Lâm Phi nhìn vào mắt anh ngượng ngịu.
Hạ Nhất dùng hai tay kẹp chặt người cậu, đưa đầu đến gần hàm dưới của đối phương.
Hơi thở chầm chậm phun vào cổ Lâm Phi, có chút ngứa nóng, khóe miệng cậu khô khốc, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
“Hạ… Hạ ca… sao cậu lại thế nữa rồi? Lại chiếm tiện nghi của tôi!”
Lâm Phi không thể vùng vẫy thoát ra khỏi sự khống chế của hai tay anh, bị anh ép chặt vào góc ghế sô pha, hạn chế đường lui.
Nói tiếp: “Rõ ràng tôi mới là công! Cậu lại lừa tôi? Ngoài miệng bảo cho tôi làm công, nhưng lần nào cũng không chịu thừa nhận, sao Hạ ca có thể như thế chứ? Bé hầu muốn tạo phản à?”
Miệng Hạ Nhất dính đầy kem, cười nói: “Rõ là Tiểu Phi Phi không công được tôi, Hạ ca ca nói vậy mà cũng tin á? Giờ có chạy đằng trời cũng không thoát, ngoan ngoãn làm thụ của tôi đi, Hạ ca ca sẽ thương yêu em. ”
Hạ Nhất quệt ngón tay dính kem lên ngực cậu, sau đó vuốt ve môi Lâm Phi, làm cho nó cũng bị bám một lớp.
Lâm Phi muốn mở miệng nói, Hạ Nhất lại đột nhiên đẩy một ngón tay vào kẽ răng, để vị ngọt của kem xâm nhập vào khoang miệng.
Lâm Phi sửng sốt đôi chút, quên luôn cả giãy dụa.
Dường như ngày càng bị cuốn theo nhiệt độ và mùi hương của anh, mê mẩn dáng vẻ thích gì làm nấy trước mặt cậu.
Lâm Phi bàng hoàng nhận ra Hạ Nhất đã thực sự trưởng thành, không còn là đứa bé mềm mại dễ cưng như trước, cũng chẳng phải nhóc hầu luôn theo sau cần cậu che chở.
Hạ Nhất gắng vớt vát lại vài tia lí trí, buông tha cho cậu.
Lâm Phi đỏ mặt: “Sao Hạ ca vẫn trẻ con thế, nói chuyện y đúc anh bạn nhỏ. Cứ như cậu chưa từng thay đổi vậy, lại giống như đã thay đổi rất nhiều.”
Hạ Nhất cười nói: “Tôi trở nên thế nào cơ? Theo cách mà cậu thích à? Cậu thích cường tráng bá đạo như hiện giờ hơn hả?”
“Tôi thích cậu lúc yếu đuối không biết phản kháng, để cho mình tôi ăn hiếp.”
“Bé Phi chỉ muốn bắt nạt tôi thôi. Hạ ca ca khổ ghê á, nhóc ác bá không thương tôi chì cả.”
Lâm Phi bị bộ dạng ấm ức của anh chọc cười, vươn tay nhéo má người kia, nói: “Đương nhiên là thương cậu rồi, bé hầu là người của tôi, trong lòng tôi cậu là duy nhất.”
Hạ Nhất nắm lấy tay cậu: “Thế giới của tôi nếu không có cậu thì cũng chẳng là gì cả.”
Anh hơi nhích người đến bên cậu, nói: “Bây giờ bé Phi có muốn ở bên tôi không? Hạ ca ca đợi câu trả lời của cậu lâu lắm rồi, thực sự rất muốn biết.”
Lâm Phi kéo anh lại gần, ghé sát vào tai anh nói: “Lâm Phi muốn ở cùng Hạ Nhất. ”
Hạ Nhất bị hơi thở của cậu thổi tới làm cho ngưa ngứa tai, cẩn thận nghe từng lời từng chữ cậu thốt ra, sau đó bỗng ngây ngẩn nhìn thẳng vào Lâm Phi.
“Tiểu Phi Phi nói cái gì? Hạ ca ca muốn nghe lại lần nữa!”
Lâm Phi nói, “Ác nhân muốn ở bên biến thái, nhóc ác bá muốn ở cùng bé hầu, Lâm Phi muốn yêu đương với Hạ Nhất! ”
Mắt Hạ Nhất đột nhiên ươn ướt, cũng nói: “Hạ Nhất cũng muốn yêu Lâm Phi! ”
Cả hai tiến đến gần hơn, cuối cùng ôm chặt lấy nhau. Hai đôi mắt không kiềm được ngấn nước, lại nhìn nhau tươi cười.
Không nhịn được thần thương khẩu chiến(
hôn nhao đó:))), nụ hôn này vô cùng chân thành, cả hai đều rất nghiêm túc sau khi xác nhận quan hệ.
Không ai lo nghĩ đến thời gian, cũng chẳng quan tâm ai chủ động ai bị động, bởi bọn họ đều ngốc hết rồi.
Sau một thời gian dài thật dài, rất lâu sau hai đứa mới miễn cưỡng buông nhau ra.
Hạ Nhất lau dọn bàn trà, cất phần bánh còn lại vào tủ, sau đó lôi Lâm Phi vào phòng.
Anh liếc qua thời gian, gần 12 giờ rồi. Sau khi kích tình cả hai đều có chút mệt mỏi, nhanh chóng tắm té rồi chui vào chăn.
Bọn họ cởi bỏ áo choàng tắm, chỉ mặc độc một chiếc quần lót, da thịt không tránh khỏi đụng chạm.
Lâm Phi không ngại ngùng như trước nữa, Hạ Nhất ôm lấy cậu, cậu cũng quay qua ôm lại.
Lâm Phi không nỡ để anh đi, thời gian bên nhau cũng không còn nhiều. Tới khi anh bước lên máy bay ra nước ngoài, phải đợi đến tận nghỉ hè mới có cơ hội gặp lại.
Lâm Phi vứt hết mặt mũi sà vào lòng anh, khao khát cái ấm và hơi thở của anh, không nỡ buông tay.
Hạ Nhất biết cậu đang nghĩ gì, vươn tay ra xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Phi Phi, cảm ơn vì cậu đã ở bên, cảm ơn cậu đã hoàn thành nỗi ân hận lớn nhất trong 20 năm qua của tôi. Từ nay về sau, tôi chính là bạn trai của cậu, cậu cũng là bạn trai của tôi, tôi sẽ ngày càng thích cậu.
Ngay cả khi phải chia xa thật là xa, chẳng thể với tới, tôi sẽ luôn mang theo cậu trong trái tim. Nhớ cậu thì ngắm ảnh, chỉ cần nhìn Phi Phi đáng yêu của tôi thôi, chắc hẳn đêm đó sẽ mơ thấy cậu.
Biết là cảnh mỗi người mỗi nơi rất đau, nhưng tôi tin rằng tình yêu của đôi ta có thể vượt qua tất cả. Tiểu Phi Phi, em chờ tôi về, Hạ ca ca sẽ luôn nghĩ đến em. ”
Lâm Phi đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, ghé vào người anh, hai tay vuốt vuốt lưng anh, bất giác có chút buồn.
Lâm Phi hạ giọng nói: “Hạ ca, cậu cũng là người bù đắp khuyết điểm cho tôi, cậu là ánh trăng sáng mà tôi ấp ủ trong lòng đã lâu. Cảm ơn cậu đã biến ước nguyện của tôi thành sự thực. Lần này, cả hai ta không ai thua.”
“Nhưng tôi không muốn chia xa. Tiểu Phi Phi vừa mới hứa sẽ ở bên tôi đã sắp sửa phải tách ra. Tôi khó chịu lắm, thật muốn bắt cóc cậu đem ra nước ngoài, mà đâu có được.”
Hạ Nhất làm nũng như một đứa trẻ, giọng nói mềm ấm khiến lòng Lâm Phi dậy lên gợn sóng, cậu xiêu lòng rồi.
Lâm Phi hôn lên môi anh, ấn nhẹ rồi khẽ nói: “Có lẽ đây là ý trời, ngày này chính là sự trừng phạt cho đôi ta vì ngay từ đầu đã không đủ dũng cảm, không thể tránh khỏi kết cục như vậy. Nhưng tôi tin rằng lần gặp lại sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ vững tin hơn vào sự lựa chọn này, không bao giờ buông tay nhau nữa. ”
Hạ Nhất hôn lên trán cậu, hương dầu gội khiến cả người cậu thơm mùi sữa, thật muốn nhấp một ngụm, dùng đầu lưỡi trêu đùa khắp cơ thể, sau đó tinh tế nhấm nháp mùi vị.
“Chúng ta còn hai năm nữa mới tốt nghiệp. Trong khoảng thời gian này trừ nghỉ đông và nghỉ hè ra thì chẳng có mấy dịp gặp gỡ, nhưng tôi hứa, sau này sinh nhật nào tôi cũng sẽ đồng hành cũng cậu. Tôi muốn thấy Tiểu Phi Phi đẹp trai hơn qua năm tháng, tôi còn muốn đưa cậu chu du năm châu bốn bể, để lại những kỉ niệm chỉ thuộc về hai đứa mình.”
Lâm Phi dường như bị anh làm cho sững sờ, khóe mắt khóe môi dương lên trong vô thức. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Ngày cậu về vừa đúng mùng 3 tháng 5, sao không nói tôi tổ chức sinh nhật cho? Quên béng mất, xin lỗi nha, đêm đó tôi còn uống say, cậu phải chăm sóc cho tôi nữa chứ. “
Hạ Nhất lắc đầu: “Cậu là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất, trông thấy cậu cười tôi liền vui vẻ, không cần gì cả. Huống chi giờ tôi có cả cậu luôn rồi, không quà nào sánh bằng, chỉ cần có cậu, cả đời này đều bằng lòng. ”
Lâm Phi thầm kêu:
Hạ Nhất đỉnh quá đi!Trên mặt vẫn là mây trôi nước chảy, nhẹ gật đầu: “Lần sau tôi cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu, chọn thời điểm để gặp mặt đi, cậu là thụ của tôi, tôi muốn chiều chuộng cậu, không thể để cậu làm hết được.”
“Vậy cậu chủ nhỏ chiều em nhiều nhiều nhé, anh Hạ cũng muốn được Tiểu Phi Phi cưng chiều.”
Lâm Phi vòng tay qua vai anh, cười nói: “Ông xã bảo kê cậu, giống như tổng tài bá đạo sủng tiểu kiều thê của hắn
:)), có được không nào? Nhận tình yêu của ông đây rồi thì chính là người của ông, tôi ăn chắc cậu rồi.”
Lâm Phi cố ý học theo ngữ khí của mấy cha tổng tài bá đạo, nói xong cũng thấy buồn cười. Hạ Nhất xoa đầu cậu, bắt lấy cái tay, đột nhiên lại nhíu mày nhìn.
“Cậu đeo nhẫn à?”
“Lúc ở nhà tôi cất vào túi áo, khi nãy tắm xong mới đeo. Đây là chiếc nhẫn đầu tiên của cậu tặng cho tôi, từ nay về sau ngày nào tôi cũng mang theo, tới ngày cậu cầu hôn tôi lại đổi sang nhẫn cưới.”
Hạ Nhất nhìn cậu nói: “Tiểu Phi Phi muốn kết hôn cùng tôi ư?”
Lâm Phi khẽ gật đầu: “Tôi muốn cùng cậu tổ chức một hôn lễ dành riêng cho đôi ta, sánh bước bên nhau trong sự chúc phúc của hai bên gia đình, tôi muốn ở bên cậu một cách quang minh chính đại, hợp tính hợp lý. Tôi muốn cả thế giới đều biết rằng tôi thích cậu, tôi nhận định cậu.”
Ánh mắt Hạ Nhất lại lóe lên, nhìn thẳng vào cậu: “Tiểu Phi Phi, chúng ta nhất định sẽ tổ chức được một hôn lễ dành riêng cho mình, nếu không thể làm ở Trung Quốc thì ra nước ngoài. Tóm lại, tôi muốn ở bên cậu, chúng ta sẽ tuyên thệ, sẽ nhận được những lời chúc phúc từ gia đình, vĩnh viễn vĩnh viễn không xa rời nhau.”
“Mang dấu ấn của tôi trên trái tim cậu, tình yêu của cậu trong trái tim tôi, từ giờ về sau, chết không thay đổi.”