Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 105.1

Hôm nay vừa về đến nhà chị Gia Mỹ đã kéo cô vào phòng, sau đó là màn dọn dẹp tủ quần áo. Nhìn một đống ngổn ngang trên giường mà Phương Ly không khỏi kinh ngạc, chị làm gì mà sắm đồ nhiều thế.

- Em thấy mấy cái bikini này thế nào?

- Thế nào…là thế nào ạ? - Cô chưa hiểu ý lắm

Chị Gia Mỹ giơ hai cái một đỏ một chấm bi lên, nở nụ cười không thể "nham hiểm" hơn được nữa.

- Thì là em thích cái nào hơn, chị tặng cho em mặc đi tắm biển!

- Á! Chị ơi em không mặc đâu! Không bao giờ! - Cô phản ứng cực mạnh

- Tại sao?

- Tại…tại…tại vì…- Phương Ly đỏ mặt lắp bắp

- Em khờ quá, không thể bỏ lỡ cơ hội khoe sắc ngàn năm có một này, phải mặc đẹp cho đám con trai trường em lác mắt chứ.

- Thôi mà chị…mắt họ sẽ "lác thật" đấy!

- Thời trang bây giờ rất phát triển, vòng một phẳng lì cũng cải thiện được huống chi là em…mặc vào trông sẽ rất…

_CẠCH

- Chị dâu, anh hai em….

Bài diễn thuyết thời trang áo tắm của chị Gia Mỹ chắc vẫn sẽ tiếp tục nếu không có người nào đó xuất hiện.

Anh bước vào tìm anh hai mình, ánh mắt đột nhiên khựng lại khi thấy đống đồ trên giường.

Còn Phương Ly, máu nóng trong người cô dâng cao đến mức buốn tràn hết ra ngoài, tại sao lại là lúc này.

Mất mặt, mất mặt không chịu được !

Thế mà chị Gia Mỹ vẫn không chịu dừng lại

- Em chồng, em xem thử giúp chị cái bikini nào đẹp, chị cho bé Phương Ly mượn đi tắm biển.

- "…"

- Sao em không trả lời, hay chị bảo con bé mặt thử cho em xem nhé!

- "…"

_RẦM

"Ai đó" một chữ cũng không đáp, vẻ mặt hình như có chút khác lạ, cửa phòng tức khắc đóng sập lại.

- Em thông cảm đi, thằng đó không biết thế nào là đẹp xấu đâu! - Gia Mỹ quay sang vỗ vai cô "an ủi".

Chị Gia Mỹ thôi thì đem cô chôn sống luôn đi, những lời vừa rồi cũng có thể nói ra được.

Chị có đúng là vị đại thiếu phu nhân tôn quý của nhà họ Lâm không đấy???

Cô hết muốn đi tắm biển rồi, huhu !

.............

Phương Ly từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, vẫn tưởng mình là một trong những người đến sớm nhất nào ngờ mọi người đã có mặt rất đông trước cổng.

Ngày thường toàn mặc đồng phục nhàm chán, đây là cơ hội đặc biệt để họ thể hiện cá tính cũng như phô trương sự giàu có của mình.

Ai ai cũng diện lên người những bộ cánh rực rỡ, còn có cả trang sức, túi xách phối cùng, chỉ cần liếc sơ đã biết là đồ đắt tiền, lương cả năm của cô cộng lại chưa chắc đã mua được.

Ngọc Mai gọi điện cho cô bảo đang chờ trước nhà anh Thiếu Dương để gọi anh ấy dậy nên có lẽ sẽ đến trễ một chút, hai họ thật buồn cười.

"Ê hội phó đến kìa" - nữ sinh 1

"Cậu đoán xem hôm nay anh ấy sẽ mặc đồ gì?"

Xe Lexus của Giang Tuấn vừa đến thì cổng thì mọi người đều rộn ràng lên. Nhưng khi anh bước xuống thì họ đều đồng loạt ngỡ ngàng.

Đi bên cạnh anh là một cô gái, còn là một cô gái…

Thế nào nhỉ…xấu, cực kì xấu !

Đầu tóc thì xù hết lên, đeo kính dày cộm kiểu nobita, trên mặt còn lấm chấm tàng nhang, đây rõ ràng là một phiên bản của cô gái xấu xí.

"Nhỏ đó là ai vậy, trông kinh thế!" - Nữ sinh 1 bụm miệng thản thốt

"Đứng cạnh anh Giang Tuấn mà không thấy ngại hả trời?" - Nữ sinh 2 chặc lưỡi

"Thấy nó xong cái muốn ở nhà luôn!” - Nữ sinh 3

"Quần áo có đẹp cũng không cách nào khiến nó dễ nhìn hơn được!" - Nữ sinh 4 bĩu môi chê bai

Giang Tuấn dẫn cô gái lại từ từ đi lại đám đông, một người bạn cất giọng hỏi

- Hội phó, đây là…

- Đây là em họ của tôi, tên Nhã Nhã

À…

Người bạn kia “à”lên một hơi dài rồi im bặt. Trong lòng thầm nghĩ

"Em họ, có đột biến gien cỡ nào cũng thể nhìn ra được!"

- Em đến sớm vậy? - Cô gái chạy ngay đến nắm chặt tay Phương Ly

- Hả?? Chị…

Phương Ly đang lục soát trí nhớ mình xem có quen cô gái này không?

Vẻ ngoài "ấn tượng" vầy nếu cô gặp thì đảm bảo là không quên rồi chứ!

- Là chị nè! Em thật sự không nhận ra hả?

- Chúng ta gặp nhau rồi à?

- Có muốn lát nữa chị hát cho em nghe không? - Cô gái nháy mắt tinh nghịch

- A…Chị Nhã…- Ánh mắt của Phương Ly không giấu nổi niềm vui như gió xuân tràn đến

- Suỵt! Nhã Nhã, gọi chị là Nhã Nhã

- Sao chị lại hóa trang mình thành ra thế này? - Phương Ly hỏi nhỏ

- Đâu có sao, đến em còn không nhận ra thì chị yên tâm là không bị ai phát hiện rồi. Lát nữa đến nơi chúng ta chung phòng với nhau nhé, ngoài em ra chắc không còn ai dám "chứa chấp" chị đâu! - Nhã Đình nhún vai cười

- Dạ!

- Phương Ly, hôm nay có chị họ mình đi theo nữa, theo quy định phòng hai người nhưng mình sẽ xin cho cậu chung phòng với tụi mình luôn! - Ngọc Mai từ đâu xuất hiện thông báo

- Như thế phiền phức lắm, mình sẽ chung phòng bạn này!

- Ai đây?

- Đây là em họ của Giang Tuấn, tên Nhã Nhã. - Phương Ly giúp Nhã Đình che giấu thân phận

Ngọc Mai cũng không thể hiện bất kì thái độ gì, vì cô bạn không phải là người xem trọng hay đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Chỉ thắc mắc sao chưa từng nghe Giang Tuấn bảo có em họ.

- Ừ, cậu có người ở cùng thì mình cũng yên tâm. - Ngọc Mai nói rồi quay người đi

- Phương Ly, chị muốn đi học lại quá, có bạn bè thật là vui. - Nhã Đình xuýt xoa

Phải rồi, từ khi chị Nhã Đình bước chân vào làng giải trí thì buộc phải bỏ dở việc học giữa chừng, nhất định là chị nhớ trường nhớ lớp lắm.

Trên đời này có rất nhiều thứ, muốn đạt được nó chúng ta phải chấp nhận đánh đổi một thứ khác. Chỉ là lúc đó cô không hề hay biết, thứ mà chị ấy đã đánh đổi vốn không đơn giản như vậy.

- Hay là, nếu sau này chị có đi học lại hãy đến trường em nhé! - Phương Ly thật lòng

- Ý kiến hay đó ! Chị rất thích nơi này! Rất thích em và cả anh Giang Tuấn nữa!

- Em cũng vậy, em rất thích chị, cực kì thích chị!

- Có lẽ kiếp trước chúng ta là chị em ruột của nhau đấy!

Dưới ánh nắng mặt trời vàng óng, hai cô gái tay trong tay, cùng cất tiếng cười.

Một thứ tình cảm khắng khít nảy nở trong lòng họ như đóa hoa nở rộ.

Nhưng đó không phải nhân duyên

Mà là nghiệt duyên…

Cả hai đều không hay biết phía kia có người đang thì thầm với nhau, giương đôi mắt sáng hoắc đầy hung ác

"Lần trước hụt rồi lần này phải làm cho tốt vào, chỉ cần xong việc bao nhiêu cũng được."

"Có thật là bao nhiêu cũng được không?"

"Đúng."

"Tôi đùa thôi, cái mà tôi muốn có còn hơn cả tiền."

"Vậy thì là gì?"

"Đó là…"

- Hội phó, hội trưởng vừa gọi bảo anh ấy không đi được! - Một người chạy đến báo

HẢ ! - Nhưng tiếng than thầm tiếc nuối to đến mức xung quanh con đường hết thảy đều nghe thấy.

- Lý do! - Giang Tuấn thờ ơ hỏi như không hỏi.

- Anh ấy không nói, chỉ bảo không đi được rồi thôi.

- Ừ.

Giang Tuấn khóe môi cong lên một cái, Lâm Hạo không đi được, không đi càng tốt, lý do là gì cũng chẳng cần quan tâm. Anh có thể tranh thủ ba ngày này bên cạnh Phương Ly và thực hiện ý định đó rồi!

Phương Ly cảm thấy thật kì lạ…Có khi nào anh không muốn thấy cô không?

Không đâu, mày suy nghĩ quá nhiều rồi. Lâm Hạo làm gì mà quan tâm đến cảm nhận của mày.

Chẳng phải…mày là người có cũng được, không có cũng chẳng sao…

Có khi vắng mày anh ta càng thấy thoải mái hơn vì không ai làm phiền đến cuộc sống của anh ta nữa.

Và…người quan trọng duy nhất trong lòng anh vĩnh viễn là cô gái đó.

- Phương Ly em sao thế! Em khóc à? - Cảm giác phức tạp chợt xuất hiện trong lòng Nhã Đình

- Dạ…đâu có, chỉ là hạt bụi bay vào mắt em thôi!

- Ừm. Mà hội trưởng trường em như thế nào mà lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, vừa nghe anh ta không đi là tất cả mọi người dường như đều như không muốn đi nữa thế! - Nhã Đình không khỏi tò mò

- Em…không biết nữa, em…không quen anh ta! - Một cảm giác đau nhói xẹt qua trái tim Phương Ly

"Này, này, các cậu nhìn kìa…"

Một nữ sinh hét to, cả đám còn lại phóng tầm mắt về nơi phát ra giọng nói

Dưới bầu trời xanh trong, ánh nắng vàng rực rỡ của buổi sớm mai, chiếc Bentley dài màu đen từ từ đi tới, gương mặt đang ảm đạm của mấy nữ sinh bỗng tươi sáng vô cùng, vui như hội tết.

"Chẳng phải đây là xe của hội trưởng sao?"

"Phải rồi, đúng là xe của anh ấy!"

"Chắc là anh ấy đổi ý muốn đi đó!"

"Tốt quá, mình còn lo lắng bộ bikini mang theo không biết mặc cho ai xem!"

Chiếc xe dừng hẳn lại, tài xế nhanh chóng bước xuống, cung kính mở cửa.

Người thanh niên tuấn tú xuất hiện dưới sự nghênh đón của gần như tất cả mọi người.

Nhã Đình thản thốt kinh ngạc

Trong trái tim cô.

Một nỗi đau từ từ trỗi dậy.

Mãnh liệt đến đau thương…

Người con trai đó…
Bình Luận (0)
Comment