Em Là Bảo Bối Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ

Chương 17


Vừa thấy xe của Trương Ngạn từ bên ngoài tiến vào, ba người nhà họ Trương liền kéo nhau đi ra dáng vẻ vô cùng vội vàng, gấp gáp, không gấp sao được cháu dâu tới lại có thêm một bảo bối nhỏ trong bụng vừa nghĩ tới trong lòng liền giống như rừng hoa nở giữa mùa hạ.

Trương Ngạn cẩn thận đỡ lấy Lam Linh, cử chỉ vô cùng ân cần, ngọt ngào cô vợ nhỏ đã chính thức đón nhận tình cảm của anh và mở lòng với chính mình tuy trước giờ sống cùng nhau như vậy nhưng sống trong một mối quan hệ rõ ràng vẫn là một cảm giác khác.

Lão phu nhân và Trương phu nhân nhanh nhẹn đưa tay đón lấy cô, giống như bảo bối mà nhẹ nhàng đỡ lấy, Lam Linh chỉ biết cười khổ bây giờ bụng vẫn rất nhỏ mọi người đã đối xử với cô như người bệnh liệt giường lâu ngày, nếu vài bữa nữa bụng to hơn e rằng cô sẽ bị nhốt trong tủ kính treo đèn nhấp nháy cả ngày không được ra ngoài mất.
-Từ từ thôi, ba tháng đầu rất nhạy cảm!
-Ôi! Vẫn chưa ló bụng
Hai người đỡ cô ngồi xuống sofa vui vẻ không thôi, Trương lão gia tuy là đàn ông không nhiều lời như hai người phụ nữ trong nhà nhưng cũng tỏ ra rất quan tâm đến cô, xem ra nhà họ Trương mong chờ đứa bé này vô cùng.

Trương lão gia chầm chậm đẩy chén nước về phía Trương Ngạn, không loanh quanh như hai người phụ nữ lập tức hỏi vào trọng điểm
-Đi khám bác sĩ nói thế nào?

-Ngày mai là 8 tuần rồi, mọi thứ đều tốt nhịp tim là 157, cơ thể cô ấy hơi yếu sẽ ốm nghén nhiều một chút
Câu chuyện hai người đàn ông với nhau chính là như vậy, không thừa không thiếu nội dung ngắn gọn vừa đủ, dễ hiểu.

Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Lam Linh vui mừng nhìn Trương Ngạn
-Theo kinh nghiệm của ta nhịp tim 157 chính là con trai, hồi đó Hạ Lan mang thai con nhịp tim cũng là 156
Lão gia càng vui vẻ nhìn Lam Linh, đứa trẻ này xem ra cái gì cũng tốt, vừa ngoan vừa hiểu chuyện tuy tuổi nhỏ nhưng không mang tính tình trẻ con.

Trương phu nhân như nghĩ ra điều gì liền lo lắng nhìn cô
-Nghe vú Bạch nói con ốm nghén rất nhiều đúng không? Không ăn được thứ gì?
Lam Linh đảo đảo mắt nghĩ ngợi:
-Hình như cũng rất nhiều thứ, mấy món trước kia con thích ăn bây giờ đều rất buồn nôn, cũng không uống được sữa bò mùi hôi quá.

Nhưng con vẫn thích ăn lẩu, con thèm lẩu quá hôm nay ăn lẩu được không mẹ?
Cô dựa đầu vào vai Trương phu nhân nũng nịu, thâht đáng yêu đứa trẻ này không chỉ là con dâu mà chính là tình cảm như một đứa con gái út trong nhà, vừa lanh lợi vừa tình cảm
-Được, con thích cái gì liền ăn cái đó! Con bé ngoan biết bao thật tình cảm không như thằng quỷ kia mặt lúc nào cũng đen như đít nồi thật khó coi!
Trương Ngạn ngơ ngác nhìn, bản thân anh không làm gì cũng đáng ghét như vậy, nãy giờ chỉ ngồi không uống nước cũng bị mẹ mắng? Lão phu nhân bỗng tỏ ra hoài nghi:
-Ngạn cũng rất giống bố nó, xem ra gen đó rất trội ta lo sợ bảo bảo trong bụng chuông nhỏ là con trai sẽ mang gen đó
-Vậy thì tệ thật! Giống con thì dễ thương biết bao đúng không bà nội?
Lam Linh tự mãn cười tươi nhìn bà nội chớp chớp mắt, lão phu nhân cưng chiều vỗ vào má cô
-Đúng, con là dễ thương nhất
Một nhà 5 người quây quần bên nồi lẩu nghi ngút khói, không đúng bây giờ là 6 người.


Ngoài trời thời tiết đầu đông càng về tối trời càng lạnh, thời tiết như vậy ngồi bên nồi lẩu chính là tuyệt nhất hơn nữa gia đình lại đang trong niềm vui đón thêm thành viên mới, Lão gia cao hứng đứng dậy lấy chai rượu cầm tới để trước mặt Trương Ngạn
-Trên cương vị là hai người cha, hôm nay ta với con uống một bữa, cũng không nhớ từ bao lâu rồi không ngồi cùng con như thế này, hôm nay lấy cớ đứa cháu nội của ta vẫn ở trong bụng ta mời bố nó!
Vừa nói Lão gia vừa đẩy cốc rượu về phía Trương Ngạn, “mời ba” một hơi anh dốc cốc rượu tới đáy, Lam Linh ngồi bên cạnh nhìn anh nuốt nước bọt không ngừng, Trương Ngạn khó hiểu cau mày nhìn cô, tay chỉ vào cốc rượu
-Em muốn hả?
Lam Linh không dám nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu cô cũng thấy rất lạ, ba vừa rót rượu ra cốc cô đã bị mũi thơm đó xộc thẳng vào mũi bao lấy tâm trí cô, Trương Ngạn nhìn cô nghiêm túc lắc đầu cầm ly nước cam để vào tay cô
-Thèm thứ gì có thể anh đều cho em ăn, nhưng cái này không tốt.

Ai nghén cũng đều như vậy à? Trước kia em sợ rượu thế nào chứ? Cũng vì thế đêm đầu tiên của chúng ta...
“Bẹpp” một tiếng chưa kịp nói hết câu miệng anh đã bị bàn tay cô hung hăng chặn lại, Lam Linh trừng mắt nhìn anh, cái này anh cũng có thể nói ra như vậy bà nội, ba mẹ đều đang ở đây.

Cô ngượng ngùng cúi gằm mặt
-Ăn cơm thôi!
Tiệc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, cả nhà ngồi ở sofa cùng nhau xem tv, nhìn hai người đàn ông trong nhà lúc này chẳng còn chút bản lĩnh nào, lão gia nãy giờ không ngừng liếc mắt đưa tình, chu mỏ hôn gió với vợ, Trương Ngạn thì còn chút thể diện hơn gối đầu lên đùi Lam Linh, vòng tay qua ôm eo cô.


Lão phu nhân ngán ngẩm nhìn hai người, đàn ông bình thường uy quyền đến đâu về nhà với vợ bị men quật thì như thế này đây, bà chẹp miệng ngán ngẩm lắc đầu
-Thật khiến ta chán ghét.

Xem ra Trương Ngạn không thể về được rồi, tối nay hai đưa ở lại đây đi, ta cho người dọn dẹp lại phòng của nó ngày trước
Lam Linh ngáo ngán nhìn người đàn ông to lớn nằm dưới chân mình, lúc làm việc tỏ ra nghiêm nghị, đáng sợ đính thị là chúa sơn lâm, bâu giờ thì sao chẳng khác gì mèo nhỏ sợ lạnh chui chui rúc rúc tìm chỗ ấm meo meo...cô bật cười đưa tay vén mấy lọn tóc lộn xộn trên mặt anh, anh nắm lấy tay cô hôn chụt chụt như gà mổ thóc
-Anh chưa say đâu đó
-Được anh chưa say!
Bà nội từ sớm đã về phòng ngủ, mẹ xem xong chương trình cũng lôi kéo ba vào phòng, nhà lúc này chỉ còn Trương Ngạn và cô, Lam Linh chăm chú nhìn anh trong đầu liệt kê lại từng chuyện, từng chuyện một càng nghĩ cô càng nở nụ cười hạnh phúc, kỳ lạ thật cứ như vậy rơi vào cuộc sống của nhau rồi lại thành ra như bây giờ một gia đình hạnh phúc! Tuy rất tốt nhưng mọi thứ đến nhanh như vậy lại vô cùng dễ dàng liệu....Lam Linh lắc đầu xua đi suy nghĩ xui xẻo trong đầu, dù sao bây giờ cũng rất tốt làm sao có thể xảy ra chuyện gì.

Bất ngờ Trương Ngạn bật dậy ôm lấy cô, không báo trước đột ngột đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh bạo mút lấy đôi môi mọng, chiếc lưỡi tinh ranh đảo khắp khoang miệng cô, nụ hôn như rút cạn không khí trong cơ thể Lam Linh, Trương Ngạn dừng lại kéo ra khoảng cách giữa hai người, anh mắt nhìn cô trở lên gắt gao, đôu mắt như bị một màn sương che phủ, động tác gọn gàng nhấc bổng cô lên, ghé sát tai cô thì thầm
-Chúng ta đi ngủ thôi, vợ yêu!

Bình Luận (0)
Comment