Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 13


Lẽ nào chị không phải người hiếu chiến?
......
Cố Ngôn Minh là con một, thực ra Ôn Dương không có quan hệ huyết thống với anh ấy.
Nhưng kể từ ngày Ôn Dương gọi Cố Ngôn Minh hai tiếng "anh trai" hồi nàng còn học đại học, từ tận đáy lòng anh đã nhận nàng là em gái.
"Tay em có sao không?"
Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Cố Ngôn Minh nghe nói Ôn Dương trong quá trình bắt giữ đã bị tên tội phạm ma tuý cắn vào tay, anh vội vàng đi tìm Ôn Dương, người đang lau xe ở bãi đậu xe...
Ôn Dương đưa vết cắn trên cổ tay cho Cố Ngôn Minh xem.
Chỉ là nhìn hơi đáng sợ, chứ chưa rách một mảng.
Cố Ngôn Minh thở phào nhẹ nhõm, kéo Ôn Dương đến phòng y tế:
"Đi lấy thuốc đi, cứ thế này ra ngoài làm gì giống con gái nữa."
"Đội trưởng Cố, anh đừng chuyện bé xé ra to.

Vết thương nào trên người anh ít đáng sợ hơn của em?"
Ôn Dương cạy bàn tay ra, không cho Cố Ngôn Minh nắm chặt:
"Anh, đang trong Sở.

Anh đừng dây dưa lằng nhằng với em.

Em không muốn bị bố sắp đặt ăn bữa cơm xem mắt với anh lần nào nữa."
Danh là đội trưởng chống ma túy không hề run sợ trước các trùm ma túy, nhưng lúc này anh lại bị hai chữ "xem mắt" làm cho khiếp đảm.

Bị Ôn Dương nhắc nhở như vậy, anh mới nhớ lại trải qua kinh khủng hai năm trước.
Bị sư phụ mình sắp đặt xem mắt với em gái mình sao?
Đội trưởng Cố lại nổi da gà.
"Thì ai bảo em còn chưa tìm được người yêu??! 30 tuổi rồi, sư phụ chắc chắn sẽ nóng lòng."
"Này, tính em nóng nảy như vậy.

Đội trưởng Cố, phiền anh xem lại ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư của anh được không? Một người đàn ông độc thân 36 tuổi có tư cách gì lên mặt dạy em?"
Ôn Dương đây mới không phục.
Những người đã kết hôn trong Sở càm ràm thì nàng chịu, nhưng đội trưởng cố lấy đâu ra "tư cách" lên mặt với nàng?

Lần yêu đương gần đây nhất của anh là khi còn học đại học, sau đó độc thân suốt chục năm trời, nay đã mất đi một làn da đẹp.
"Khụ khụ ~~ Anh còn có việc phải đi trước, em tự đến phòng y tế đi nhé, gay go quá thì đến Bệnh viện số 1 bên cạnh hẹn chuyên gia khám cho, kẻo sư phụ em biết lại mắng anh."
"Thôi đi, bố em không kém chuyên nghiệp đến thế! Bị thương một chút mà hẹn chuyên gia cái gì? Chỉ có anh mới làm thế."
Cố Ngôn Minh giả vờ vội vàng, rời khỏi bãi đậu xe của đơn vị.
Về khoản đấu khẩu, anh chỉ có nước thua khi đối đầu với cô em gái, chuồn là thượng sách.

Thấy Cố Ngôn Minh cuống cuồng chạy trốn, Lý Duyên Thanh mới nhàn nhã đi tới trước mặt Ôn Dương:
"Không trách được bố cháu, đến chú cũng thấy hai đứa hợp nhau."
"Thôi đi chú Lý, chú cũng tới trêu cháu sao?"
"Cô nam quả nữ, đã thân càng thêm thân, thật sự không cân nhắc một chút sao Cừu Cừu?"
Sĩ quan Ôn, người đang cọ rửa xe cảnh sát, đang định phản bác lại thì nghe thấy tiếng động từ bên bức tường.
Hai cảnh sát chạy tới kiểm tra xem có chuyện gì.
Ấy mà, vừa nhìn...
Ô hay, ba người nghe lén ở góc tường?
Đều là người quen.
"Hehe."
"Hihi."
Lưu Dịch và Trần Phi xấu hổ nhìn Lý Duyên Thanh và Ôn Dương, chỉ có Giản Mộc Tư bên cạnh bình tĩnh lướt điện thoại, không liếc mắt lên nhìn một cái.

"Thật ngại quá Ôn đại ca, bọn em đang..."
"Có con mèo đi ngang qua, họ đang bắt mèo."
Giản Mộc Tư thản nhiên nói vậy, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc.
"Vâng, vâng, đúng đấy Ôn đại ca, ban nãy có một con mèo rất dễ thương, anh Lưu nhìn thích quá, muốn mang nó về chơi cho vui."
"Đúng đúng, chúng tôi không hề nghe thấy bất cứ điều gì đáng lẽ không nên nghe thấy."
Trần Phi lờm Lưu Dịch thật thà chất phác.
Ở đây không có 300 lượng bạc, không đánh mà khai, anh Lưu anh được đấy.

Lưu Dịch ngượng ngùng sờ trán, tại sao trên tay đầy mồ hôi thế này?
Ôn Dương "hề hề" hai tiếng, thầm đảo mắt.
Coi như hai người họ không tồn tại, nàng quay lại trả lời câu hỏi của Lý Duyên Thanh:
"Không cân nhắc, cháu đã biết anh trai kể từ khi anh ấy lần đầu tiên trở thành cảnh sát.


Đã 12 năm rồi, nếu có ý thì chúng cháu đã ở bên nhau từ sớm."
Ôn Dương vừa nói vừa gật đầu, càng tăng thêm tính khẳng định:
"Trong lòng cháu, cháu chỉ coi anh ấy là anh trai, không có khả năng khác."
"Được thôi, nếu sau này gặp được đối tượng, nhất định phải nói cho chú sớm."
"Tất nhiên, cháu chắc chắn sẽ báo tin vui cho chú đầu tiên."
......
Sau khi hai sĩ quan tuần tra rời đi, hai thành viên đội cấp cứu mới chịu rời khỏi vị trí nghe lén lý tưởng ở góc tường và trở về phòng trực.
"Oa, anh Lưu, anh nhìn thấy không? Đội trưởng phòng chống ma túy đẹp trai nhất Sở Cảnh sát cách vách, năm ngoái vừa được thăng chức phó sư đoàn! Cấp bậc phó sư đoàn trẻ tuổi nhất ở đơn vị bên cạnh!"
"Sao chú hóng được nhiều thế?"
Về khoản hóng hớt, Lưu Dịch khá bội phục Trần Phi.
Ba đơn vị kiềng ba chân vững chắc, Trần Phi luôn có nguồn để nắm bắt những tin đồn nhảm của từng đơn vị.
Vừa mới dẫn Lưu Dịch và bác sĩ Giản lén lút đeo bám góc tường hóng chuyện, trông giống một thanh niên trẻ tuổi chỗ nào?
"Nguồn tin tức ở đâu không quan trọng, quan trọng là nội dung của nó.

Vừa rồi em thấy ý của sư phụ Lý, không phải chú ấy đã gán ghép đại ca Ôn và đội trưởng Cố một hai ngày rồi sao? Nhưng mà bọn họ đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, rất hợp."
"Khụ...!khụ khụ...!khụ khụ..."
"Chị, cổ họng chị lại ngứa hả? Chị có muốn ra ghế sofa chợp mắt một lát không? Để em với anh Lưu trực là được.

Chị đang bị cảm nặng đấy, phải nghỉ ngơi thêm."
Trần Phi lo lắng nhìn Giản Mộc Tư ngồi sau bàn làm việc, người kia đồng ý với cậu một cách hiếm hoi.
Nhưng cô không nghỉ ngơi trên ghế sofa, chỉ yên lặng ngồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Giản Mộc Tư vẫn cảm thấy hơi khó thở.
Cô vươn tay cởi bỏ khẩu trang y tế đang bịt kín mũi và môi ra, cuối cùng cũng hít thở được một chút không khí trong lành.
......
Giao lộ của đường một chiều bị chặn bởi hai ô tô chạy song song.
Một chiếc là xe cấp cứu dừng bên đường vừa cứu người cách đây ít phút, chiếc còn lại là xe tải tầm trung vừa gặp tai nạn giao thông.
Ôn Dương đậu xe bên đường, chỉ dẫn Trương Lộ Chi đến ngã tư giải toả giao thông, còn nàng đến đằng trước kiểm tra tình hình.
Chiếc xe tải vì muốn tranh giành làn đường, nên đã đâm văng đèn chiếu hậu của xe cấp cứu.
May mà khi sự cố xảy ra, trên xe cứu thương không có người, ba nhân viên cấp cứu lúc đó đang cứu người bên lề đường.

Thấy cảnh sát đến mà không phải là cảnh sát giao thông, tài xế xe tải càng hoảng sợ.
Rốt cuộc đã làm ra chuyện tội lỗi tày trời đến mức độ nào mà ngay cả cảnh sát cũng được gọi đến?
Đôi vợ chồng trung niên cuống cuồng lo lắng, liếc nhìn các bác sĩ cấp cứu trên vỉa hè.
Xem ra đụng phải xe cấp cứu là chuyện nghiêm trọng.
"Cảnh sát, chúng tôi không cố ý, chúng tôi nhận tội, chúng tôi xin đền, tất cả là lỗi của chúng tôi, đừng bắt chúng tôi đi.

Chúng tôi còn phải chăm người già và trẻ nhỏ, kiếm chút tiền sinh hoạt thật không dễ gì."
Lúc đầu Ôn Dương còn tưởng tại xe tải tông vào xe cứu thương, nhưng nhìn sơ qua, những người mặc đồng phục cấp cứu đều ở phía đối diện...
"Hai người cứ đánh xe ra đậu trước đi.

Đây là đường một chiều, đừng đỗ xe ở đây, đường đang tắc nghẽn."
"Vâng vâng, sĩ quan, chúng tôi đi ra bây giờ đây, chúng tôi làm ngay đây."
Ôn Dương đứng giữa đường điều khiển những xe đằng sau đi tới, chẳng bao lâu sau, cả con đường đã lại thông thoáng.
Lúc này nàng mới có thời gian sang vỉa hè đối diện kiểm tra tình tình.
Khi Ôn Dương bước tới, Giản Mộc Tư đã cứu xong ông cụ nhặt rác bị ngừng tim vì ngã đột ngột.
Ba người trong đội cấp cứu luân phiên nhau thực hiện hồi sức tim phổi, cuối cùng ông cụ cũng tự thở được.
Vừa rồi, Giản Mộc Tư đang cố định chân cho ông cụ.
Trong lúc bị ngã, bắp chân của ông cụ nhặt rác đã bị gãy.
Ngay lúc Giản Mộc Tư đang định nâng đầu ông cụ lên khiêng người dậy cùng đội cấp cứu, bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại.
Ôn Dương tinh mắt nhanh tay lập tức ôm lấy cô từ phía sau, làm khiên đỡ cho cô.
Bản thân sắp ngất nhưng vẫn không quên đỡ phần đầu của bệnh nhân lên?
"Chị, chị không sao chứ?"
"Bác sĩ Giản!"
"Thôi được rồi, ngồi xuống một chỗ đi."
Ôn Dương giúp đỡ lấy đầu ông cụ, nhẹ nàng đặt ông xuống giường cáng.
Ngay sau đó, nàng cố sức dìu hai cánh tay Giản Mộc Tư, đặt cô ngồi ngay ngắn lên nền đường cạnh vỉa hè.
Tiếp đó nàng xoay người chạy tới cạnh Lưu Dịch và Trần Phi:
"Chị ấy bị cảm sao?"
"Cảm nặng, hôm qua chị em bị cảm nặng, họng đau dữ dội lắm...!Cũng trùng hợp, cả trưa nay phải làm việc suốt, mãi không có thời gian ăn uống nghỉ ngơi, có lẽ chị ấy đã kiệt sức."
Ôn Dương gật đầu khi nghe vậy, thầm nghĩ, chẳng trách vừa rồi ai đó không hề hé răng nửa lời, thảo nào ngoan như vậy.
Giản Mộc Tư đang ngồi dựa vào bức tường phía sau, thở hổn hển.
Tay chân cô mềm nhũn, mất hết sức lực, chỉ thở thôi cũng gần như thấm ướt chiếc khẩu trang, nhưng không có sức đâu để cởi.
Lần này Ôn Dương không còn quan tâm liệu Giản Mộc Tư có cho phép hay không, nàng tự ý tháo khẩu trang giúp cô.

Xong xuôi, nàng lấy gói khăn giấy ra từ trong túi, cũng không cứ thế đưa cho đối phương.
Nàng rút một tờ khăn giấy ra, đưa tay lau mồ hôi trên mặt giúp người kia.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Giản Mộc Tư, đã sớm không còn có thể phân biệt rốt cuộc là mồ hôi hay hơi ẩm.
Động tác tay Ôn Dương vô cùng tỉ mỉ, chỉ khi lau hết mồ hôi nàng mới hài lòng.
Cuối cùng, nàng cúi người xuống, bế Giản Mộc Tư lên xe cấp cứu.
Trước khi đối phương kịp lên tiếng phàn nàn, nàng đã tự tìm cho mình một cái cớ: "Cảnh sát nhân dân không thể thấy chết không cứu."
Nàng nhẹ nhàng đặt người trong vòng tay ngồi lên ghế xe cứu thương, thấy người kia ngồi yên vị trên xe mới có thể an tâm.
Nàng lại dúi gói khăn giấy còn lại vào tay Giản Mộc Tư, nhìn đôi mắt đã lấy lại được một chút tia nắng, quay đầu nói với Lưu Dịch ở ghế lái: "Mọi người đến bệnh viện trước đi."
......
Trở lại ngã tư, Ôn Dương lái xe tuần tra đi theo, đến tòa cấp cứu của Bệnh viện số 1.
Ngay khi xe cấp cứu vừa dừng lại, Ôn Dương đã chờ sẵn từ bên ngoài giúp mở cửa sau.
Cảnh sát Ôn thành thạo đưa tay giúp kéo giường cáng xuống, Lưu Dịch vừa bước xuống ghế lái lập tức thế chỗ cho nàng, phối hợp với Trần Phi đẩy giường cáng di động đến toà nhà cấp cứu.
Ôn Dương đứng cạnh xe cứu thương, cô cảnh sát mắc bệnh sạch sẽ giờ đây cũng không hơi đâu quan tâm đến bụi bặm từ phía sau xe cứu thương bám lên quần.

Nàng đỡ Giản Mộc Tư đang ngồi phía sau xe lên bằng cả hai tay, dìu người kia xuống xe, khóe môi nhếch lên một đường vòng cung hiếm thấy.
Giản Mộc Tư lúc này mới giống một con người bình thường chứ ~
Ôn Dương còn chưa kịp xúc động xong, đã bị Giản Mộc Tư vỗ nhẹ lên bàn tay đang đỡ của nàng.
Bác sĩ Giản không ngoảnh đầu nhìn lại, vẫn cứ chịu đựng đi theo Lưu Dịch và Trần Phi phía trước.
"Haha ~"
Sĩ quan Ôn nhẹ nhàng thở ra, muốn rút lại những gì nàng vừa nói một giây trước.
Chắc chắn rồi, để cô Giản nào đó nhận thua vì ốm đúng là chuyện không thực tế.
Nàng lắc đầu, trở lại trên xe.
"Cậu có nghĩ Giản Mộc Tư rất hiếu chiến không?"
Ôn Dương nhìn Trương Lộ Chi trên ghế phụ với vẻ mặt ghét bỏ, cố gắng kéo đồng minh về phía mình.
Trương Lộ Chi mãi vẫn không thấy nói gì,
"Đại ca, em có thể nói thật không?"
"Cho phép."
"Chị không nghĩ là...!về mặt cạnh tranh hơn thua ấy...!cả hai chị đều rất hiếu chiến giống nhau sao?"
Bàn tay cầm chai nước khoáng của Ôn Dương sững lại, nàng trở tay ném văng đi, chai nước khoáng vẽ thành một hình parabol "xinh đẹp" đáp chính giữa bụng Trương Lộ Chi đang nửa nằm nửa ngồi.
Trương Lộ Chi kêu một tiếng "Ớ", ôm chặt lấy bụng mình.
Sau đó, cậu nhìn đại ca Ôn nhà mình rất lâu mà không nói nên lời.
Thời buổi bây giờ, cứ nói thật là sẽ gặp báo ứng.

......
Lời editor:
Về cách xưng hô nàng - cô, nhiều bộ sẽ quen dùng "nàng" cho bên thụ, nhưng ở đây đều là....!cường x cường? Ai ít tuổi hơn auto nàng, dù gì ai rồi cũng sẽ bị ăn thôi~.

Bình Luận (0)
Comment