ở đâu.

“Em ở dưới lầu chờ mọi người.” Bên kia lại hỏi vài câu, Tư Dao khẽ ‘dạ’ mấy tiếng, “Không sao, không cần đóng gói lại cho em đâu, vừa nãy em ăn no rồi.”

Cúp điện thoại.

Cô nhất thời không biết nên nói gì, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng bật ra một câu: “Đàn anh, em phải về với các bạn rồi.”

“Ừm.”

Giản Ngôn Từ lại hỏi: “Là bạn học ở đại học Thanh Hoa à?”

Tư Dao gật đầu, “… Đúng vậy.”

“— Gọi tôi là đàn anh thuận miệng thế.” Lúc này, Giản Ngôn Từ bày ra dáng vẻ là một đàn anh rất dễ chịu của năm xưa, cúi đầu hỏi, “Hai năm học ở trường, sao không biết đường đến tìm tôi?”

Không hiểu sao, những sợi lông tơ sau gáy Tư Dao chợt dựng đứng lên, vội trả lời: “Là, là một năm.”

“Em, em đi học lại một năm, năm nay mới năm hai thôi.” Cô tránh nặng tìm nhẹ, chỉ giải thích đơn giản, “Trước đó em học ở bên khu mới, nên không tìm được anh.”

Giản Ngôn Từ thản nhiên nhìn cô trong giây lát, rủ mi cất bật lửa vào.

“Hóa ra không phải là không đi tìm tôi.” Anh chậm rãi nói, “Chỉ là không tìm được tôi thôi.”

“….”

“Đúng.” Tư Dao cứng cổ, ý bào chữa cho mình, “Đại học Thanh Hoa nhiều người như thế, bọn họ cũng chẳng biết anh là ai.”

Từ xa xa đã thấy nhóm Trần Mộng Viên đẩy cửa kính ra định đi về hướng bên này, Tư Dao vội đi lên hai bước về phía bọn họ.

Nghĩ đến chuyện gì đấy, cô lại quay đầu về.

“… Đàn anh, chúng ta thêm wechat nhé.” Cảm nhận được cả hai cách nhau quá gần, cô đè nén sự thấp thỏm trong lòng, tiếng trái tim đập như nổi trống, phải vội dịch ra một bước, “QQ của em không dùng được nữa… Thêm wechat, sau này có chuyện gì cần thì liên lạc cũng tiện hơn.”

Phản ứng của bạn nhỏ vừa khách sáo vừa bất an, còn lùi về sau từng bước, cứ như xem anh là thần chết gì vậy.

Ngừng một lát, Giản Ngôn Từ mới cười: “Được.”

Thêm wechat xong, bấy giờ Tư Dao mới chậm rì rì đi đến hội họp với nhóm Trần Mộng Viên.

Vừa đến gần, đang định đánh tiếng chào hỏi, đã thấy những đàn anh đàn chị khác đều nhìn cô với vẻ mặt khiếp sợ.

Tư Dao mờ mịt: “Sao thế…”

“Hội, hội trưởng Giản!”

“Chào hội trưởng.”

“Hội trưởng đến đây ăn cơm ư?” Có người còn né sau lưng người khác, vừa sợ hãi vừa kính nể, “Trùng hợp thế ạ, ha ha ha ha….”

Phía sau vang lên tiếng nói của Giản Ngôn Từ: “Ưm.”

“….”

Tư Dao ngơ ngác tại chỗ.

Vẻ mặt tươi cười trên mặt cả nhóm người, cô cũng không biết bị ai lén kéo đi, có người còn nói vội nói vàng: “Vậy chúng em đi trước nhé hội trưởng.”

Ra đầu hẻm, Tư Dao không nhịn được nữa… ngoảnh đầu liếc nhìn một thoáng.

Giản Ngôn Từ vẫn còn đứng ở cửa nhà hàng Nhật, đúng lúc có hai người đàn ông khác đang đẩy cửa ra.

Cỏ vẻ như đến cùng nhau, hai người đứng bên cạnh Giản Ngôn Từ trò chuyện phiếm.

Ngọn đèn bao quanh thân hình Giản Ngôn Từ, càng tô lên dáng vẻ cao to của anh.

Anh nhận điếu thuốc của người bên cạnh, nhưng không châm. Chiếc bật lửa màu bạc trên ngón tay xoay một vòng, sắc mặt bình thản lắng nghe đối phương nói chuyện.

Không biết tại sao, Tư Dao cứ có cảm giác.

Anh của bây giờ khi trò chuyện với người khác, không còn giống như xưa nữa.

Toàn thân đều… lạnh lùng hơn rất nhiều.



Cả đám đi đến bên đường cái, nhàn nhạt trò chuyện.

“… Chị Phồn ơi,” Tư Dao bỗng nhiên quay sang, hỏi đàn chị bên cạnh, “Mọi người đều quen đàn anh vừa nãy ạ?”

Trần Phồn a một tiếng: “Em không biết à? Anh ấy là hội trưởng hội sinh viên tiền nhiệm của trường chúng ta đấy.”

“Giản, Ngôn, Từ.” Một đàn anh khác lại nói, “Đáng sợ lắm.”

Tư Dao đột nhiên nhớ lại.

Trên bữa ăn ban nãy, những cụm từ mà bọn họ dùng để hình dung về hội trưởng này.

— Người đẹp máu lạnh.

— Đóa hoa cao ngạo lạnh lùng.

— Đại Ma Vương.

“Sao lại đáng sợ?” Cô không nhịn được hỏi một câu, “Không phải anh ấy trông rất đẹp trai ư?”

Im ắng trong vài giây, năm sáu người thuộc khu dạy cũ phì cười vì nghẹn quá nhiều.

“Đúng, đúng, đúng là hội trưởng nọ vô cùng đẹp trai.”

“Đàn em Tư Dao này, em không phải là người đầu tiên, cũng có vô số đàn em khác có cùng suy nghĩ như em vậy đó.” Có người thấm thía nói, “Nhưng đẹp là một chuyện, đáng sợ lại là chuyện khác.”

“Em không biết thôi, trước kia chị vào hội sinh viên là vì anh ấy đấy.” Trần Phồn kể, “Sau này chị hiểu ra, là chị không hề biết tự lượng sức mình, suýt chút nữa đã gây ra một sai lầm lớn.”

“Tớ vẫn còn nhớ lần đó cậu khóc thảm thương như thế nào trong cuộc họp…”

Thế là vài người bắt đầu kể lại câu chuyện năm xưa.

Tư Dao yên lặng lắng nghe.

Đại khái thì là thế này, thời Giản Ngôn Từ còn đảm nhiệm chức hội trưởng hội sinh viên, trong công việc có xảy ra sự cố.

Đơn giản chỉ là có trưởng nhóm nào đó mắc sai lầm gì đấy, hội trưởng mở họp chỉ ra mấy chỗ, nghe ra thì rất bình thường.

“Chỉ là hơi thở quá mạnh mẽ.” Có đàn anh nghĩ lại vẫn thấy sợ, tổng kết, “Anh còn lo lắng đề phòng hơn cả người gây lỗi nữa là.”

“Hội trưởng Giản là người, ừm…” Trần Phồn tìm từ, “Đứng ở một nơi nào đó, sẽ khiến cho bạn muốn quỳ xuống trước mặt anh ấy, vậy đấy.”

Tư Dao càng thêm mơ hồ.

“Cũng còn tốt…nhỉ.” Dựa vào lương tâm, cô nghiêm túc nói thêm một câu, “Em thấy đàn anh đó hình như rất thích cười còn gì.”

Cả đám người đưa mắt nhìn nhau.

“Giản Ngôn Từ từng cười sao?”

“Chắc là thế.” Có người suy đoán, “Lúc anh ấy cười, cứ như sắp giết người lấy máu vậy đó.”



Ký túc xá tắt đèn, cả dãy lầu chìm trong yên tĩnh và đen tối. Mấy bạn cùng phòng đều đã say ngủ.

Tư Dao nằm trên giường lăn trái lộn phải mấy vòng, rồi bật dậy như cá chép trở mình, hoang mang mở điện thoại lên.

Cô nhìn chằm chằm vào nick wechat vừa thêm, bắt đầu ngây ngốc.

Ngày còn ở THPT Số 4.

Tuy rằng Giản Ngôn Từ bị… thần kinh thật, nhưng trước mặt người khác thì anh vẫn đóng vai một đàn anh dịu dàng hoàn mỹ cơ mà.

Sang nơi này, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà không duy trì nữa, ngược lại còn biến thành đại-ma-vương-máu-lạnh-vô-tình khiến người ta sợ hãi.

Cô lại nhớ đến đêm nay lúc trò chuyện với người nọ, rõ ràng là thấy không có vấn đề gì.

Không phải vẫn mang dáng vẻ của ngày xưa sao.

Ngoại trừ… câu từ cứ quái đản là lạ.

— Hóa ra không phải là không đi tìm tôi, chỉ là không tìm được tôi.

—  Đúng. Đại học Thanh Hoa nhiều người như thế, bọn họ cũng chẳng biết anh là ai.

Tư Dao đột nhiên nhận ra.

Nếu anh là hội trưởng hội sinh viên của khu dạy cũ—

Vậy thì chỉ cần muốn tìm, nhất định sẽ tìm được anh.

Trách không được lúc ấy Giản Ngôn Từ lại bày ra dáng vẻ kia… Anh biết cô đang nói dối, nhưng lại không vạch trần lý do vụng về ấy.

Có chút mất mặt. Tư Dao nhất thời nhụt chí, siết chặt điện thoại, vùi đầu vào trong chăn.

Sau khi đến đại học Thanh Hoa, quả thật là cô không cố ý tìm anh.

… Dù sao tìm rồi cũng không có đất dụng võ.

Nhớ lại câu nói ‘không có lương tâm’, Tư Dao uất ức nhìn màn hình điện thoại.

— Chuyện này sao trách được cô?

— Người này đã có bạn gái rồi, còn định quan tâm người khác nữa.

Trước mắt là wechat của Giản Ngôn Từ. Cô lật mình, trong dòng thời gian chỉ có repost từ vài người bạn, ngoài ra không có bài đăng nào khác.

Giản Ngôn Từ: 【Về phòng chưa】

Tư Dao gần như ngừng thở.

Ngón tay cô đặt lên khung chat, châm chước thật lâu mới trả lời, nhưng đột nhiên ngừng lại.

Vừa nãy lúc thêm wechat, cô lưu lại bằng một cái tên rất chính trực, ba chữ ‘Giản Ngôn Từ’.

Tựa như… rất xa lạ.

Nhưng quả thật là không quen thân mấy mà.

Tư Dao vô thức sửa lại thành ba từ ‘đàn anh Giản’, xong lại xóa từng chữ một.

Cứ thấy sai sai ở đâu đó.

Bỗng, trong đầu hiện lên cảnh tượng gặp gỡ ngày hôm nay của hai người.

Giản Ngôn Từ cong lưng nhìn cô, nút áo sơ mi không thắt chỉnh tề. Cứ như muốn quyến rũ người ta vậy đó.

Làm cho cô vừa thoáng ngẩng đầu lên đã trông thấy làn da và phần xương quai xanh ấy.

Đương cong thoắt ẩn thoắt hiện. Cách nhau rất gần, trên người anh còn vương vấn mùi hương thơm ngát, không biết có phải là mùi sữa tắm nhàn nhạt hay không.

Theo bản năng, Tư Dao chậm rãi gõ phím: Hồ ly tinh.

… Chọn nó đi.

Cô im lặng nhìn ba chữ này, căng thẳng nuốt nước miếng, ấn xóa.

Vừa mới ấn xóa, ba chữ hô ly tinh đột nhiên biến mất khỏi khung nhắn tin.

“….”

Giây sau, Tư Dao mới căng cứng cả lưng, cả người xù lông lên.

Vừa nãy, ngón tay của cô không cẩn thận nhấn gửi—

Yaoyao: 【Hồ ly tinh】

….

Gửi, thành, công.
Bình Luận (0)
Comment