Biên tập: Min
Tuyết mịn hãy còn rơi, ngay cả thở cũng phà ra những làn khói trắng ngà.
Tư Dao đứng trên mặt cỏ lạnh lẽo đầy tuyết, vẻ mặt ngây đơ như phỗng nhìn người trước mắt chừng vài giây. Không bao lâu sau, cả người phừng phực cháy đỏ như một con tôm bị luộc chín.
“— Không, không cần.” Cô nghẹn lời, “Em không cần làm ấ, ấm… Em, em không lạnh chút nào hết.”
Giản Ngôn Từ nhìn cô, mỉm cười nói tiếp: “Buổi tối ở đây sẽ lạnh lắm.” Anh ra vẻ như là một đàn anh tốt tính đề nghị một chuyện gì đấy rất là chuyên nghiệp, lại hỏi, “Không lo lắng chút nào ư?”
“….”
Tay Tư Dao không biết nên đặt ở đâu cho phải, cứng nhắc đút vào túi, kiên quyết lắc đầu: “Không.”
“Tại sao?”
“Vì, vì….”
Không biết nên nói sao, một lúc lâu sau cô vẫn nhìn chằm chằm Giản Ngôn Từ, đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông trước mặt ẩn chứa ý cười, nhìn rất nhàn nhã và cà lơ.
Còn trông cô thì có vẻ—cứ như chưa từng trải sự đời, như một học sinh tiểu học vậy.
“…. Vì,” Bỗng nhiên, Tư Dao nói lời sâu xa, “Em thấy, anh sẽ lấy tiền của em.”
Giản Ngôn Từ dừng lại, buồn cười hỏi: “Thu tiền gì?”
“Anh thế này, cứ, cứ giống như đang cung cấp cái kiểu dịch vụ—-“ Tư Dao cứng đờ lùi ra sau một bước, nói rành mạch từng chữ, “Trai, bao.”
“….”
Yên lặng.
Một hồi lâu sau, Giản Ngôn Từ đến gần.
“Bạn nhỏ, em từng gặp trai bao rồi à?”
Tư Dao kiên trì nói khẽ: “Bây giờ mới gặp.”
“Sao còn biết cách chửi người ta thế này?” Cô thấy Giản Ngôn Từ cong cong đôi mắt, không những không tức giận mà còn nói rất chậm rãi, “Trai bao sẽ không làm ấm lều cho em như tôi, trai bao chỉ biết…” Anh cười, “Ấm ổ chăn.”
“….”
Hai má bạn nhỏ đỏ bừng lên, xấu hổ và giận dữ nhìn anh thật lâu không nghẹn ra được chữ nào.
Giản Ngôn Từ nhìn người nọ, duỗi tay vén khăn quàng cổ của cô xuống một chút: “Thế này không ngợp ư?”
Tư Dao chỉ hận không thể thở luôn trong lớp khăn quàng cổ.
Trong đầu đang không ngừng tưởng tượng ra cái hình ảnh người này đi làm ấm ổ chăn.
“Nghĩ gì thế.” Dừng một lát rồi Giản Ngôn Từ mới nói, “Tối hôm nay em ngủ một mình. Đã chuẩn bị xong ở bên trong cho em rồi, vào nhìn thử xem có thích không?”
Tư Dao sửng sốt: “Á?”
“Tôi sẽ ngủ ở lều khác, không quấy rầy em đâu.” Ý cười của anh trong vắt, “Vào xem đi. Xem xong thì ra đây nướng thịt.”
Lều được dựng kiểu hai lớp để chắn kín gió. Không gian bên trong không tính là rộng, nhưng lại được dọn rất sạch sẽ.
Tư Dao vừa cúi người chui vào đã thấy trên nệm chỉ có một cái túi ngủ.
Cạnh đó có một ngọn đèn gas không sáng. Bên túi ngủ có một món đồ gì đấy bị đè nặng lên, cô lấy ra, là xấp giữ ấm cho trẻ em.
Rõ ràng vốn chỉ là một mình cô ngủ.
Vậy mà anh còn nói cái gì mà, làm ấm với chả lều…. cứ-đi-quyến-rũ-bậy-bạ!
Tư Dao ngồi xổm xuống cạnh túi ngủ, nhiệt độ trên mặt hẵng còn chưa giảm. Không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện ngày xa xưa.
Đầu hè của năm mười sáu, khoảng thời gian ấy cô thường xuyên nằm mơ vài thứ rất kỳ lạ.
Trong đó có một giấc mơ.
Là một đêm rất tối. Cô trợn mắt, Giản Ngôn Từ cứ thế xuất hiện bên mép giường của mình.
Có thể là lúc ấy cô thi rớt nên ngay cả lúc nằm mơ cũng thấy phiền muộn đến cực hạn.
Vừa nhìn thấy anh, không biết sao mà tự dưng khóc lên.
Vừa khóc vừa nấc.
— “Em thi, thi điểm kém.”
— “Có khi, em sẽ không thi đậu, đại học Thanh Hoa.”
— “Em không đi Diên Thanh được.”
Trong tiếng nấc đứt đoạn, Giản Ngôn Từ trong mơ cúi thấp người, đứng bên mép giường ôm cô vào lòng.
Cũng là ngữ điệu kiên nhẫn của ngày thường, anh hỏi han: “Tại sao cứ phải khăng khăng thi đến Diên Thanh?”
Và rồi, Tư Dao nghe thấy bản thân của năm mười sáu vừa khóc vừa nói:
— “Vì em, em muốn luôn được gọi anh là đàn anh.”
— “Em muốn thi đậu cùng trường đại học với anh.”
Và cả.
— “Em muốn mãi được nhìn thấy anh.”
….
Tuy rằng cái ôm trong mơ ấy không biến thành sự thật.
Nhưng đã từng rất muốn gặp người ấy, và giờ nó đã trở thành sự thật, khoảng cách ấy đã thành giơ tay là với tới.
Mà cũng chỉ có trong mơ, cô mới dám nấc lên nhắc lại với anh vô số lần rằng ‘anh chờ em với’.
Bây giờ, kỳ tích—-
Cũng chờ đến ngày được đáp lại rồi.
Thời gian vẫn còn sớm, chạng vạng bên hồ, tuyết nhỏ đã ngừng rơi.
Có mấy chiếc xe lục tục chạy đến bên đập nước này. Chẳng hẳn đều là những người đến đây cắm trại và chờ đón giao thừa, xa xa cũng dần hiện lên những túp lều, thỉnh thoảng vang vọng tiếng trò chuyện cười đùa.
Mấy người Chu Thường Diệp đang đốt lửa để nướng BBQ, bên dưới đặt than và củi. Tư Dao đến, đi lấy nguyên liệu nấu ăn trong xe cùng Thẩm Mẫn.
Dọc đường đi, Thẩm Mẫn nói chuyện với cô rất thân thiết.
“Lần trước còn chưa kịp hỏi, em học ở đại học Thanh?”
Tư Dao gật đầu: “Vâng.”
“Vậy em và Giản Ngôn Từ là bạn đại học rồi. Chị và cậu ấy từng học chung Tiểu học, bỏ bốn lên năm thì chị cũng xem như là bạn học nửa vời với em đó.” Thẩm Mẫn trêu ghẹo, “Đúng rồi, các em yêu nhau bao lâu rồi?”
Tư Dao chậm bước: “Không, không phải…. vẫn chưa ạ.”
“Chưa á? Chị còn tưởng….”
Thẩm Mẫn có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều thêm.
Hai người mở cốp xe ra, lấy hai túi rau dưa và trái cây ra trước.
Tư Dao nhìn hàng người nơi xa xa, vẫn không kìm được: “Trước kia anh ấy… từng yêu đương chưa chị?”
Thẩm Mẫn đóng cốp lại: “Giản Ngôn Từ ấy à? Chị cũng không rõ lắm.”
Tư Dao ôm túi, ồ một tiếng.
“Bốn người bọn chị quen nhau từ hồi còn nhỏ, lúc ấy nhà ở sát cạnh nhau,” Thẩm Mẫn nhớ lại, kể, “Sau này… Năm lớp 5 lớp 6 tiểu học gì đấy nhỉ? Dì Hầu phải đến—à là mẹ cậu ấy đó, phải đến thành phố Hòe công tác một khoảng thời gian rất dài, chú Giản lại không ở trong nước, nên Giản Ngôn Từ phải cùng đi đến đó học.”
Tư Dao yên lặng lắng nghe.
“Sau này cậu ấy ở đó luôn. Dù về sau dì Hòe có về lại nhưng cậu ấy thì không.” Thẩm Mẫn giải thích, “Chu Thường Diệp là do cậu ta theo Giản Ngôn Từ đến đấy, nên hai người này liên lạc với nhau nhiều hơn bọn chị, chứ chị và Giản Ngôn Từ vẫn không liên lạc với nhau là mấy.”
“Sau nữa—có thể chỉ liên hệ với cậu ấy vào năm cấp hai được mấy lần, khi đó đang tạm nghỉ học nên không nói bao lời.”
Tư Dao dừng bước, có chút mờ mịt: “Tạm nghỉ học?”
“Ừm, tạm nghỉ một năm.” Thẩm Mẫn cũng chỉ nhớ mang máng, “Để dưỡng bệnh, hẳn là rất nghiêm trọng. Có điều đến lúc chị gặp lại thì cậu ấy cũng đã khỏe lên rồi.”
Trong nháy mắt, Tư Dao lại nhớ đến cái cảnh tượng ngoài ý muốn nhìn thấy khi đến nhà Giản Ngôn Từ chơi game.
— Lúc đấy anh còn đang ngủ trong phòng, áo bị gió thổi lên.
Cô nhớ rõ… Nơi nửa người trên của anh, hình như có một vết sẹo rất sậm màu.
Vừa trò chuyện vừa xuất thần, đến lúc ngẩng đầu lên thì sửng sốt bắt gặp Giản Ngôn Từ đang đến đây.
Lại gần rồi, anh tiện tay xách túi đồ trong ngực Tư Dao: “Đưa tôi đi.”
Thẩm Mẫn cười chào hỏi rồi tránh ra. Hai người thong dong đi về hướng bên kia.
Tư Dao ngẩng đầu ngắm người bên cạnh, muốn nói lại thôi.
“Sao thế?”
“Không, không có….” Lời đến bên môi vẫn thôi, Tư Dao xoa đầu, “Em, em đang nghĩ, trước kia em chưa từng nướng BBQ, nên muốn học hỏi.”
Giản Ngôn Từ đứng một bên nhìn cô: “Tôi dạy em.”
Tư Dao gật đầu, rồi nghĩ nghĩ: “Em thấy, học sẽ không khó đâu nhỉ.”
“Không khó.” Cô nghe Giản Ngôn Từ nói tiếp, “Em chỉ cần ngồi bên cạnh là được rồi.”
“Ơ, a?”
Giản Ngôn Từ: “Lát nữa tôi sẽ nướng giúp em. Muốn ăn gì?”
Cô đáp lại theo bản năng: “Không….”
Còn chưa dứt lời, Giản Ngôn Từ đứng bên đột nhiên nghiêng đầu sang dò hỏi: “Không những muốn nướng hộ em?”
“Phải làm sao đây.”
Tư Dao ngây ra.
“Có còn cần tôi…” Cô thấy đôi mắt đào hoa của người nọ chầm chậm cong lên ý cười, hỏi cô, “Đút cho em ăn không?”
“….”
Đề nghị đút ăn bị Tư Dao mặt đỏ tai hồng từ chối.
Suốt cả tối, cô cũng thử tự nướng vài lần. Nhưng có vẻ như chờ lửa không quen, mọi lần ăn vào đều thấy không ngon chút nào.
Nhận mâm đồ nướng Giản Ngôn Từ đưa cho, Tư Dao ngồi một cục, cắn xiên mực nướng.
Quai hàm phồng lên nhai vài ba cái, cuối cùng cũng đành ủ rũ đưa ra kết luận.
…. Anh nướng vẫn ngon hơn.
Tư Dao từ bỏ giãy giụa, chỉ ngồi bên cạnh nghe mọi người nói chuyện phiếm, vùi thành cục nho nhỏ như chú hamster đang chờ được đút ăn.
Sắc trời tối sầm, đã hơn chín giờ.
Nướng BBQ xong, cả đám người đi lên một bãi đất trống nhóm lửa cắm trại, rồi đi đến xe lấy rượu và đồ ăn vặt ra. Muốn cùng nhau chờ đến 0 giờ đón giao thừa.
Nhịn được đến 9:30, Tư Dao buồn ngủ đến nỗi mắt không sao mở lên được, ôm đầu gối gật gà gật gù.
Hai ngày trước cô không ngủ đủ giấc, hôm nay cô không thể chờ được đến 0 giờ nữa nên đã chui vào lều từ lâu.
Giữa đường mơ màng tỉnh dậy, hình như đã sắp đến 0 giờ, bên ngoài lều người người từ khắp nơi đang chờ đếm ngược. Không bao lâu sau là tiếng phóng pháo hoa.
Tư Dao nằm trong túi ngủ buồn ngủ lăn quay ra, muốn đi ra ngoài xem. Khó khăn bò được nửa đường, rồi lại bình tĩnh quay về ngủ tiếp.
Lần nữa tỉnh dậy, bên ngoài rất an tĩnh.
Cô tỉnh ngủ. Mở điện thoại lên nhìn, 3:40 sáng.
Tư Dao muốn đi WC.
Bên ngoài trời đã đen sì sì, vô cùng tĩnh lặng, chỉ có một cái lều bị gió thổi ngã.
Cô mở đèn pin điện thoại lên soi, lúc vòng qua cái lều nào đó còn mơ hồ nghe được tiếng ngáy. Ai nấy đều đã đi ngủ.
Đi đường được vài phút. Cuối cùng Tư Dao cũng tìm thấy một căn nhà gỗ nhỏ bên hồ.
Bên cạnh một cái cây có một ngọn đèn lớn, đang mở, ánh sáng nhạt màu.
Cô bỗng dừng lại.
— Bên hồ có người.
Hình ảnh mông lung.
Sườn mặt người đàn ông ấy đối diện với cô, trên người khoác chiếc áo khoác đen, thân hình cao lớn. Rất quen thuộc.
Anh thoáng cúi đầu cắn điếu thuốc, ngón tay thon dài che đi gần như cả gương mặt.
Một phút sau, đầu thuốc đỏ chiếu rọi gương mặt anh.
Không cảm xúc.
Sương mù trắng ngà lượn lờ trước mặt anh, có thể là khói thuốc, cũng có thể là hơi thở anh.
Không biết tại sao, lúc này đây trông Giản Ngôn Từ lạnh lùng đến lạ.
Cũng… cô đơn đến lạ.
Trong đầu Tư Dao vừa nảy lên từ này đã sửng sốt.
Vừa đến gần, người nọ nghe được âm thanh, lặng lẽ nghiêng mặt sang.
Nháy mắt ấy, ánh mắt dời qua đây trông rất đáng sợ. Hờ hững, lại có chút lạnh lùng lãnh cảm không thể diễn tả nên lời.
Tư Dao đột nhiên dừng bước, phải qua một lúc lâu sau mới thở ra một ngụm khói, à ờ: “…Đàn, đàn anh, anh còn chưa ngủ sao?”
“Ừm.”
Giản Ngôn Từ thấy là cô, khựng lại một tí, diệt thuốc, quay về vẻ nhàn nhã ngày thường: “Sao lại tỉnh rồi?”
“Em, em muốn đi WC.” Tư Dao tắt điện thoại đi, đến gần anh, “Anh không về ngủ sao?”
Giản Ngôn Từ lại ừ, “Vừa mơ nên không ngủ được.”
Nghĩ đến dáng vẻ ban nãy của anh: “Anh mơ thấy ác mộng ư?”
Giản Ngôn Từ rủ mi nhìn cô, một lát sau, những cảm xúc âm u vì chuyện cũ đã dần tán đi.
Anh cong môi: “Sao em biết—tôi mơ thấy ác mơ cực kỳ đáng sợ vậy.”
“Mơ…” Tư Dao hoang mang, “Anh mơ thấy gì?”
An tĩnh một hồi.
Tầm mắt của Giản Ngôn Từ lướt qua người cô, đột nhiên hỏi: “Không mặc áo khoác đã chạy ra ngoài, không lạnh à?”
Tư Dao cũng bắt chước anh cúi đầu xuống nhìn áo lông của mình, hít mũi thành thật: “Có chút lạnh, em đi WC rồi về ngay, anh cũng…”
“Đến đây chút nào.”
“Ơ?”
Cô vừa ngẩng đầu được một nửa đã thấy Giản Ngôn Từ cất bước đến gần.
Trước mặt có một bóng người phủ xuống.
Giây sau đó, toàn thân ấm áp, được chiếc áo khoác của người đàn ông ôm lấy.
Tư Dao bị áo khoác bọc lại, ngơ ngác đặt trán dựa vào một bên bả vai Giản Ngôn Từ, điện thoại nắm chặt trong lòng. Cả người cứng đờ đứng đực ra.
Hãy còn chưa kịp phản ứng.
Đã nghe thấy giọng nói của Giản Ngôn Từ ở trên đỉnh đầu: “Tôi mơ thấy….”
Tư Dao đờ ra.
“Xảy ra một trận động đất.” Ngữ điệu của anh rất nhạt, chậm rãi, “Tôi gặp động đất, không tìm thấy một ai cả, cũng không ai nhớ đến tôi.”
“Vậy, vậy sau đó thì sao?”
“Còn mơ thấy mình sắp chết rồi.” Hơi thở của anh khẽ khàng và nhàn nhạt, “Nếu như biến mất khỏi thế giới này thật, thì cũng sẽ không có ai phát hiện ra.”
Tư Dao không biết nên nói gì cho phải, nửa ngày sau, cô lúng túng và buồn bực phát ra một câu từ trong lòng anh: “Sao, sao có thể.”
“Có, có rất nhiều người quen biết anh,” Cô nói mà không hề nghĩ ngợi, “Nếu không thấy anh, chắc hẳn sẽ có người đi tìm.”
Lại là một hồi im lặng ngắn ngủi.
Dáng vẻ Giản Ngôn Từ rất nhạt, nhớ đến ngày hôm ấy vừa tỉnh dậy khỏi bệnh viện.
Lúc Hầu Mẫn Lam chạy đến bệnh viện còn có một người đàn ông bên cạnh. Bà không hề biết anh đã tỉnh dậy, đứng trước giường bệnh của anh, bảo người đàn ông kia về nhà trước để chăm sóc cho con gái.
Chăm sóc—đứa con gái của bà và người đàn ông ấy.
Hóa ra, những tưởng ra nước ngoài chơi với người nhà, song lại gặp sự cố bất ngờ, còn phát hiện ra được bí mật của Hầu Mẫn Lam.
Mà có lẽ cũng chẳng phải bí mật gì.
Chỉ có mỗi một mình anh bị giam giữ trong sự lừa dối chừng ấy năm.
Người phụ nữ này đã có gia đình ở nước ngoài từ lâu. Mà bên cạnh người bố của anh cũng chưa từng thiếu người tình, nên càng không để ý.
Hai người cứ duy trì mối quan hệ ngoài mặt như thế.
Còn con trai của hai người, biến thành sản phẩm chung trong mối quan hệ ấy.
Trở thành, kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng sản phẩm ấy đến tận lúc này mới nhận ra.
Bản thân bị ép buộc phải duy trì sự hoàn mỹ lâu như thế, tựa như nó là ảo ảnh cho cái căn nhà này, làm anh không sao chịu nổi khi phải chấp nhận một sự thật.
Anh không còn nhà nữa rồi.
“… Dù, dù sao.”
Được ôm đến mơ hồ, cô thiếu nữ trong lòng đỏ bừng cả cổ, chỉnh tư thế, xoay đầu lại.
Trong bầu không khí u ám.
Giản Ngôn Từ nghe thấy âm thanh của cô.
“Nếu, nếu như anh biến mất….” Dừng một chập, Tư Dao mới nghiêm túc nói, “Em chắc chắn sẽ nhận ra.”