Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 67


Sinh nhật vui vẻ
......
Ba người nhà Lưu Dịch và Ôn Dương lên xe của Giản Mộc Tư, còn Trương Lộ Chi và Trần Phi bị nhét vào xe của Cố Ngôn Minh làm bóng đèn.
Hai chiếc bóng đèn công suất lớn rất biết tự giác, biết rằng ghế phụ lái là dành cho Kiều Mộ Quân.
Hai anh em mỗi người mở một cửa sau, Trần Phi còn biết mở cửa cho phụ lái cho Kiều Mộ Quân đang đến gần.
"Chị ngồi ghế phụ đi, em với thằng Lộ to khoẻ, bọn em ngồi sau dễ hoạt động hơn."
Tay mở cửa xe của Cố Ngôn Minh khựng lại.

Bây giờ anh không chỉ cảm thấy em gái mình nối giáo cho giặc, cả nhóm bạn nửa lạ nửa quen này cũng nối tiếp nhau đứng về phía Kiều Mộ Quân.
"Cố Ngôn Minh, đi đường Hoàn Hồ đến quán lẩu Tiền Lai Dã."
Khi mọi người thảo luận xem nên đi ăn tối ở đâu sau chuyến đi công viên giải trí của cả nhóm kết thúc, Kiều Mộ Quân đã chốt quán lẩu Tiền Lai Dã hộ mọi người.
Đương nhiên Ôn Dương không lạ gì quán lẩu Tiền Lai Dã.
Từ hồi nàng điều tra kinh tế trong công ty của Giang Thần, nơi Giang Thần thường tụ họp với bạn bè chính là tại quán lẩu Tiền Lai Dã.

Chưa kể, đôi vài lần Ôn Dương ghé qua cùng Giang Thần đã khiến hai người trở thành bạn bè với ông chủ và vợ ông chủ của quán lẩu.
Hương vị lẩu của Tiền Lai Dã quả thật đã được công nhận.
Đã từng ăn ở nhà hàng này, Ôn Dương gật gật đầu, những người khác tự nhiên cũng không có ý kiến.
Điều khiến mọi người không có ý kiến hơn nữa chính là, giám đốc Kiều đã nói, đồ lẩu ăn thoả thích, rượu nước uống thả ga, cô ấy sẽ trả hết.
Có người trả tiền, đương nhiên sẽ có người hưởng ứng.

Được ăn miễn phí, tội gì mà không đi.
Xe Cố Ngôn Minh đi trước dẫn đường, xe Giản Mộc Tư nối đuôi theo sau.
Chịu áp lực rất lớn, tài xế Cố Ngôn Minh lái xe suốt chặng đường dưới ánh mắt tươi cười của Kiều Mộ Quân.
Anh nhìn về phía trước theo hướng dẫn của điều hướng, trong khi người ngồi trên ghế phụ kia coi anh như danh lam thắng cảnh mà ngắm.
Tại hàng ghế sau, hai anh em ngồi ngắm đường phố ngay từ đầu đã xác định làm hai cái bóng đèn không dùng điện.
Nhưng cảnh tượng ở hàng ghế trước quá đặc sắc, không xem không phải con người.
Chỉ bàn tán xem kịch vui đương nhiên là chưa đủ, hai anh em ngầm hiểu ý nhau, lấy điện thoại ra, tắt flash và âm thanh camera, chuyển tiếp một nùi ảnh cho người đi xe phía sau.
Wechat của người ngồi ghế phụ xe phía sau không ngừng reo lên, Ôn Dương không chịu được nữa, bèn lấy điện thoại ra.
Vừa nhìn thấy tin nhắn từ Trương Lộ Chi và Trần Phi, nàng lập tức phá lên cười:
"Hahahaha~ Không hổ là Mộ Quân, cái mặt mê trai kia thật làm tôi tâm đắc, thật tâm đắc."

Trong khi chờ đèn xanh, Ôn Dương cho Giản Mộc Tư xem góc nghiêng mê trai của Kiều Mộ Quân, sau đó chia sẻ bức ảnh cho Lưu Dịch ở ghế sau.
Thế là cảnh tượng đặc sắc của xe phía trước đã được lan truyền khắp xe phía sau.
"Hai ông kia~"
Kiều Mộ Quân nhướng mày nhìn Trương Lộ Chi và Trần Phi.
Ngay khi hai người nghĩ rằng họ sắp tới số vì hành vi phát tán bừa bãi, Kiều Mộ Quân ung dung nói: "Chụp đẹp đẹp chút đi."
Giám đốc Kiều đúng là giám đốc Kiều!
Cố Ngôn Minh liếc nhìn người ngồi trên ghế phụ.
Thật ra anh ấy biết rõ cảm giác trong lòng mình, anh cũng biết ngay từ lần đầu tiên gặp Kiều Mộ Quân, trái tim anh đã rung động...
Anh thu hồi ánh nhìn của mình mà không để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng anh là một cảnh sát phòng chống m@ túy.
Từ ngày quyết định dấn thân vào sự nghiệp phòng chống m@ túy, anh đã nghĩ mình không thể là mái ấm của bất kỳ ai.
Thứ gọi là cảm giác an toàn sau lưng cảnh sát...
Anh thậm chí còn không thể mang lại cái gọi là an toàn cho bản thân mình, chứ đừng nói đến chuyện an toàn cho người bên cạnh.
......
Các nhân viên của nhà hàng lẩu Tiền Lai Dã cực kỳ sành sỏi qua sự huấn luyện của ông chủ.
Thấy Kiều Mộ Quân ngồi trong xe, họ lập tức đứng trước chỉ cho chiếc xe tiến vào khu đậu xe.
Đây là đặc quyền dành riêng cho bạn bè của ông chủ và vợ ông chủ.
Bất kể trong tiệm đang có đông khách hay không, bất kể những chiếc xe trong khu đậu có chen chúc đến mấy, sẽ luôn có vài chỗ đậu xe dành riêng cho những người bạn tốt bất cứ lúc nào.
Sau khi xuống xe, Kiều Mộ Quân ghé vào tai người quản lý đang trực, nói thầm: "Chuẩn bị sẵn sàng hết chưa?"
"Dạ xong hết rồi ạ."
Người quản lý ngắt lời, rồi lại nói thêm:
"Sếp Giang và sếp Giản cũng đang trên đường tới."
Kiều Mộ Quân mỉm cười, như vậy là yên tâm.

Âm thầm lo lắng suốt cả chặng đường, cuối cùng cũng yên tâm khi biết hai người bạn đang sắp đến.
Quản lý dẫn mọi người vào phòng riêng.
10 người ngồi vừa khít chiếc bàn lớn, đến cả cô bé Lưu Duyệt cũng có chỗ riêng.
Yên vị xong xuôi, Kiều Mộ Quân dặn dò quản lý:
"Có thể lên món rồi."
Nghe chừng có vẻ kỳ quái, Ôn Dương nhướng mày, nói:
"Bà gọi món rồi à?"

"Ừ, gọi sẵn trước khi đến."
Giám đốc Kiều nói khoác mà không đỏ mặt, rõ ràng đồ nhúng lẩu là do Giang Thần đặt trước.

Còn về bữa tối hôm nay, là do Giản Thính mời.
Các món đặt trước ngay lập tức được bốn nhân viên phục vụ bày lên bàn.
Nhìn thấy những món tuyệt vời như vậy, Trương Lộ Chi và Trần Phi cùng kinh ngạc: "Nhiều như vậy sao?"
Lưu Dịch và vợ anh liến thoắng khua tay khách sáo:
"Cô Kiều không cần khách khí như vậy, chúng tôi chỉ có mấy người thôi, thực sự ăn không được nhiều đến vậy."
Ôn Dương nhìn Kiều Mộ Quân, không biết cô bạn đang ủ mưu gì.
Tôm Argentina, sò điệp bắc cực, bào ngư hai đầu, còn có cả các nguyên liệu tươi sống được vận chuyển bằng đường hàng không từ Tứ Xuyên...!Tất cả đều đã được đặt trước, nếu đòi trả lại sẽ không đúng mực, Ôn Dương nghĩ, lát nữa về nhà chỉ cần chia hóa đơn với Kiều Mộ Quân là được.
Đương nhiên cần phải chia, không nói đến điều kiện gia đình, Ôn Dương chỉ có thể coi là một công chức có mức lương khá khẩm mà thôi.
Bữa lẩu ít nhất cũng phải vài vạn tệ này, nàng phải khiến người họ Kiều rút vài lít máu, như vậy mới nhớ dài lâu.
Tiệc lẩu đang vui vẻ giữa chừng, bỗng có tiếng gõ cửa lịch sự phát ra từ bên ngoài phòng riêng.
Khóe môi Kiều Mộ Quân cong lên, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ với Ôn Dương.
"Người thật sự trả tiền cho bữa tối nay đã đến!"
Đôi đũa của Ôn Dương khựng lại...
Người thật sự trả tiền?
Tất cả những người đến công viên giải trí hôm nay đều đã ở đây, người khiến Kiều Mộ Quân có thể "bỏ bom" nếu không phải là người ở trong phòng là nàng, thì chỉ còn lại Cố Ngôn Minh sao?
Nhưng nàng và Cố Ngôn Minh đều ở trong phòng riêng, vậy còn có thể là ai?
Quản lý trực của quán lẩu tới mở cửa, mỉm cười lịch sự với các vị khách:
"Xin lỗi đã làm phiền mọi người.

Tối nay trong phòng riêng này còn có một sự kiện nhỏ."
Quản lý vừa giới thiệu xong đã tiện tay tắt công tắc đèn bên cửa.
Bất thình lình, trong phòng hoàn toàn tối om, chỉ còn ánh sáng yếu ớt hắt lên từ chiếc bếp điện trên bàn tròn.
"Cái gì?"
Ôn Dương còn chưa kịp nghe rõ lời quản lý nói:
"Cái gì? Sự kiện á?"
Trương Lộ Chi và Trần Phi cũng nhìn nhau chết lặng trong ánh đèn tắt đi đột ngột.

Sự kiện gì mà phải tắt đèn?
Chỉ có Giản Mộc Tư ngồi cạnh Ôn Dương chợt nhận ra điều gì đó...!
Kiều Mộ Quân mời mọi người đến để chiêu đãi, nhưng người chiêu đãi không phải Kiều Mộ Quân.
Vừa rồi Kiều Mộ Quân...!là nhìn Ôn Dương nói chuyện...
......
"Chúc mừng sinh nhật ~ Chúc mừng sinh nhật ~ Chúc mừng sinh nhật ~ Ôn Dương ~ Chúc mừng sinh nhật vui vẻ ~"
Hai tay Giang Thần cầm chiếc bánh sinh nhật với chiếc nến 18 tuổi được thắp sáng, Giản Thính đi bên cạnh đỡ giúp phần đế của chiếc bánh.

Ông chủ và bà chủ lúc này cũng thò đầu ra dù mới nãy chưa thấy đâu...
Ngay giây phút căn phòng sáng sủa trở lại, Kiều Mộ Quân hào hứng khi thấy những người bạn thân thiết xuất hiện.
"Bà con cô bác, sau đây là bản tiếng Anh! Happy birthday to you, chuẩn bị sẵn sàng, hát!"
Nhân vật chính có mặt tại đây, Giang Thần khoan dung để Kiều Mộ Quân đùa vui ồn ào, hát bản tiếng anh của bài "sinh nhật vui vẻ" theo nhịp điệu của Kiều Mộ Quân.
"Happy birthday to you, happy birthday to you,happy birthday to YangYang, happy birthday to you!"
"Wow~ wow~ sinh nhật vui vẻ, Ôn Dương!"
Giản Mộc Tư đưa mắt sang nhìn Ôn Dương.
Nàng đầy vẻ kinh ngạc cùng hoang mang, vậy nên cô đã đoán không sai.
Sinh nhật Ôn Dương.
......
Sau khi 3 cô bạn tốt ổn định chỗ ngồi, những người khác mới biết từ buổi tiệc "tập kích" bất ngờ rằng, hoá ra ngày mai, mùng 9 tháng 3, là sinh nhật của Ôn Dương.
Vì ngày mai Ôn Dương phải đi làm, nên Giang Thần và những người khác đã bàn bạc tổ chức sinh nhật cho Ôn Dương nhân lúc cả đám ra ngoài vui chơi hôm nay để không ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của nàng giữa giờ làm việc.
Hôm nay là ngày cuối cùng Ôn Dương 30 tuổi, ngày mai nàng sẽ chính thức bước sang tuổi 31.
Nhân vật chính đỏ mặt, cố kìm nén sự kích động và hào hứng trong lòng, Ôn Dương chỉ vào cây nến trên bánh kem, giả bộ thản nhiên nói: "Cái này là A Thần mua chứ gì? Vừa nhìn đã biết! Chỉ có chị mới sâu sắc hiểu lòng em ~"
18, 18, năm nào Giang Thần cũng bước sang tuổi 18, đương nhiên cô ấy hiểu nỗi ám ảnh về con số của cô bạn Ôn Dương ngoài lạnh trong nóng.
Ôn Dương nhìn sang Trương Lộ Chi và Trần Phi ở phía bên trái, ánh mắt hai chàng trai sáng trưng lên, cứ nhìn chằm chằm vào Giang Thần và Giản Thính.
"Này này hai cái đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, bỏ ánh mắt đắm đuối ấy đi! Hai vị tiên nữ này đều đã có chủ, không có phần cho các cậu ngấp nghé!"
Hai anh em nhìn nhau mếu máo, đồng thanh nói: "Thật đáng tiếc ~"
"Thật đáng tiếc ~"
Mọi người đều cười ngặt nghẽo vì hai anh em này, cả bà chủ quán lẩu Trần Xán cũng vui vẻ ra mặt.
"Ôn Dương, tôi chắc người bạn tinh tường như bà sẽ không quên ai đó đâu nhỉ."
Ôn Dương cười, mỉm cười đáp lại sự cảm kích của Trần Xán:
"Chớ vội cảm ơn nha Trần Xán, tiên nữ chỉ có hai vị thôi."
Nàng chỉ vào Giang Thần và Giản Thính:
"Chỉ có hai vị này thôi~"
"Ha ha ha ha ha ~"
Kiều Mộ Quân cười chảy cả nước mắt.

Đến cả Kiều Mộ Quân mà Ôn Dương cũng không nể mặt thừa nhận xinh đẹp, làm sao có thể thừa nhận Trần Xán?
Ôn Dương không lừa người quen hay bịp người lạ, trước giờ nàng chỉ thừa nhận sự xinh đẹp của Giang Thần và Giản Thính, chỉ dịu dàng hoà nhã với duy nhất hai người này.
Bà chủ Trần Xán tức giận đến nỗi hai má phồng lên: "...!Thế thì! Các món ăn tối nay đừng mơ được giảm giá nhé!"
"Tôi đâu phải trả tiền."
Ôn Dương liếc nhìn Kiều Mộ Quân, Kiều Mộ Quân lại tủm tỉm cười, nhìn sang Giang Thần và Giản Thính.
Chia xong bánh sinh nhật, những người bạn biết ý lần lượt rời khỏi phòng riêng.
Trước khi đi, Giản Thính đi đến chỗ của Giản Mộc Tư: "Bác sĩ Giản, đã lâu không gặp."
Giản Thính vừa dứt lời, Giản Mộc Tư mới nhận ra lý do vì sao ngay từ lúc đầu cô lại cảm thấy Giản Thính có chút quen quen...
Cô chú ý thấy kể từ khi bước vào cửa, Giang Thần và Giản Thính chưa hề buông tay nhau ra lần nào...
Mang máng nhớ đến cái tên mà lần đó Giản Thính từng nhắc đến khi cô ấy bị ốm ở Anh...!Giang Thần.
"Xin chào, bác sĩ Giản, cảm ơn vì đã chăm sóc Tiểu Thính lúc ở Anh."
Ôn Dương ngồi cạnh lấy làm lạ.
Tại sao chớp mắt cái, bữa tiệc sinh nhật lại biến thành đại hội nhận người quen?
Giản Mộc Tư...!quen biết Giản Thính như thế nào?
"...!Mọi người? Sao mọi người biết nhau vậy?"
Giang Thần cười với Ôn Dương:
"Hôm nay là lần đầu tiên chị và bác sĩ Giản gặp nhau, Tiểu Thính đã được bác sĩ Giản chăm sóc khi còn ở Anh...!Bác sĩ Giản và dì nhỏ là bạn rất thân của nhau."
Giản Mộc Tư cau mày, như thể không đồng ý sự thật Lục Nhiên có mối quan hệ rất tốt với cô ấy.
"Chị không cần quá tin những lời Lục Nhiên nói."
Giang Thần ngây ra khi nghe vậy, sau đó cười nói:
"Dì nhỏ đã nhắc nhở tôi rằng bác sĩ Giản sẽ không thừa nhận tình bạn sâu đậm giữa dì ấy với bác sĩ Giản."
"Haha~"
Giản Mộc Tư cười nhẹ.
Một người phụ nữ trung niên không còn quá trẻ vẫn rất khiến người ta kinh ngạc trong việc dạy hư thế hệ trẻ.
Giang Thần liếc nhìn Ôn Dương, sau đó quay sang Giản Mộc Tư, cong môi: "Nghe nói Ôn Dương không lái xe qua đây, không biết lát nữa bác sĩ Giản có tiện đường không? Nếu tiện đường có thể đưa em ấy về, phiền bác sĩ Giản cho tôi mượn chìa khoá một lát nhé, tôi có ít quà sinh nhật tặng em ấy."
Giản Mộc Tư nhìn Giang Thần đầy ẩn ý.
Đối mặt với sự dò xét của cô, đối phương không hề chùn bước, trong mắt đầy vẻ thản nhiên.
Giản Mộc Tư lại hướng mắt sang Giản Thính bên cạnh Giang Thần, đối phương đáp lại bằng nụ cười vừa bất lực vừa lịch sự, Giản Mộc Tư hiểu ra ngay...!
Những người bạn của sĩ quan Ôn thật chất lượng, là những người bạn tốt luôn quan tâm đ ến Ôn Dương.
Giản Mộc Tư lấy chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho Giang Thần.
"Vì hôm nay là sinh nhật em ấy..."
"Cảm ơn chị."
"Không có gì đâu."
.......

Bình Luận (0)
Comment