Em Gái Táo Chín

Chương 9

Anh lập tức phản ứng, đẩy cô ra, chân mày cau lại.

Từ Bội Vĩ kinh ngạc, sao anh lại đẩy cô ra? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao mọi chuyện không như cô nghĩ?

“Thật xin lỗi.” Giọng anh lạnh lùng.

Cô mấp máy môi muốn nói, nhưng thoáng thấy một bóng dáng ngoài cửa liền chuyển thành hành động nhào vào trong lòng anh.

“Tiểu Vĩ…”

Tiếng kêu của Vịnh Hân nghẹn ở miệng, chiếc ly trên tay rơi xuống đất vang lên một tiếng “Keng!”, vỡ thành mảnh vụn.

Lương Hàn Vũ nghe thấy tiếng Vịnh Hân đã đẩy Từ Bội Vĩ ra, xoay người lại, vừa lúc thấy chiếc ly rơi xuống mặt đất, mảnh vỡ bay tán loạn.

“Hai người đang làm gì?” Vịnh Hân ngơ ngác nhìn họ, sững sờ đứng bất động.

Lương Hân Vũ sải bước thật nhanh, nhanh chóng ôm lấy cô, Vịnh Hân hoảng sợ. “A Vũ.” Cô ôm lấy cổ anh để tìm sự cân bằng.

“Sao lại thế này? Vỡ ly rồi.” Dì Lâm nghe thấy tiếng vỡ đi vào bếp, nhìn thấy một mảnh vỡ.

Lương Hàn Vũ bế Vịnh Hân đến sô pha rồi ngồi xổm xuống xem kỹ hai chân trần của cô, nhìn thấy chân phải của cô có một vệt máu nhỏ, anh liền lấy khăn giấy trên bàn cẩn thận lau đi, mi tâm nhăn nhó.

“A Vũ, em không sao.” Cô cúi đầu nhìn vết thương nhỏ, chỉ bị mảnh vỡ đâm vào một chút thôi, lòng cô còn đau hơn nhiều. “Vừa rồi…”

“Không giống như em nghĩ đâu.” Anh nhìn cô, hiểu ý cô muốn nói.

“Em biết.” Cô nắm tay anh, dựa vào vai anh. “Là em hiểu lầm đúng không? Tiểu Vĩ là không cẩn thận trượt chân nên mới ôm anh, em… chỉ là kinh ngạc nhất thời, không biết phải phản ứng ra sao nên mới làm vỡ ly, em…em biết không có chuyện gì, chỉ là… chỉ là lúc em thấy cảnh ấy, tim em như em ai đó bóp chặt, rất khó chịu, A Vũ… Em rất trẻ con phải không?” Cô khụt khịt mũi, ngực vẫn hơi bức bối.

Anh ôm chặt cô, tay vỗ về lưng cô, khàn khàn nói: “Em không phải trẻ con.” Lời cô nói khiến lòng anh vui mừng khôn xiết, những lời vừa rồi của cô đã vạch trần cảm tình của cô với anh, đây là tình yêu nam nữ mà cô dành cho anh. Anh hơi kích động nâng mặt cô lên, hơi thở trộn lẫn với hơi thở của cô, hôn lên đôi môi cô, nhưng chỉ mút nhẹ một cái rồi lui lại, rất sợ anh sẽ kích động sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.

Ở đây còn có dì Lâm và Từ Bội Vĩ, anh không thể bất cẩn được, hơn nữa trước hết anh phải giải quyết một chuyện.

“Em ngồi im ở đây nha.” Anh dặn cô, nghiêng người in hơi thở anh lên cánh môi non mềm của cô.

Vịnh Hân còn chưa hoàn hồn thì anh đã đứng dậy. Lúc này Từ Bội Vĩ đang đứng ở cửa bếp, anh đi về phía cô, lạnh lùng nói: “Tôi nên cô nên về đi.”

Trên mặt Từ Bội Vĩ hiện lên vẻ khó xử, cô không nói câu nào, xoay người đi về phía cửa, tiếng chân dồn dập của cô khiến Vịnh Hân dần khôi phục bình tĩnh.

Cô vô thức đứng lên, kêu: “Tiểu Vĩ…”

Từ Bội Vĩ nổi giận đùng đùng mở cửa, giây sau liền thét một tiếng chói tai: “A….” Cô lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Ngoài cửa là một người có vẻ mặt của hung thần, trông giống sát thủ xã hội đen vậy.

Ngay lúc đó Vịnh Hân liền kêu to: “Chú Lương…”. Cô nheo mắt không dám tin, sau đó chạy tới ôm ông, tiếng cười sung sướng của cô phát ra hòa với giọng cười sang sảng của người đàn ông.

Lương Hàn Vũ nhìn bóng hình người ngoài cửa, dì Lâm dọn xong những mảnh thủy tinh vỡ, sau đó thong thả đi ra phòng khách liền thấy Lương Hữu Chính đang ôm Vịnh Hân, hai người đều tươi cười, bà mơ hồ thấy một bóng người phía sau lưng Lương Hữu Chính, không cần nghĩ cũng biết là ông chủ. Xem ra, cuối cùng họ đã trở về.

Lương Hữu Chính nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Vịnh Hân, trong đầu hiện lên nụ cười tương tự của một người khác, đôi mắt bất giác nhu hòa hơn, cô thật giống Tiểu Quân.

Vịnh Hân qua vai Lương Hữu Chính thấy người đứng sau ông. “Cha…” Cô vui sướng kêu lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cha liền im lặng, cô chợt nhớ cha không thích cô lớn giọng khi nói chuyện.

Lương Hữu Chính buông cô ra, cầm hai chiếc valy đi vào trong nhà, nói với cô gái đang đứng ngây người ở bên cạnh: “Vừa rồi làm cô sợ rồi.” Khi ông mở cửa vào nhà không nghĩ lại đúng lúc cô mở cửa đi ra.

“Không sao ạ.” Từ Bội Vĩ vội nói, bộ dạng ông ấy cao lớn khôi ngô, ngũ quan góc cạnh, nên nhất thời đã dọa cô, nhưng bây giờ không sao rồi; cô nghe Vịnh Hân gọi ông là “Chú Lương”, nói vậy thì ông chắc là cha của Lương Hàn Vũ. Ông khoảng năm, sáu mươi tuổi, trừ bỏ chút tóc bạc nơi thái dương thì cơ thể trông vẫn rất cường tráng.

Cha Vịnh Hân thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn ông, hơn nữa vẻ mặt rất nghiêm nghị, kỹ tính, dáng người cao gầy, lưng đã hơi còng, tóc đã bạc không ít, nếp nhăn trên mặt cũng lộ khá rõ.

Diệp Phong Khánh đi vào nhà, nói với dì Lâm: “Mang một ly rượu vào phòng cho tôi.” Ông xoa xoa mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi vì mười mấy giờ ngồi máy bay, ông thong thả đi lên cầu thang, đến phòng ngủ lầu hai.

“Bà, để con làm cho.” Vịnh Hân vội chạy đến tủ rượu cạnh TV, nhưng ngay sau đó lại chuyển hướng chạy vào phòng bếp, cô phải lấy ly trước đã.

Lương Hàn Vũ ngăn cô lại. “Em mang dép vào đã.” Anh dịu dàng nói, trong bếp mấy mảnh vụn thủy tinh vẫn chưa dọn hết.

“A!” Vịnh Hân vội vàng chạy đến tủ giầy, tùy tiện lấy một đôi dép mang vào, lúc này mới để ý Từ Bội Vĩ vẫn đứng ở cửa. Trời ạ! Mọi người đã quên mất cô. “Tiểu Vĩ…”

“Mình đi trước, tạm biệt.” Từ Bội Vĩ ngắt lời cô, vừa thấy cô thì Từ Bội Vĩ liền tức giận không thôi, ngày nào đó cô sẽ đòi món nợ này.

“Sao cô ấy đi vội vậy?” Lương Hữu Chính tùy tiện hỏi.

Vịnh Hân cũng không biết nói sao, đành đáp: “Cô ấy có việc ạ.”

Lương Hữu Chính cùng không hỏi thêm, cầm hai chiếc valy lên, đúng lúc Lương Hàn Vũ ra cửa liền tiện tay giúp cha xách mấy cái valy vào.

Vịnh Hân đã sớm chạy vào bếp, dì Lâm đang dọn dẹp những mảnh vỡ trên mặt đất, thấy Vịnh Hân vội chạy đi rót rượu thì thầm thở dài, người không biết thấy cảnh khi nãy có lẽ sẽ nghĩ Hữu Chính mới là cha Vịnh Hân mất. Ông chủ đối xử với Vịnh Hân rất lạnh nhạt, hai cha con gần một năm không gặp, vậy mà ông chẳng thèm nói gì đi thẳng lên lầu, tuy năm nào cũng như vậy nhưng Vịnh Hân vẫn luôn ôm hy vọng mong ông sẽ thay đổi thái độ, nhưng mà… Aizz! Càng hy vọng sẽ càng thất vọng.

Bà nhìn về phía cha con đang xách valy đi về phía thư phòng, hai người họ cũng chẳng khá hơn, Hữu Chính cưng chiều Vịnh Hân, cùng cô cười cười nói nói nhưng lại không quan tâm Hàn Vũ như thế, hai cha con mà như người lạ vậy, lịch sự lễ nghi, có lẽ do hai người đều sống nội tâm, hơn nữa lại không ở cạnh nhau nhiều nên trở nên như vậy.

Lương Hàn Vũ đặt valy ở gần tường trong thư phòng, nói với cha: “Đêm này cha ngủ ở phòng con đi.”

“Không cần, cha ngủ ở sô pha được rồi.” Lương Hưu Chính nói.

“Con sẽ ngủ ở đó.” Lương Hàn Vũ vẫn cương quyết như cũ.

Lương Hữu Chính nhìn con, lời muốn nói ra lại kìm lại. Bảy, tám năm này đều như vậy, mỗi lần ông về, Hàn Vũ sẽ nhường giường cho ông; thật ra hoàn toàn không cần làm thế, ông ở sô pha vẫn ngủ được, nhưng cũng giống như trước kia, cuối cùng ông vẫn gật gật đầu, nhận lấy sự hiếu thảo săn sóc của con trai.

“Công việc thuận lợi không?”

“Tốt ạ.” Lương Hàn Vũ trả lời.

Hai người im lặng, không khí có chút mất tự nhiên, lúc này, dì Lâm đẩy cửa bước vào.

“Hữu Chính, uống ly nước đi, nghỉ ngơi một chút.”

Lương Hữu Chính nhận lấy. “Phiền bà rồi, dì Lâm.”

“Có phiền gì đâu, chỉ là ly nước thôi mà.” Dì Lâm xua tay ý bảo ông đừng khách sáo.

“Con ra ngoài trước.” Lương Hàn Vũ nói, chén đĩa vẫn chưa cất vào tủ, anh phải đi dọn dẹp một chút.

Dì Lâm ngồi trên sô pha, đến khi Lương Hàn Vũ rời đi mới lên tiếng: “Lần này về Đài Loan luôn, không đi nữa sao?”

“Phải! Sẽ dời trọng tâm công ty về đây.” Lương Hữu Chính lấy tay xoa bóp thân thể một lát, sau đó ngồi xuống ghế, thả lỏng chân tay.

“Nên như vậy, ông và ông chủ cũng không còn trẻ nữa.” Dì Lâm nhìn mái tóc hoa râm của ông.

“Đúng là như vậy.” Ông hơi nhăn mi tâm.

“Tôi sẽ nhanh chóng mua nhà gần đây.”

“Không muốn đoàn tụ với Nguyệt Đồng sao?” Bà hỏi. Mười mấy năm qua, số lần vợ chồng họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đều là khi Hữu Chính về nước, Nguyệt Đồng chủ động hẹn gặp ông, bà thấy Nguyệt Đồng vẫn rất để ý đến Hữu Chính.

“Không cần, cô ấy có cuộc sống riêng của cô ấy.” Ông bình thản nói.

Dì Lâm thở dài, không biết phải nói gì. “Nhiều năm như vậy mà ông vẫn không thay đổi, vĩnh viễn chỉ thương bà chủ.” Bà chợt nói. “Hãy đối xử tốt với Nguyệt Đồng một chút.”

Lương Hữu Chính nhăn mày, không nói gì.

Dì Lâm đứng dậy. “Hàn Vũ thì sao? Sẽ ở cùng ông sao?”

“Tùy ý nó thôi.” Ông lại bắt đầu xoa xoa mi tâm.

Bà thấy vẻ mặt mệt mỏi của ông, lại nói: “Ông có để ý thấy gì không?”

“Để ý gì?” Ông buông tay, không hiểu ý bà muốn nói gì.

“Hàn Vũ và Vịnh Hân.”

Ông vẫn thấy khó hiểu.

Dì Lâm mỉm cười, “Ý trời thật khó đoán, hai người chúng nó… nếu không phát sinh chuyện gì thì sẽ ở cạnh nhau cả đời.”

Lương Hữu Chính ngây người, giờ ông mới hiểu ý dì Lâm, Hàn Vũ và Vịnh Hân… Chúng nó… con của ông và con gái của Tiểu Quân… Ông trời, trong khoảnh khắc ông không biết nên phản ứng thế nào.

Dì Lâm cười xoay người đi ra, bỏ lại Lương Hữu Chính đang ngơ ngác sững sờ, theo bà thấy, có lẽ phải một lúc nữa ông ấy mới bình tĩnh được.

###

Lương Hàn Vũ nằm trên sô pha, đắp một tấm chăn mỏng, chuẩn bị ngủ thì nghe thấy âm thanh rất nhỏ vang lên, nghe như tiếng bước chân. Anh ngồi dậy, bỏ tấm chăn ra, đang định đi xem thử thì đã nghe thấy tiếng cửa mở ra.

“A Vũ, anh đã ngủ chưa?” Vịnh Hân khẽ hỏi.

Lương Hàn Vũ đứng dậy, mở bóng đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt chiếu bốn phía.

“Sao vậy em?” Anh dò hỏi.

“Em…” Cô chạy đến chỗ anh, ôm lấy eo anh, hai má tựa vào ngực anh. “Em đói bụng. ” Cô than thở.

“Đói bụng?” Anh hơi nheo mắt. “Em muốn ăn gì để anh làm?”

“Không được, em không thể ăn, em đang giảm cân, anh quên rồi à? Cha…cha nói em mập ra.” Cô khụt khịt mũi, có chút đau lòng. “Em nằm trên giường, vẫn nghĩ không được ăn món này món kia, nhưng càng như vậy thì đồ ăn lót dạ, bánh ngọt, đồ ăn vặt đều vây lấy tâm trí em, bay tới bay lui trước mặt em, em càng nghĩ thì càng đói, càng nghĩ thì lại càng thèm ăn.”

Anh cong khóe môi, khẽ cười, cưng chiều vuốt tóc cô. “Ăn một chút không sao đâu.”

Cô dựa vào lòng anh lắc đầu. “Không được, em quyết tâm rồi, nên mới tìm anh nói chuyện phiếm để dời đi lực chú ý, giờ em ôm anh, dường như không thấy đói bụng nữa rồi.”

“Vậy sao?” Anh mỉm cười vỗ về lưng cô.

“Dạ, thật mà.” Cô thư thái thở ra, tay nắm chặt áo anh, ở trong lòng anh, cô cảm thấy thật an toàn, ấm áp, không muốn nghĩ ngợi gì nữa.

“Đến sô pha ngồi đi.” Anh kéo tay cô đến sô pha ngồi xuống.

Vịnh Hân dựa vào anh, tay trái níu áo trước ngực anh, thấy rất hạnh phúc; Lương Hàn Vũ ôm vai cô, đặp chăn cho cô.

“A Vũ, em không lạnh.” Nhiệt độ cơ thể anh đã cho cô đủ ấm áp rồi, cô ngáp một cái, vô thức lấy tay đùa nút áo anh. “Hôm nay em rất vui, cha và chú Lương đều về rồi, không đi nữa, A Vũ, anh thấy cha mẹ anh có khả năng tái hợp không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh không biết.” Anh trả lời thành thật.

“Nếu họ có thể tái hợp thì thật tốt biết bao, hay chúng ta giúp họ nha?” Cô hứng khởi nói. “Có thể hẹn họ đi ăn cơm, uống trà, trò chuyện.”

Anh không nói gì, chỉ nhìn vẻ mặt đầy âm mưu của cô, nghe thấy cô nói tiếp: “Tuần sau mình hẹn họ được không anh?”

“Nếu hai người ấy muốn.” Anh không có ý kiến gì về chuyện này, chỉ sợ cha không đồng ý thôi.

“Quyết định vậy đi.” Cô cười vui vẻ. Nếu có thể giúp cho họ gương vỡ lại lành thì thật tốt.

Anh cũng cười, nắm lấy bàn tay đang lộn xộn trên ngực anh, cô cứ nhiễu loạn khiến anh không thể tập trung được, anh khẽ vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô, thấy gò má cô ửng hồng, đôi mắt tròn chớp chớp, dường như có chút ngượng ngùng.

“A Vũ.” Cô vùi đầu vào ngực anh. “Anh đừng nhìn em như vậy.” Mỗi lần anh chuyên chú nhìn cô thì cô liền thấy không ổn.

Anh ôm cô, khẽ vuốt tóc cô, nghe thấy cô nói: “A Vũ, anh ngủ ở đây có thoải mái không?” Dù sao người anh cũng dài hơn sô pha một đoạn.

“Không sao, anh ổn mà.”

Nếu nhà có thêm một phòng thì tốt rồi.” Cô nhíu mày. “Chú nói mai sẽ đi tìm nhà, nhưng em thấy lo khi ông ở một mình, sao ông không ở cùng mẹ anh chứ?”

“Họ đã ly hôn rồi.” Anh nhắc nhở cô.

“Em biết, nhưng như vậy vẫn ở chung được mà.” Trong lòng cô vẫn nuôi hy vọng.

“Chuyện tình cảm rất khó nói.” Anh nói bâng quơ.

Cô ngẩng đầu nhìn anh. “A Vũ, sao anh có vẻ thờ ơ vậy? Anh không mong họ tái hợp sao?”

“Không phải thế, nhưng anh nghĩ khả năng rất thấp.” Anh nói. Nếu họ muốn thử tái hợp thì đã không đợi đến bây giờ.

“Vì sao? Em thấy dì vẫn rất quan tâm chú Lương mà.” Cô gật đầu khẳng định.

“Nhưng cha thì không…” Anh dừng lại, sửa lời: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”

Vịnh Hân khẽ cắn môi dưới, hiểu lời anh không muốn nói là gì, chú Lương đến giờ vẫn yêu mẹ; cô thở dài, vùi mặt vào vai anh, mỗi khi nghĩ đến chuyện này thì cô đều không biết phải nói gì.

Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cô lại thở dài, cô tất nhiên hiểu đạo lý này. Nhưng vì mẹ cô mà khiến chú Lương và dì Dương ly hôn khiến cô luôn cảm thấy áy náy; đột nhiên cô nhớ tới một chuyện. “A Vũ, hôm nay… hôm nay Tiểu Vĩ cô ấy…”

Anh vỗ về lưng cô, hiểu ý cô muốn nói. “Em đừng suy nghĩ nhiều.” Anh hôn trán cô.

“Quân Huệ nói Tiểu Vĩ thích anh.” Cô từ từ gối đầu lên vai anh. “Em không có ý trách cô ấy, A Vũ tốt như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ thích anh, nhưng mà… nhưng mà… em luôn xem cô ấy là bạn bè…” Cô thở dài, cô không nghĩ Tiểu Vĩ muốn cướp đi A Vũ của cô, chẳng lẽ cô ấy không sợ làm tổn thương cô sao?

Thật ra, điều khiến cô đau lòng nhất chính là Tiểu Vĩ đã lợi dụng cô để tiếp cận A Vũ, thực tâm Tiểu Vĩ chưa bao giờ coi cô là bạn. Bây giờ nghĩ lại mới hiểu thì ra những lời nói của Tiểu Vĩ chiều này là muốn ly gián cô và A Vũ. Vịnh Hân thở dài, có chút sầu não, có lẽ cô chậm chạp nên một số chuyện tình cảm không thể nhanh nhạy như Quân Huệ, nhưng cũng không có nghĩ là cô ngốc nghếch, một số chuyện nếu chịu khó suy nghĩ thì cô cũng sẽ hiểu ra.

Lương Hàn Vũ cúi đầu khẽ hôn cô, an ủi cô, thật ra hành động của Từ Bội Vĩ chỉ vì muốn chinh phục mục tiêu mà thôi, không giống như “thích” anh, mà cho dù có thích thì có lẽ cũng là ngoại hình của anh mà thôi.

“Nếu gặp lại Tiểu Vĩ thì em phải nói gì?” Cô buồn rầu.

Anh mỉm cười nói: “Em nghĩ nhiều quá.” Anh hôn đôi môi đỏ thắm của cô, dời đi chú ý của cô.

Hai gò má cô ửng đỏ, bàn tay đặt lên ngực anh, thở dài thành tiếng. Lương Hàn Vũ giữ lấy hơi thở của cô, tay lần vào thăm dò bên trong nội y của cô, bao lấy bộ ngực đầy đặn của cô.

Vịnh Hân thở hắt ra, cả người vô lực dựa vào anh, hai tay níu lấy áo anh. A Vũ anh ấy… anh ấy… Cô căng thẳng níu áo anh, khiến áo ngủ của anh hở ra, cô kêu lên một tiếng, tim đập ngày càng nhanh, hai tay nóng mơn trớn khuôn ngực trần trụi của anh, phát hiện da anh nóng lên.

“A Vũ…” Cô nỉ non, hat tay di chuyển trên ngực anh.

Anh khó khăn rời khỏi môi cô. “Cái gì?” Anh khẽ cắn cánh môi cô, cố kiềm chế bản thân, đây là thư phòng, anh phải khống chế hành vi của mình.

Vịnh Hân hít sâu, giọng run run: “Không có gì, vừa rồi em không thở được, giờ đã đỡ hơn rồi.” Cô vuốt ve ngực anh, cảm thấy tim anh cũng đang đập loạn giống mình.

Anh hôn nhẹ cô. “Em nên đi ngủ đi.” Anh khàn giọng nói.

Vịnh Hân đang định trả lời thì cửa thư phòng đột ngột bị mở ra.

“Chuyện gì thế này?”

Giọng nói lạnh thấu xương của Diệp Phong Khánh vang lên khiến Vịnh Hân giật mình vội đứng lên nhưng bị vấp vào thảm liền ngã vào trong lòng A Vũ, cô kinh ngạc nhìn cha đứng ở cửa, gương mặt nghiêm khắc của cô khiến cô không thốt nên lời.

Diệp Phong Khánh liếc thấy chiếc áo không chỉnh tề của A Vũ thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, vì ông không ngủ được nên mới muốn đi lại một chút, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này.

“Các người… Tạo sao dám làm chuyện xấu xa như vậy trong ngôi nhà này?” Ông nổi giận nói.

“Không phải… không phải như vậy…”

“Đủ rồi.” Diệp Phong Khánh ngắt lời Vịnh Hân. “Ta không muốn nghe.” Ông nhìn Lương Hàn Vũ. “Thì ra cậu chăm sóc con gái tôi như vậy sao.”

“Không phải… con với A Vũ chưa làm gì…”

“Em đừng nói nữa.” Lương Hàn Vũ dịu dàng ngắt lời cô, xem tình hình này thì có nói gì bác Diệp cũng sẽ không tin.

“Các người… các người…” Diệp Phong Khánh chỉ vào bọn họ, tức giận đến nghẹn lời.

“Sao lại thế này?”

Lương Hữu Chính đi đến thư phòng, ông nghe thấy tiếng ầm ĩ nên chạy xuống, vì chênh lệch múi giờ nên ông vẫn chưa ngủ, vì vậy vừa nghe tiếng nói liền chạy xuống xem.

“Cậu xem chuyện tốt mà con cậu đã làm đi.” Diệp Phong Khánh nổi trận lôi đình.

Lương Hữu Chính nhìn y phục xộc xệch của con mình và Vịnh Hân liền hiểu chuyện gì xảy ra. Ông thầm thở dài, sao chuyện này lại để Diệp Phong Khánh bắt gặp chứ, không trách ông ấy giận dữ như vậy.

“Vịnh Hân, em lên phòng trước đi.” Lương Hàn Vũ dịu dàng nói. Mắt cô mờ sương, dường như sắp khóc rồi, anh không muốn cô bị giày vò ở đây, có chuyện gì thì an gánh chịu là được rồi.

“Em không đi đâu.” Cô lắc đầu, trong lòng rất khó chịu, cô không biết sao mọi chuyện lại thành như vậy, hơn nữa vì sao cha lại giận dữ đến thế? Cô và A Vũ có làm gì đâu.

“Hai người các người… cút ra ngoài hết cho tôi.” Diệp Phong Khánh lạnh lùng nói. Ông nói xong, xoay người đi thì va phải dì Lâm không biết đã đứng phía sau từ bao giờ.

Dì Lâm kêu lên một tiếng, lảo đảo mấy bước, khi sắp ngã xuống đất thì Lương Hữu Chính nhanh tay đỡ được bà.

“Không sao chứ dì Lâm?” Lương Hữu Chính vội hỏi.

“Tôi… Ngực tôi…” Dì Lâm rên lên.

“Bà…” Vịnh Hân kêu to, cùng Lương Hàn Vũ chạy tới.

“Ôm bà lên sô pha đi.” Lương Hàn Vũ vừa nói vừa chạy vào phòng bếp. “Con đi lấy thuốc.”

Lương Hữu Chính bế bà đến sô pha, Vịnh Hân ngồi xổm trước mặt bà. “Bà…” Cô căng thẳng nhìn vẻ mặt thống khổ của bà.

“Sao lại thế này?” Diệp Phong Khánh cũng chau mày đi tới.

“Bệnh tim.” Vịnh Hân đáp.

Lúc này, Lương Hàn Vũ đã trở lại, cầm ly nước và lọ thuốc trên tay.

Vịnh Hân vội đỡ dì Lâm dậy giúp bà uống thuốc. “Bà, bà đừng làm con sợ.” Nước mắt cô rơi xuống.

Sau khi uống thuốc, dì Lâm có vẻ thoải mái hơn, bà yếu ớt nói: “Bà không sao, đừng khóc, bà đã chết đâu.”

“Bà, bà đừng nói lung tung.” Vịnh Hân khụt khịt mũi.

Diệp Phong Khánh nhìn Lương Hàn Vũ. “Cậu đi theo tôi.”

Vịnh Han ngẩng đầu nhìn A Vũ. “Em…”

Anh lắc đầu với cô, muốn cô ở lại chăm sóc dì Lâm, sau đó đi theo Diệp Phong Khánh.

Vịnh Hân nhìn Lương Hữu Chính. “Chú…”

Ông xoa đầu cô. “Con yên tâm, không có chuyện gì đâu, chú và cha con sẽ nói chuyện. Dì Lâm, bà sao rồi?”

“Tôi không sao.” Bà phất tay muốn ông ra ngoài.

Lương Hữu Chính nói với Vịnh Hân: “Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi, chú đi xem thử.”

“Cảm ơn chú.” Vịnh Hân khụt khịt mũi.

Dì Lâm thấy Lương Hữu Chính đi ròi mới ngồi dậy. Vịnh Hân căng thẳng nói: “Bà, bà nằm…”

“Bà không sao.” Bà cười ngắt lời cô. “Bà giả vờ thôi.”

“Giả vờ…” Vịnh Hân tròn mắt, không hiểu gì.

“Đứa ngốc này.” Bà vỗ vỗ tay Vịnh Hân. “Tình huống lúc nãy khẩn cấp vậy nên bà mới làm vậy.” Bệnh tim của bà đâu dễ tái phát như vậy. “Cha con tính tình cứng rắn, nói một là một hai là hai, cứ như vậy sẽ đuổi các con đi giữa đêm mất. Bà là người đầu tiên phản đối chuyện đó.”

“Bà.” Cô giàn giụa nước mắt. “Cha rất tức giận, con thật không hiểu…” Cô khụt khịt mũi, lấy tay dụi dụi mắt. “Phải làm sao bây giờ?” Cô lại khụt khịt mũi, tự nhủ mình phải kiên cường, bây giờ có khóc lóc cũng không giải quyết được gì.

“Chuyện gì đến sẽ đến.” Hiện tại bà cũng không có cách nào. “Có khả năng ông ấy sẽ nhượng bộ cho con và A Vũ kết hôn, đó là kết cục tốt đẹp nhất, nhưng chỉ sợ là…” Bà không nói gì thêm nữa.

Chuyện tương lai thế nào đâu ai đoán trước được, đành chờ xem ông chủ và Hàn Vũ nói chuyện thế nào rồi tính tiếp vậy.

###

“Tôi muốn cậu nhanh chóng dọn đi.” Diệp Phong Khánh nghiêm khác nói, nhưng không kích động như vừa rồi nữa, ông ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, ánh mắt sắc bén bắn về phía Lương Hàn Vũ.

“Cháu biết rồi.” Anh bình tĩnh nói. Đối với quyết định của bác Diệp anh không phản đối gì, có lẽ anh đã sớm nghĩ tới rồi, dù sao nơi này cũng không phải nhà của anh, anh không thể cứ ở đây mãi, dù sớm hay muộn thì cũng có ngày này nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.

Lúc này, Lương Hữu Chính đã lặng lẽ đi đến, nhưng không lại chỗ sô pha mà đứng một chỗ nghe hai người nói chuyện.

“Cháu muốn nói với bác một chuyện.” Ánh mắt Lương Hàn Vũ kiên định nhìn ông. “Cháu muốn kết hôn với Vịnh Hân.” Anh biết bây giờ không phải lúc thích hợp nhưng anh nhất định phải nói rõ.

“Cậu nói cái gì?” Diệp Phong Khánh giận tím mặt.

“Nhưng không phải bây giờ, cháu sẽ tôn trọng ý kiến của Vịnh Hân.” Lương Hàn Vũ bình tĩnh nói, anh không bị sự tức giận của ông ảnh hưởng. Việc kết hôn ít nhất cũng phải chờ Vịnh Hân tốt nghiệp mới tính, nhưng anh vẫn nói cho bác biết suy tính này.

Diệp Phong Khánh híp mắt. “Tôi không đồng ý.” Giọng ông lạnh lùng.

Vẻ mặt Lương Hàn Vũ không thay đổi. “Sao bác lại muốn giữ lấy Vịnh Hân bên cạnh bác? Bác hoàn toàn không quan tâm, không coi trọng cô ấy.”

“Cậu đang dạy đời tôi?” Ông trách cứ.

“Không, chỉ là cháu không hiểu.” Anh thành thật nói. “Vịnh Hân một lòng muốn làm bác vui, luôn dè dặt sợ phật lòng bác, cháu tin bác cũng biết, nhưng bác vẫn thờ ơ với cô ấy, vì chuyện này mà cháu muốn mang cô ấy đi, nhưng cháu cũng hiểu Vịnh Hân không thể bỏ mặc bác nên cháu sẽ chờ, cháu chỉ nói ra để cho bác biết quyết định của cháu thôi.”

Diệp Phong Khánh tỉ mỉ quan sát anh. “Thật ra cậu rất giống cha cậu.” Lúc này ông mới thấy tình tình Hàn Vũ rất giống cha của anh.

“Cha cháu là cha cháu, cháu là cháu.” Anh nhíu mày. “Cháu hy vọng bác đừng trốn tránh Vịnh Hân nữa, cô ấy luôn cố gắng…”

“Đủ rồi.” Ông tức giận ngắt lời anh. “Không bao giờ, tôi vừa thấy nó đã nghĩ đến…” Ông dừng lại, không nói gì nữa.

Lương Hàn Vũ hiểu ý ông, anh bình tĩnh nhìn gương mặt đầy phẫn nộ của ông, lạnh lùng nói: “Bác đổ hết mọi lỗi lầm lên người Vịnh Hân là rất bất công với cô ấy.”

“Cậu thì biết gì?” Ông rít gào, cho tới bây giờ chưa có ai dám nói như vậy với ông. “Nếu không vì nó, sao Tiểu Quân phải chết?” Thái dương của ông đã nổi gân xanh vì giận dữ. “Nếu không vì nó…”

“Đừng nói nữa.” Lương Hữu Chính mở miệng, mày ông nhăn lại. “Hàn Vũ, con về phòng đi.” Ông đi tới sô pha.

Lương Hàn Vũ lập tức đứng dậy, lướt qua người cha, đi rất nhanh về phía thư phòng, bác Diệp lớn tiếng như vậy, sợ là…

Anh đẩy cửa ra, chợt nghe một tiếng “Bịch”, anh chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã nghe dì Lâm kêu lên.

“Cẩn thận một chút.”

Anh đi vào thư phòng liền thấy Vịnh Hân ở sau cánh cửa, lập tức hiểu vừa rồi khi anh mở cửa đã đụng phải cô.

“Em có sao không?” Vẻ mặt anh căng thẳng.

Hai mắt Vịnh Hân đong đầy nước mắt, nước mắt trên mặt cũng chưa khô, hai tròng mắt trống rỗng, hồn phách không biết đã phiêu diêu đến cõi nào, ngây người đứng tại chỗ.

Anh đau lòng ôm chặt cô, thầm thở dài, xem ra cô ấy đã nghe thấy rồi.

Dì Lâm thở dài. Sao sự việc lại hỗn loạn đến mức này? Dì Lâm lẳng lặng rời khỏi thư phòng, người Vịnh Hân cần bây giờ là Hàn Vũ, bà chỉ mong cô đừng ngốc ngếch để tâm những chuyện vụn vặt thôi, dù sao cô cũng đâu có lỗi.

“Em muốn khóc thì cứ khóc đi.” Lương Hàn Vũ vỗ vỗ lưng cô, cô im lặng như vậy thật khiến người khác lo lắng.

Vịnh Hân vẫn bất động, trong đầu vẫn không ngừng lặp lại câu nói…

Nếu không vì nó, sao Tiểu Quân phải chết?

Nước mắt không ngừng chảy xuống gò má cô nhưng cô cũng không nhận ra, đôi mắt trong suốt vốn tràn ngập niềm vui giờ đây trống rỗng vô thần.

“Vịnh Hân.” Anh nâng cằm cô lên. “Nhìn anh đi.” Anh vuốt ve hai má cô, giọng nói mang vẻ nghiêm khắc hiếm thấy. “Anh nói em nhìn anh.”

Cô từ từ ngẩng đầu lên, nước mắt vỡ òa, ánh mắt dần có tiêu cự, dừng trên mặt anh. “A… A Vũ… A Vũ…” Cô cất lời, cả người không ngừng run rẩy, bất lực dựa vào anh.

“Anh ở đây.” Anh ôm chặt cô, vỗ về tấm lưng run rẩy của cô, nước mắt cô thấm vào ngực anh có chút lạnh, ngực anh bỗng nhiên thắt lại, sự đau khổ và tuyệt vọng của cô khiến anh đau lòng.

Cô vẫn nức nở không ngừng, nhưng không khóc lớn, chỉ mải miết rơi lệ, đau đớn khiến cô cảm thấy không thở nổi. “Cha… hận em.” Cô thống khổ nhắm mắt lại.

Anh không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ biết ôm lấy cô, để cô dựa vào mình.

“Cha…hận em…”. Cô nỉ non, không ngừng lặp lại câu nói ấy. “Cha hận em..”

“Đừng nói nữa.” Anh nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thấy sự đau đớn và yếu đuối nơi đáy mắt cô, anh không ngừng lau nước mắt cho cô, hôn lên khóe môi run rẩy của cô, dịu dàng thì thầm: “Anh yêu em, Vịnh Hân.”

Cô trợn tròn mắt, nước mắt lại càng đong đầy. “A…Vũ, A Vũ…” Cô nhăn mũi, khóc thành tiếng. “A Vũ…” Cô ôm lấy cổ anh, mặt chôn nơi gáy anh, hơi thở ấm áp phả lên yết hầu anh, nước mắt làm ướt da anh.

“Anh ở đấy.” Anh vỗ nhẹ lưng cô.

“A Vũ… em… em…” Cô không nói nên lời, A Vũ yêu cô, cô thấy đau đớn trên người mình từ từ tản đi, khoảng trống trong lòng đã được lấp đầy. “A Vũ, anh có thể nói lại lần nữa không?” Cô nức nở nói.

Anh hôn lên môi cô, từ từ dời đến bên tai cô, hết lần này đến lần khác nói yêu cô. Cô càng khóc lớn, cả người yếu ớt dựa vào lòng anh, anh không ngừng thì thầm lời yêu bên tai cô, hai tay gắt gao ôm cô vào lòng, từ từ xóa đi những vết thương lòng của cô.

Tiếng khóc của cô dần nhỏ đi, Lương Hàn Vũ khom người bế cô đến sô pha ngồi xuống, để cô nằm gọn trong lòng anh, anh lấy giấy mềm dịu dàng lau đi nước mắt của cô, Vịnh Hân cầm giấy lau mũi, mệt mỏi dựa vào anh.

“A Vũ.” Giọng cô toàn âm mũi, vẫn khóc thút thít không ngừng.

“Ừ.” Anh lên tiếng, vuốt ve mí mắt đã đỏ lên vì cô khóc.

Cô nghẹn ngào thở dài. “Em mệt quá.” Cô dụi dụi mắt, muốn mình tỉnh táo lại, lại bị anh dịu dàng kéo tay xuống, cô lại thở dài, tìm một vị trí thoải mái trong ngực cô. “Mắt em khó chịu.”

“Em nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi.” Anh vỗ nhẹ lưng cô, cô khóc lâu như vậy, mắt tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.

Cô nghe lời nhắm mắt lại, hai tay vẫn ôm lấy lưng anh, rất sợ anh sẽ bỏ cô đi. Lương Hàn Vũ lẳng lặng ôm cô, đắp chăn cho cô, thời gian chậm chạp trôi , đến khi anh nghĩ cô ngủ rồi thì cô đột nhiên nói.

“A Vũ, em phải làm sao bây giờ?”" Giọng nói của cô đã bình tĩnh hơn. “Cha… cha hận em, em không biết phải đối mặt với ông ấy thế nào nữa.” Cô khụt khịt mũi, chua xót lại trào lên.

“Em dọn ra ngoài ở với anh đi.” Anh nói. Sau khi Diệp Phong Khánh nói những lời kia thì ý nghĩ này đã hình thành trong đầu anh.

“Dọn ra ngoài?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh kiên định gật đầu. “Bác trai muốn anh nhanh chóng dọn đi.”

Vịnh Hân bất động nhìn anh trân trối, cô chỉ nghe lén phần sau cuộc đối thoại của họ nên không biết chuyện này.

“Dù sao nơi này cũng không phải nhà của anh, Vịnh Hân à, anh không có quyền sống ở đây.” Anh vuốt tóc cô.

“Nhưng mà… nhưng mà em không muốn anh đi.” Cô sợ hãi ôm lấy anh.

“Anh biết.” Anh hôn lên trán cô. “Nếu em ở đây không thoải mái thì dọn ra cũng anh đi.”

“Nhưng mà em…” Lòng cô rối bời. “Sao cha lại bắt anh dọn đi? Vì sao chứ?” Cô chợt ngộ ra. “Là vì chuyện vừa rồi sao?”

“Đừng truy cứu việc này nữa, không quan trọng mà.” Anh huơ tay. “Vịnh Hân à, có nhiều chuyện không nhất thiết phải tìm ra nguyên nhân, cho dù tìm ra mấu chốt thì đôi khi cũng không thể giải quyết được vấn đề, như chuyện của mẹ anh vậy, dù bà có làm gì, cố gắng như thế nào thì cha anh thủy chung vẫn chỉ yêu …” Anh chợt nói, không nói gì thêm, nhưng khẽ nheo mắt, đáng lẽ anh không nói đến chuyện này.

“Vẫn chỉ yêu mẹ em.” Cô nói thay anh. “Dường như… dường như cho dù em có cố gắng như thế nào thì khi cha… nhìn em vẫn chỉ nghĩ đến cái chết của mẹ mà thôi.” Nước mắt của cô lại vô thức tràn ra. “Thật ra… thật ra em đã sớm biết cha không thích em, em đã từng nghĩ… có phải vì em không phải là con trai không, hơn nữa… mẹ vì em… mà qua đời, cho nên… cho nên em vẫn… cảm thấy có lỗi với cha, nếu không vì em… mẹ sẽ không…”

“Chuyện đó đâu phải lỗi của em.” Anh ngắt lời cô, diu dàng lau nước mắt cho cô. “Em đừng để tâm nhứng chuyện nhỏ nhặt đó.”

Cô gượng cười. “Quân Huệ cũng từng nói với em như thế, cậu ấy còn mắng em nhàm chán, não tàn, nhưng mà… nhưng mà mẹ vì sinh em mà qua đời là sự thật, em biết… cha ra nước ngoài nhiều năm như vậy là vì không muốn nhìn thấy em, vì nhìn em sẽ khiến ông ấy nhớ đến mẹ, nên ông rất đau khổ, em… em luôn mong mình là một đứa con ngoan ngoãn, giỏ giang… hiếu thảo với cha, nhưng mà… ông ấy rất hận em, ông ấy hận em, em không biết phải làm sao.” Cô bất lực khóc, câu nói tràn đầy ý hận của cha vang lên bên tai cô, cô vốn nghĩ cha không thích cô thôi, nhưng không ngờ… ông lại hận cô như vậy, cô thật sự không biết phải đối mặt với ông như thế nào.

“Vịnh Hân, hãy tin anh, đây không phải lỗi của em.” Anh vuốt ve hai gò má của cô. “Hãy suy xét vấn đề ở nhiều mặt, luôn có nhiều chọn lựa khác nhau, cha anh cũng yêu mẹ em, mức độ chỉ hơn chứ không kém cha em, nhưng ông ấy thích em, thương em, mỗi lần thấy em thì ông ấy rất vui sướng, vì qua em, ông ấy có thể thấy được bóng dáng người mà ông ấy yêu.”

“A Vũ…” Cô ngây ngốc nhìn anh, nước mắt lại chảy xuống.

Anh cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt ướt át của cô. “Đừng khóc nữa, anh thích nhìn lúm đồng tiền của em.” Anh dịu dàng nói với cô.

“A Vũ.” Cô vẫn khóc không ngừng, ôm chặt lấy anh, giấu mặt vào vai anh. “Em… không khóc, cũng không muốn khóc.” Cô khụt khịt mũi, lau nước mắt trên mặt đi, ngẩng đầu mỉm cười.

Anh cúi đầu áp trán mình vào trán cô, mũi anh chạm vào mũi đã đỏ lên của cô. “Có muốn uống nước cam không?” Mắt anh mang ý cười.

“Dạ.” Cô cười, để lộ ra lúm đồng tiền, vô âu vô lo tựa như cô bé mười năm trước. Mà A Vũ vẫn luôn dịu dàng như vậy, chỉ cần ở bên anh thì mọi đau khổ, uất ức của cô sẽ từ từ phai nhạt, chỉ còn vui sướng vấn vít trong lòng mà thôi.

###

Lương Hữu Chính ngồi trên sô pha, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, thật lâu sau mới bỏ tay xuống, thấp giọng nói: “Đừng tra tấn Vịnh Hân nữa, nó là đứa trẻ tốt mà.”

“Với tôi là nói, nó chính là người khiến tôi đau khổ.” Diệp Phong Khánh lạnh lùng nói.

“Anh biết rõ chuyện đó nó đâu có quyền quyết định, sao lại đổ hết lỗi cho nó? Tiểu Quân khi mang thai nó rất vui vẻ, luôn tràn đầy hạnh phúc và cảm kích, cô ấy nhất định cũng hy vọng anh đối xử tối với nó…”

“Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa này. Cô ấy hy vọng…” Ông quát: “Người chết thì còn có thể hy vọng gì? Toàn là những lời ngu xuẩn để lừa gạt người khác.”

Lương Hữu Chính nhìn thẳng vào ông, rất lâu không nói gì, cuối cùng quyết tâm nói: “Nếu đã như vậy thì hãy để Hãn Vũ chăm sóc cho nó đi.”

Ánh mắt Diệp Phong Khánh sắc bén quét về phía ông. “Cậu luôn che chở cho nó, cứ như cậu là cha của nó vậy.”

Lương Hữu Chính nhíu mày. “Nó là con gái của Tiểu Quân, tôi đương nhiên thương nó rồi.”

“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Diệp Phong Khánh nheo mắt nhìn ông chằm chằm.

“Có ý gì?” Giọng Lương Hữu Chính ẩn chứa tức giận hiếm thấy.

“Có lẽ cậu nên nói cho tôi mới phải.” Giọng ông lạnh lùng.

“Nếu anh ám chỉ tôi và Tiểu Quân có quan hệ mờ ám thì tôi thấy anh điên thật rồi.” Ông đột nhiên đứng dậy, giọng nói tràn ngập tức giận. “Tôi nghi ngờ không biết anh có thật sự hiểu Tiểu Quân không, anh thế nhưng…” Nếu hai người họ không phải là hai ông già, mà là mấy đứa trẻ tràn đầy tinh lực thì ông đã đấm Diệp Phong Khánh một cái rồi.

Diệp Phong Khánh ngồi bất động trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi. “Thật xin lỗi, là tôi quá đáng.” Ông nhíu chặt mi tâm.

Lương Hữu Chính nghiến răng ngồi lại sô pha. “Tôi không hiểu cuối cùng anh nghĩ gì nữa! Người Tiểu Quân yêu là anh…”

Diệp Phong Khánh khẽ cười ra tiếng, ngắt lời Lương Hữu Chính. “Tôi biết, cô ấy là người con gái tốt nhất mà tôi từng gặp trong đời.” Bởi vì nhắc đến vợ yêu nên mắt ông liền xuất hiện vẻ dịu dàng hiếm có. “Nhưng tôi biết cô ấy không thể thiếu cậu.”

“Cô ấy chỉ có tình cảm chị em với tôi thôi.” Lương Hữu Chính khàn giọng nói.

Diệp Phong Khánh không tiếp tục đề tài này, chỉ nói: “Rót cho tôi ly rượu được không?”

Lương Hữu Chính đứng dậy, vào bếp lấy hai ly rượu, sau đó mở chai rượu rót rượu cho Diệp Phong Khánh và mình.

“Lần này ngồi máy bay về, mới cảm thấy mình đã già thật rồi.” Diệp Phong Khánh uống một hớp rượu, mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

“Đúng vậy.” Lương Hữu Chính cũng uống một hớp rượu. “Lâu rồi chúng ta chưa ngồi uống rượu với nhau thế này.”

Mấy năm nay ở Mĩ, hai người họ đều bận bịu chuyện công ty, dù có cơ hội ngồi tâm sự với nhau thì cũng chưa từng nhắc đến Tiểu Quân, vì đó là nỗi đau trong lòng cả hai, không ai dám chạm đến.

Hai người lặng lẽ uống rượu, không ai nói gì, đến khi trong thư phòng mơ hồ truyền đến tiếng khóc của Vịnh Hân thì Lương Hữu Chính mới nới: “Thế nào? Hãy để Hàn Vũ chăm sóc nó đi!”

Diệp Phong Khánh lại nói: “Mấy năm nay đều là cậu giúp đỡ tôi.” Ông nhẹ nhàng mân mê ly rượu, chăm chú nhìn chất lỏng màu đỏ thẫm trong ly. “Vì Tiểu Quân, có thể nói cậu gần như bỏ mặc vợ con, hy sinh rất nhiều, đôi lúc tôi thường nghĩ, Tiểu Quân vì sao bỏ cậu mà chọn tôi… Nhưng mà những lời này cũng không ai trả lời được, đáp án đã theo cô ấy nằm lại trong đất rồi.”

Lương Hữu Chính trầm mặc, giờ ông mới biết Diệp Phong Khánh để ý đến quan hệ của ông và Tiểu Quân đến thế, trước kia chưa từng nghe ông ấy nói đến.

Diệp Phong Khánh nâng ly uống cạn, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Làm theo ý cậu đi! Hãy kêu Hàn Vũ mang nó đi.”
Bình Luận (0)
Comment