Em Gái Nuôi, Cô Thua Tôi Rồi!

Chương 20


Hai từ “chúng mình” nghe thật ấm áp.

Không phải con của, không phải con của em mà nó thuộc về cả hai đứa.

Nghe vậy hắn ôm chặt lấy cô, Hàn Thiên hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà kia.

Cái sự bình yên này quả là lâu rồi hắn mới có thể nhận được lại.

Cô đón nhận tình cảm ấy một cách trân thành, sự thay đổi quá nhanh của cô khiến ngay cả hắn cũng bất ngờ.

Là lý do gì chứ? Định hỏi lại cô nhưng sợ phá tan bầu không khí nên cũng đành.
Liệu đây sẽ là bầu không khí bình yên trước giông bão hay nó là mối liên kết lại giữa họ? Bầu trời trong xanh, không khí trong lành và mây đen kéo tới.

Nó làm cho đất trời càng mát hơn hay sẽ kéo thêm bao điều rắc rối? Khung cảnh dần ảm đạm hơn, dần buồn hơn, dần yên tĩnh hơn...
Do cả Hàn gia đều đi du lịch từ trước giờ vẫn chưa về nên cô cũng không phải khó xử.

Dù vẫn còn người làm, nhưng họ lại rất yêu thương Hàn Thiên và cô, trước ở đây tuy có nhiều bất lợi nhưng lâu lâu nghe họ kể chuyện hồi nhỏ của hắn cũng thú vị.

Vừa được biết thêm nhiều vừa có thêm niềm vui.
Cô vừa đặt chân xuống giường định ngủ thì cô người làm mang bát cháo nóng hổi vào.


Mùi hương nồng nàn của mùi hành, ngò thật khiến cô muốn ăn nguyên nồi, chỉ là bát cháo thịt nhưng nó rất bổ dưỡng, có lẽ không ai biết nhưng cô rất ghét mùi tanh nên không ăn được cháo ngán hay hầu.

Mà dù có ăn được trong lúc mang bầu cũng khó mà nuốt.

Thiên Hân vui vẻ nhận lấy bát cháo bằng cả hai tay như thể hiện sự cảm ơn, cháo thôi mà có cần quyến rũ người ta vậy không!?
“Ăn ngon miệng nha cô chủ.”
“Cô chủ”, đối với cô mà nói chẳng biết tiếng gọi thân thuộc này còn được bao lâu.

Rồi họ sẽ có một cô chủ thực sự, chứ nó vốn chẳng thuộc về cô.

Bản thân cô nên tôn trọng những gì đang có ở thực tại, nếu cô cố gắng giữ điều không thuộc về mình kết quả chỉ là đau thương.

Lòng cô hơi nhói nhưng môi cô vẫn nở nụ cười, cô cười vì vẫn còn người tôn trọng, vẫn còn người yêu thương mình và cũng một vẫn vì thương hại cho bản thân.
“Hàn Thiên đâu ạ?”
...
“Vào đây đi, em muốn cho anh xem cái này.”
Mặc dù cô cũng đã thoải mái hơn rất nhiều với hắn nhưng cũng nên giữ khoảng cách.

Hắn không nên quá lợi dụng tình hình mà làm lành với cô, điều này không hay chút nào.

Mâu thuẫn của họ cũng chưa được giải quyết, hắn chỉ có thể đứng từ xa chăm sóc cô.
Nghe cô nói vậy cô người làm cũng đi ra để họ có sự riêng tư.

Hàn Thiên lòng hơi bứt rứt vì không muốn gây phiền cho cô nhưng cô bảo muốn cho hắn xem cái gì đó nên ít nhất cũng nên tôn trọng cô.
Hàn Thiên đi từ từ vào với sự lo lắng khiến cô thật muốn bật cười thật lớn.

Cái vẻ nhát cáy này đâu ra vậy chứ? Đây có phải người mà làm ra cái thai này không vậy?
Hắn ngồi xuống cạnh giường của cô hạ nhẹ đôi mắt xuống không dám nhìn thẳng.

Cứ mỗi lần thấy cô, sự tội lỗi của hắn lại áy lên, nó cứ đeo đẳng hắn từ hôm nọ đến giờ.

Nỗi đau mà cô phải chịu đựng có lẽ hắn cả đời cũng không bù đắp được.

Đột nhiên cô luồn vào tay hắn, từng ngón tay đan vào nhau tuy lỏng lẻo nhưng chẳng thể rời.

Cô nhẹ nhàng đưa nó đến gần bụng của mình, tay còn lại thì xoa vào cái đầu đang suy nghĩ nhiều kia mà bảo
“Con nè anh.

Khi nó sinh ra nó sẽ đẹp trai y anh đó ngốc ạ!”

Sững sờ trước câu nói hành động ấy là thật, nó đến thật bất chợt khiến hắn chẳng thể chuẩn bị gì.

Hắn chẳng thể chuẩn bị trước để đón nhận một đứa con, chẳng thể ngờ được hiện tại mình thực sự đã làm cha.

Từng nỗi xúc động như ngày càng dâng lên trong lòng hắn, phải làm sao để hoàn thành trách nhiệm thật tốt đây? Phải làm sao để có thể mang đến cho cả mẹ con họ sự hạnh phúc và niềm vui đây?
Khuôn mặt đần đần của hắn làm cô bật cười, tuy nụ cười không gòn nhưng nó cũng thể hiện tâm trạng vui vẻ của cô sau tất cả những gì đã xảy ra.

Đâu phải sau cơn mưa lúc nào cũng luôn còn mây, nó sẽ vơi dần đi, ánh sáng nhạt màu tiến vào mang màu sắc tươi vui, không khí nhộn nhịp sự ấm áp cho muôn loài .
Cũng giống như chu kỳ của con người, không ai lúc nào cũng bất hạnh, mà sẽ có lúc họ thấy cuộc sống có ý nghĩa chỉ bởi một hành động, một nguồn cảm hứng năng động nào đó.
Cô đột nhiên dừng lại hành động xoa đầu hắn rồi giọng nhẹ nhàng bảo
“Anh có điều gì dối em hay muốn nói gì với em không?”
“Không...!không có!”
Hàn Thiên, anh lại nói dối rồi anh lại không nghe lời em, lúc nào cũng bảo không có gì, không sao nhưng trong lòng mang nặng trĩu tâm sự.

Anh là con trai nhưng xin một lần nói ra hết lòng mình được chứ? Thực sự anh đang bị sao thế?
Câu nói lắp bắp của hắn khiến cô càng thêm nghi ngờ thêm nữa.

Càng ngày hắn càng có nhiều nỗi lòng mà ngay cả cô cũng khó tìm ra, Hàn Thiên anh mạnh mẽ nhưng yếu đuối hãy về bên em nhé! Cũng không muốn bị làm khó hắn nhanh tay cầm bát cháo nóng hổi thổi nhẹ đi và đưa cho cô ăn.

Hành động nhẹ nhàng mà tinh tế, giờ khung cảnh bình yên này thật đáng quý, đáng trân trọng.

Đâu ai có thể biết giông bão đến lúc nào, chỉ mong họ nắm tay giữ vững được nhau.

(...)
Sáng hôm sau, cô thức dậy với tâm trạng khá thoải mái, vì đêm qua khá nóng lại còn gắt gỏng ngủ nên khó lắm cô mới chìm được vào giấc và hiện tại cũng hơn 8 giờ rồi.
Vẫn cái tính ưa làm ườn vậy, hắn như ngủ lăn ở cái ghế sofa dài.


Cô định gọi hắn dậy nhưng cũng thấy tội, cả đêm phải thức với cô ngủ trên cái chỗ chật hẹp sợ đêm cô cần gì đó.

Trên người lại chỉ có một cái chăn mỏng phòng muỗi đốt, nhìn thân thể co rúm lại trông thật tội.

Thiên Hân từ từ lấy chăn đắp cẩn thận nên người hắn rồi đi ra ngoài.

Đập thẳng vào tâm trí và mắt cô là hình ảnh Hàn Mặc.

Anh ta cùng gia đình đã trở về, như cũng đã biết phòng Hàn Thiên và Mặc cùng một lầu nên việc gặp nhau là điều khó tránh.

Cô định lảng đi vào phòng đợi hắn dậy để có gì còn giúp đỡ thì bị Hàn Mặc buông lời hỏi thăm.
“Nghe bảo em bị bệnh.

Vậy giờ ổn chưa?”
Thật dơ bẩn, nó còn bẩn thỉu hơn cả những thứ Hàn Thiên làm với cô lúc trước.

Anh ta giả ngốc hay thực sự không biết là cô đang mang thai vậy? Cô không muốn tiếp chuyện nhưng có vẻ Hàn Mặc vẫn chưa dừng lại.

Cô không muốn nhận được sự quan tâm này, nó ghê tởm tới mức phát ói.
“Em sao vậy? Không muốn nói cho anh biết sao?”
“Em trai, vợ anh sao em cứ gọi là em hoài vậy?”

Bình Luận (0)
Comment