Em Không Được, Để Tôi

Chương 8

Lâm Phi ngủ một mực đến 5h30 mới tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn Hạ Nhất bên cạnh.

“Sao cậu lại hôn tôi?”

Trái tim Hạ Nhất lệch nhịp, bắt đầu chột dạ lo lắng, lắm ba lắm bắp: “A… tôi … tôi hôn cậu… cậu…. vẫn nhớ ư? “

Lâm Phi trừng anh một cái, nhìn bộ dáng ngu ngốc kia khinh bỉ nói:” Sao lại không nhớ? Uống tí rượu thôi mà, có phải mất trí nhớ đâu. Hơn nữa cậu còn hôn tôi trước mặt bao nhiêu người. Quên thế nào được?”

Hạ Nhất bỗng nhiên sửng sốt, ngay sau đó cười haha: “Hóa ra cậu nói nụ hôn đó à, sao giờ mới hỏi?”

Lâm Phi cảm thấy anh kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ kỳ quái chỗ nào, “Lúc đó say rồi còn hỏi với han gì nữa? Sao nay cậu kỳ cục thế nhở, có phải lén làm chuyện gì sau lưng tôi rồi phải không?”

Hạ Nhất lập tức dời tầm mắt không dám nhìn thẳng: “Tôi thì làm gì cậu được chứ? Quen biết những hai mươi năm, muốn thì đã sớm làm. Sao cậu không chịu tin tưởng tôi gì thế?”

Lâm Phi bĩu môi: “Không thèm tin, cực kỳ không đáng tin, ai biết trong lòng cậu đang che giấu điều quỷ kế gì chứ? Càng ngày càng không hiểu nổi.”

Hạ Nhất cười nhích lại gần, nhướng mày hai cái, nói: “Anh cho chú cơ hội tìm hiểu luôn, chịu không?”

Lâm Phi chỉ cảm thấy anh có ý đồ xấu, lấy tay chống mặt đối phương đẩy ra.

“Biến sang một bên! Có biến thái thì cũng đừng giở trò với tôi. Nói cho mà nghe, ác bá đây rất có tiếng tăm à nha, chọc vừa thôi, cẩn thận không ăn hành!”

Hạ Nhất thở dài: “Tiểu Phi tuyệt tình thật đấy, dùng xong liền ném, uổng công tôi ra sức diễn kịch, nhóc vô lương tâm.”

Lâm Phi trừng anh: “Là ra sức hôn tôi ấy hả? Biết ngay cậu là tên gay xấu xa mà, thấy anh đây lớn lên đẹp trai ngời ngời liền không nhịn được? Nói nè he, đừng có mà rình mò tôi, không có khả năng đâu!”

Hạ Nhất ý vị thâm trường nhìn đối phương, “Còn chả biết là người nào xấu xa.”

Hạ Nhất lái xe ra khỏi bãi đỗ, chạy về phía tiểu khu.

Lâm Phi rầu rĩ: “Xong việc, nhẫn với đồ đôi cũng chẳng dùng đến nữa, ném luôn đi cho rồi.”

Lâm Phi nhanh chóng cởi áo ra, thay lại áo thun lúc chưa rời nhà.

Hạ Nhất liếc liếc, nhất thời mặt nóng lên: “Chuyện đó, cần gì phải tháo nhẫn? Dù sao cũng không gây trở ngại gì, cậu đeo đẹp lắm đó.”

Lâm Phi liếc anh, “Chắn vận đào hoa của tôi thì không tính là trở ngại à? Thân thể ngầu lòi của tôi không phải quá lãng phí sao? Hay đây mới chính là mục đích thực sự của cậu?”

Hạ Nhất luống cuống vì bị nhìn thấu, vội vàng giải thích: “Tôi thì có mục đích gì chứ, vô công rồi nghề đi chắn vận đào hoa của cậu được thềm tiền chắc, cậu cũng đâu có thích tôi, hơi đâu che với chắn?”

“Thấy tôi độc thân lại vui quá ha? Cậu chẳng qua chỉ không muốn thấy tôi yêu đương, thấy tôi có người mình thích mà thôi, cậu ghen chứ gì.”

Hạ Nhất cười đáp: “Đương nhiên là tôi không thể để cậu yêu đương nhăng nhít được rồi, cậu là bé Phi của tôi, sao tui nỡ lòng nhìn cậu bị người khác cướp mất chớ?”

Lâm Phi ngưng lại, ẩn ẩn có cảm giác nếu cứ tiếp tục bàn luận về đề tài này, không chừng lại tuôn ra lời gì xấu hổ thì chết.

Hạ Nhất thấy cậu không nói gì nữa, bật cười: “Bị công khí của tôi trấn trụ rồi à? Nghĩ đi đâu đấy, thời điểm tôi làm công cậu chẳng biết gì đâu, có cơ hội tôi tỏa sáng cho cậu coi thử nha?”

Lâm Phi mắt trợn trắng, quay đầu sang bên kia, nói nhỏ: “Lái xe cho hẳn hoi!”

Hạ Nhất cũng không quậy nữa. Một tiếng sau xe dừng ở bãi đỗ xe trong tiểu khu.

Lâm Phi cùng Hạ Nhất đi vào thang máy, đột nhiên một bàn tay vươn ra từ phía sau chụp lấy bả vai bọn họ, hai người dừng lại ngó nghiêng.

Đập vào mắt là một nam sinh đẹp trai, chỉ là trông có vẻ lớn hơn hai người một chút.

Người nọ mở miệng nói: “Tiểu Phi, Hạ Nhất, thật sự là mấy đứa hả, đã lâu không gặp, ha ha ha.”

Lâm Phi: “Hóa ra là Du ca.”

Hạ Nhất: “Hóa ra là lão Du.”

Du Tang vui tươi hớn hở xen vào giữa, bám lấy bả vai bọn họ, nhìn qua hai người.

“Về nhà sao không báo một tiếng? Từ khi Tiểu Phi vào đại học chẳng mấy khi thấy mặt, lâu lắm rồi không gặp. Hạ Nhất cũng thế, xuất ngoại 2 năm chả thèm tìm nhau tám chuyện gì cả. Khi nãy anh còn sợ nhìn nhầm, đi theo cả quãng đường mới chắc chắn. Về mà không gọi anh tới chơi? Thiếu nghĩa khí quá nha.”

Hạ Nhất kể lể: “Anh không biết đâu lão Du, hai ngày qua em với Tiểu Phi toàn gặp chuyện không đâu. Đầu tiên là người yêu cũ của em, rồi đến bạn gái cũ của cậu ấy, hai người hợp lại tính đến hôm nay mới giải quyết xong.”

Lâm Phi cũng a dua nói theo: “Đúng vậy đó Du ca, đâu phải tụi này không nghĩ đến anh, thật sự là quá nhiều phiền toái, không có thời gian.”

“Thế cơ à, mà cũng hay. Đúng rồi, chúng ta lâu lắm rồi không cùng nhau ăn bữa cơm, chi bằng hai đứa lên nhà anh, chưa biết trù nghệ của anh đây thì thử luôn cho nóng.”

Lâm Phi lại đáp: “Mẹ em làm cơm cho hai đứa rồi.”

Du Tang: “Không sao, mọi người đều thân quen hết, anh lên báo cáo tiếng là ok, các chú cứ yên tâm lên lầu uống rượu.”

“Tiểu Phi vừa mới tỉnh rượu, em uống cùng anh.”

Du Tang cười: “Được thôi, tối nay đọ tửu lượng xem, anh chưa thấy chú uống rượu bao giờ, lĩnh ngộ tí nào.”

Hạ Nhất cười đáp ứng.

Ba người đi vào thang máy, chốc lát đã dừng ở trước cửa nhà. Du Tang mở cửa, hai người bước theo sau.

Du Tang bận bịu trong bếp, Hạ Nhất và Lâm Phi thì ngồi trên trên sô pha lướt mạng, thỉnh thoảng lại liếc đối phương một cái.

Hạ Nhất thấy Lâm Phi đăng một bài trên vòng bạn bè: Biến thái có ác nhân thu!

Hạ Nhất nhìn lại thời gian, trong khoảng Lâm Phi tỉnh lại, cái lúc mà hai người bọn họ cãi cọ.

Hạ Nhất tự động liên tưởng, mình nhập thân vào tên biến thái, còn danh ác nhân áp lên người cậu, bất chợt bật cười.

Lâm Phi: “Ấm đầu hả?”

Hạ Nhất: “Ác nhân?”

Lâm Phi: “……”

Hạ Nhất đi đến bên người cậu ngồi xuống, nhìn chăm chăm đối phương, chống tay nghiêng người về phía kia, càng dựa càng gần.

Lâm Phi duỗi một tay ra chống ngực anh, để người kia không trực tiếp ngã vào mình.

Lâm Phi: “Ấm đầu thật luôn?! “

Hạ Nhất cợt nhả nói: “Cậu có thuốc không? Chữa giúp tôi?”

Lâm Phi rất chi là cạn lời, tặng cho một ánh mắt xem thường.

Hạ Nhất vẫn không từ bỏ, đột nhiên vươn tay chọc má cậu, Lâm Phi trừng anh.

“Lúc hôn cậu có cảm giác gì ấy nhỉ? Cậu là người đầu tiên tôi hôn đó, xem như là có được nụ hôn đầu của tôi ha? Vậy cậu thích tôi luôn đi, nhé?”

Lâm Phi: “Cậu là biến thái à?”

Hạ Nhất bỗng cười rộ lên, nhìn cậu nói: “Quả nhiên cậu là ác nhân, hahaha!”

Lâm Phi: “……”

Lâm Phi đẩy người ra, đạp thêm một phát khiến anh lăn hai vòng trên mặt đất, sau đó lại lăn về chỗ cũ.

Hạ Nhất ngồi xuống, click vào vòng bạn bè của Lâm Phi, lại phát hiện bài đăng vừa rồi đã bị xóa mất.

“Xóa làm gì? Quả nhiên tên biến thái kia là chỉ tôi đúng không?”

Lâm Phi trừng mắt: “Thích nghĩ sao thì nghĩ.”

Hạ Nhất cười hì hì nói: “Coi như tôi đúng rồi nha, vậy vừa rồi là tỏ tình ó hỏ?”

Trước mắt Hạ Nhất tối sầm, một cái gối đập thẳng vào mặt, chỉ thấy Lâm Phi quát: “Im miệng lại cho tôi!”

Hạ Nhất chỉ đành chịu thua, “Tiểu Phi đừng giận mà, trêu cậu chơi, cậu cũng đâu có thích tôi, còn sợ bị tôi trêu chọc hay sao? “

Lâm Phi lại cầm lấy một cái gối, Hạ Nhất xin tha: “Không nói nữa không nói nữa, Tiểu Phi là lớn nhất.”

Du Tang bận rộn trong bếp một lúc lâu, cuối cùng cũng bày ra đầy đủ các món ăn trên bàn, bao gồm hải sản mà Lâm Phi mê, thịt mà Hạ Nhất thích.

Hai con mèo tham lam tung ta tung tăng phi đến nơi tỏa hương thơm.

Du Tang thu dọn xong cũng ngồi xuống, liếc qua hai người bọn họ một cái, nói: “Vừa nãy chí chóe cái gì đấy? Sao Hạ Nhất hí hửng thế?”

Hạ Nhất vừa muốn mở miệng, Lâm Phi đã giành nói trước: “Cậu ta ấm đầu đó đừng để ý, ngày nào không bị đánh cho vài phát thì ngứa đòn ấy mà.”

“Lúc nào Tiểu Phi cũng hiểu tôi hết, đúng là hơi bệnh một chút, lỡ sa vào bệnh tương tư mất rồi.”

Lâm Phi thiếu chút nữa mắc nghẹn, uống mấy hớp canh mới nuốt trôi.

Du Tang nói: “Hạ Nhất có người mình thích rồi à?”

Hạ Nhất đáp: “Có chứ, cậu ấy được gọi là ác nhân.”

Lâm Phi thiếu chút nữa phun cơm đầy mặt anh, khụ khụ hai tiếng: “Bệnh tật gì thì đi chữa đi, đừng có cắn loạn!”

Du Tang khó hiểu, chỉ nghĩ là hai người họ đang đùa giỡn với nhau mà thôi.

“Mau nếm thử xem có ngon không, mấy đứa không biết anh mất bao nhiêu công sức để học đâu đó, vốn định nấu bữa cơm đầu tiên cho bạn gái, tiếc là đến cái bóng còn chẳng thấy, phước lộc của mấy đứa hết.”

Lâm Phi cười nói: “Trù nghệ của Du ca không tồi nha, bạn gái tương lai của anh hạnh phúc chết được.”

Du Tang sầu não: “Hẵng tìm được đã.”

Hạ Nhất nói: “Với cái diện mạo này của lão Du còn lo không tìm được bạn gái sao? Con gái thời nay kén chọn quá thể.”

Du Tang cười lắc đầu: “Anh có người mình thích rồi, chỉ là không thể ở bên nhau, anh lại không buông được, nên cũng chẳng muốn tìm nữa.”

Du Tang vừa nói vừa gắp tôm lột vỏ, sau đó đặt vào bát cơm của Lâm Phi.

Nói: “Biết Tiểu Phi thích ăn tôm lại không thích lột vỏ, Du ca lột cho nè, ăn nhiều một chút.”

Hạ Nhất hơi mất tự nhiên, anh nhìn Lâm Phi ăn tôm người kia lột cho, có chút rầu rĩ.

Hạ Nhất nói: “Lão Du đừng chiều cậu ta, có làm thì mới có ăn, không khéo tạo thành thói, sau này lại mắc công đi tìm người thích hầu hạ mới vừa lòng cậu chàng.”

Lâm Phi trừng anh: “Đến cả bóc vỏ tôm cũng xen miệng vào cho được? Sao không đếm xem tôi ăn bao nhiêu hạt cơm luôn đi?”

“Tôi muốn xen vào đó, cậu cho không? Khồng.”

Lâm Phi ngậm miệng, tự biết mình đấu không nổi.

Du Tang bật cười, “Cái đôi oan gia này chí chóe 20 năm chưa đủ hay gì? Vẫn yêu nhau đến nghẹt thở như hồi còn nhỏ ấy nhỉ.”

Hạ Nhất cũng cười: “Em muốn quậy cậu ta cả đời, để rồi muốn bỏ cũng không xong!”

“Dây dưa không dứt? Hôm nay cậu đặc biệt biến thái đấy nhé, chẳng biết cắn nhầm thuốc gì rồi!”

Hạ Nhất lại cười: “Đặc biệt biến thái thì đặc biệt biến thái, tôi nhận, dù sao ác nhân cũng vô cùng thích đặc biệt biến thái mà.”

Lâm Phi cạn lời, cúi đầu ăn cơm mặc kệ.

Du Tang cùng Hạ Nhất uống chút rượu, cơm nước xong xuôi đều có chút say.

Hạ Nhất cứ trưng vẻ mặt đê tiện ra nhìn Lâm Phi, nhìn đến mức cậu mất tự nhiên. Sau khi say, nụ cười càng thêm phóng đãng, Lâm Phi quay đầu sang hướng khác không thèm nhìn.

Du Tang uống rất nhiều rượu, say rồi cảm thấy có chút buồn ngủ, một lát sau liền ngã gục trên bàn.

Lâm Phi bước tới đỡ hắn dậy, đặt hai tay lên vai hắn, vòng tay ôm thắt lưng, lảo đảo đưa về phòng.

Lâm Phi đặt người lên giường, đắp chăn đàng hoàng, định tắt đèn rồi đi ra ngoài ngay, nhưng Du Tang đột nhiên túm chặt tay cậu, trong miệng lẩm bẩm: “Tiểu Tuyết…… Tiểu Tuyết à……”

Lời này rất nhẹ rất nhỏ, lúc sau Hạ Nhất tiến vào chỉ thấy hai người bọn họ đang nắm tay nhau, Lâm Phi ngắm nhìn hắn.

Hạ Nhất trượt theo thanh cửa ngồi bệt xuống đất, hai mắt mở to.

Lâm Phi liếc anh một cái, sau đó xoay người lại đặt tay Du Tang vào trong chăn, đi tới bên cạnh anh đỡ dậy.

Lâm Phi ném người lên sô pha, cũng không thèm để ý gì nữa, cậu chỉ cho rằng anh uống say rồi đứng không vững, nên khi nãy mới trượt chân.

Lâm Phi xoay người đi đến bàn ăn, dọn dẹp bát đũa đem vào trong bếp, bắt đầu rửa.

Hạ Nhất nhìn bóng lưng cậu mà khóc.

Vậy ra bạch nguyệt quang của cậu là anh ấy sao?
Bình Luận (0)
Comment