Thời gian gần đây, thư kí Hà phát hiện sếp của cậu không thường xuyên tăng ca như trước nữa, hơn nữa còn có vẻ rất háo hức về nhà.
Không cần nói cũng biết nguyên nhân, nhưng điều này thực sự là ân huệ lớn với cậu mà! Chung quy lại, tiền lương tăng ca thì cao đấy, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn! Cậu không muốn vì công việc mà đột tử lúc nào không hay đâu!
Hôm nay cũng như vậy, đồng hồ vừa điểm 8 giờ thì cửa phòng tổng tài mở ra.
Dù vẫn trễ hơn giờ tan làm thông thường nhưng cũng tính là sớm rồi.
Kẻ cuồng công việc tha cho cậu mà về nhà.
.
.
Tạ Bắc Thần mở cửa vào nhà.
Bên trong truyền tới tiếng ti vi, nhưng đèn không bật sáng.
Anh nhẹ nhàng đi vào phòng khách, quả nhiên tìm thấy con mèo nhỏ đang nằm cuộn mình trong tấm chăn mỏng mà thiếp đi.
Bộ phim dở dang vẫn đang chiếu, như làm nền cho giấc ngủ của cô gái nhỏ.
Anh bất giác cong môi rồi bước về phía cô.
Anh ngồi bệt xuống thảm lông, thu hẹp tối đa khoảng cách với cô rồi lặng lẽ, tỉ mỉ quan sát gương mặt ngủ yên trước mắt.
Tiếng thở đều đều thấp thoáng, anh đưa tay chạm nhẹ vào gò má mềm mại, trong lòng thập vị lẫn lộn.
Cô gái này không phải em gái anh, và anh biết anh không muốn làm anh trai chút nào!
Vậy còn cô thì sao? Liệu cô có chút nào đó… thích anh không nhỉ?
Thật điên rồ làm sao! Anh cười tự giễu.
Trong mắt cô anh vẫn là anh ruột, làm sao cô có thể có loại suy nghĩ đó với anh chứ? Hơn nữa, người cô thích chẳng phải Du Thừa Hạo sao?
Đôi mắt thâm thúy của anh nhẹ nhàng xoáy sâu vào gương mặt cô, như muốn khắc ghi từng tế bào li ti vào bộ não.
“Bắc Thần? Anh về rồi sao?”
Thanh âm mềm mại vang lên kéo anh trở lại thực tế.
Anh thu lại ánh mắt
“Làm em tỉnh hả?”
Cô chậm chạp ngồi dậy
“Không có! Em đói nên tỉnh á!”
Lúc này, vết đỏ trên gò má cô vô tình lọt vào tầm mắt nam nhân.
Anh khẽ cau mày, đưa tay ra chạm vào nó
“Là ai làm?”
Cảm nhận được bàn tay to lớn, thô ráp nhưng lại ấm nóng của anh chạm tới, toàn thân cô như có luồng điện chạy qua, ngay lập tức liền đình trệ mọi động tác, ngơ ngác nhìn anh.
Trong đầu cô không hiểu sao lại hiện lên bức ảnh hồi chiều, cô tự hỏi: Lúc cô nằm trong lòng anh chắc là ấm áp lắm nhỉ?
Anh nhìn vẻ mặt của cô, giọng nói dịu lại vài phần
“Ngoan! Nói anh biết ai làm em bị thương như thế này?”
“Em không sao, vết thương không lớn lắm, cũng không có đau! Mấy ngày là liền khỏi ấy mà!”
Tạ Thư Nhiên kéo lí trí quay lại, vội vàng tránh đi sự đụng chạm của anh.
Trái tim cô đang lập liên hồi, nếu cứ tiếp tục tiếp xúc, cô sợ cô kìm không nổi mất!
Tạ Bắc Thần cũng thu hồi tay, giọng nói mang theo chút lạnh
“Ngồi yên đấy.”
Cô giật mình, liền không dám chạy nữa, ngoan ngoãn ngồi yên như thú nhồi bông nhỏ.
Một lát sau, anh trở lại với chiếc băng gâu nhỏ, cẩn thận giúp cô dán lên vết thương.
“Bị thương cũng không biết băng bó, em có ngốc không hả?”
Cô ngước mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, đáy lòng như được tắm sữa nóng, vừa ấm vừa ngọt.
.
.
Quán bar Dạ Sắc
Du Thừa Hạo ngồi tụ tập cùng đám anh em của hắn, trên bàn này la liệt các chai rượu bia, thuốc lá.
Ngồi bên cạnh hắn là cô hoa khôi khoa diễn xuất Mẫn Mẫn, gương mặt xinh đẹp, khả ái, đặc biệt hơn cả là cặp chân dài nuột nà, trắng như đậu hũ.
Tóc vàng liên tục mời rượu Mẫn Mẫn, nụ cười lấy lòng thấy rõ
“Nào, chị dâu! Uống cùng bọn này một ly nào!”
Mẫn Mẫn nhấp lấy một chút cho có lệ, song, ánh mắt liên tục dán lên người đàn ông bên cạnh.
Du Thừa Hạo mặc dù tay ôm lấy eo cô ta nhưng rõ ràng tâm trí không hề đặt ở đây.
Hắn trầm mặc uống hết li rượu trong tay rồi lại lấy điện thoại ra nhìn như thể đang chờ đợi điều gì.
Mẫn Mẫn bất mãn nhưng không dám nói ra, cô ta khó khăn lắm mới hẹn hò được với hắn, vậy nên liền không dám làm hắn phật lòng.
Cô ta kéo lên nụ cười ngọt ngào, cơ thể mềm mại dựa sát vào hắn
“Hạo à, anh có chuyện không vui sao?”
Vừa khéo, ở góc độ này cô ta nhìn được màn hình điện thoại của hắn.
Đó chẳng phải Tạ Thư Nhiên, người con gái đã đeo bám hắn nhiều năm khiến hắn cực kì chán ghét sao? Nhưng nếu đã chán ghét, tại sao còn lưu ảnh trong máy?
Mẫn Mẫn cắn chặt lấy môi dưới, bàn tay siết chặt lấy chân váy
“A, cô gái này anh có quen sao Hạo? Hồi chiều em thấy cô ấy đi vào một chung cư cao cấp với một người đàn ông, hai người họ còn khoác tay thân thiết lắm đó!”
Ngay sau đó, cô ta cảm nhận được bàn tay trên eo mình đang bóp mạnh
“A, đau em!”
Tiếng hét thất thanh của cô ta thu hút sự chú ý của những người trong phòng bao.
Tóc vàng nhếch mép cười cười
“Bọn em còn ở đây mà, anh làm gì chị dâu thế Hạo ca?”
Cả đám sau đó liền ngầm hiểu ý mà cười đùa.
Du Thừa Hạo không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.
Mẫn Mẫn lại không muốn mất mặt, chỉ có thể hùa theo ý họ
“Mọi người đừng nghĩ bậy!”