Buổi tối khí trời lạnh lẽo, gió rít gào từng cơn, bầu trời mang một màn tối đen thăm thẳm.
Trên chiếc ghế sofa, đôi mắt Giang Tuấn đen sẫm. Nhìn vào cốc rượu đã vơi quá nửa trên tay, anh cười, nụ cười nơi khoé miệng cô đơn lạnh lẽo biết nhường nào.
Anh sai rồi…
Đáng lý ra anh không nên đố kỵ ganh ghét để rồi đưa ra yêu cầu quá đáng với cô như vậy!
Nhưng thực sự không cách nào chịu đựng được
Một người như hắn ta lại có thể khiến cô vui vẻ, khiến cô bất chấp tất cả để mà cầu xin anh.
Người ta nói yêu sẽ mất đi lý trí, cuối cùng thì anh cũng được nếm trải.
Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết mấy.
Chỉ cần cho anh thêm một cơ hội
Anh tuyệt đối sẽ không để cô rời xa anh nữa…
- Thưa thiếu gia, có cô Nhã Đình muốn tìm cậu. - Người giúp việc gõ cửa rồi bước vào thông báo
- Bảo cô ta về đi, nói là hôm nay mẹ tôi không có nhà!
Giúp việc sững sốt tưởng mình nghe nhầm. Bình thường con gái đến tìm thiếu gia bị cậu tìm cớ đuổi về không ít, nhưng với cô Nhã Đình tuyệt nhiên chưa bao giờ có chuyện đó.
Thiếu gia rất tốt với cô ấy, luôn dịu dàng với cô ấy, nhất là cô ấy còn được lòng bà chủ, có khả năng rất cao sẽ trở thành thiếu phu nhân tương lai.
- Thưa thiếu gia, cô Nhã Đình đang chờ cậu dưới lầu! - Chị giúp việc cho là thiếu gia uống say nên nghe nhầm thành người khác.
- Tôi nói chị không nghe sao, bảo cô ta về! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Chị giúp việc sợ sệt quay đi tức khắc nào ngờ ra ngoài mới phát hiện có người đã đứng trước cửa từ lúc nào.
Hết thảy những lời của Giang Tuấn vừa rồi đều lọt vào tai của Nhã Đình.
Cô biết sẽ thế này mà.
Giang Tuấn…một khi anh ấy có tình cảm với ai đó thì yêu thương hết mực, quan tâm hết mực, dịu dàng hết mực, nhưng nếu anh ấy đã ghét đã hận một ai đó thì chính là đối với họ lạnh lùng nhất, tàn nhẫn nhất.
Về điểm thứ hai, ngay cả Lâm Hạo cũng không so được với anh ấy.
Nhã Đình cười chua chát khi bản thân cô trong lòng anh chỉ chớp mắt lại từ cái thứ nhất lại biến thành cái thứ hai.
- Em chỉ muốn nói chuyện với anh một chút thôi, nếu là chuyện của Phương Ly thì anh có muốn nghe không? - Nhã Đình liều mình bước vào phòng, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa
- Chỉ cần là lời cô nói thì tôi đều không muốn nghe! Biến đi trước khi tôi nổi giận. - Giang Tuấn tuyệt tình ngoảnh mặt đi
- Anh có còn nhớ, cách đây ít lâu anh đã hứa gì với em không?
- Cô còn dám nhắc đến à?
- Anh đã nói, cho dù tất cả mọi người trên thế gian này đều quay lưng với em thì anh vẫn sẽ ở cạnh em. Nhưng mà...- Giọng nói của cô tràn đầy đau xót - Nhưng mà bọn họ chưa quay lưng với em thì anh đã…
- Tôi có thể tha thứ cho cô đã gạt tôi về xuất thân của mình, nhưng tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ đã nhẫn tâm vứt bỏ cả em gái ruột của mình.
- Em muốn anh giúp em, rồi em sẽ chứng minh cho anh thấy Lâm Hạo vẫn còn yêu em. - Biết không cách nào lay chuyển được trái tim sắt đá đang phẫn nộ của anh, cô đi sang chuyện khác
- Cô nghĩ tôi cần cô giúp sao, lo cho bản thân mình trước đi đã!
Nhã Đình đột nhiên di chuyển về phía anh, từng chữ chắn chắc
- Anh có tin vào ý trời không? Có tin rằng con người dù làm gì cũng không thẳng nổi ông trời không?
- Cô đang lảm nhảm cái gì đấy?
- Em thì tin, bởi vì em đã chứng kiến rồi. Vị tiên cô mà em xem bói, những lời bà ấy nói đều đúng cả. Theo quẻ bói của bà ấy, tương lai, Phương Ly nhất định sẽ trở thành vợ của anh.
Vợ của anh…
Nếu như đó là thật…
Thế có nghĩa là anh sẽ có thể mãi mãi ở bên cô, chăm sóc cô, mỗi ngày được nhìn ngắm nụ cười của cô, mang đến cho cô hạnh phúc, không ai có thể chia cắt được.
Dẫu biết những lời của cô gái trước mặt này nhất định là giả dối, nhưng trong khoảnh khắc đó, Giang Tuấn vui mừng khôn xiết, cảm thấy giống như là đang được ở thiên đàng.
Phải một lúc sau anh mới có thể quay về hiện thực
- Đừng nghĩ bịa ra mấy câu hoang đường như vậy thì tôi sẽ đứng về phía cô, kẻ như cô vốn không có tư cách hợp tác với tôi.
- Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về trước…
Nhã Đình cúi đầu rồi nhanh chóng ra ngoài.
Khi nãy cô đã nhìn thấy rõ, rất rõ ràng, Giang Tuấn đã dao động rồi.
Trong lòng cô lúc này chỉ có một suy nghĩ
Nếu cô và Lâm Hạo quay lại với nhau chẳng phải mọi thứ đều tốt đẹp cả, anh Giang Tuấn sẽ không phải phiền muộn và có thể cũng không còn gay gắt với cô như bây giờ, bản thân cô sau này có thể ngày ngày ở cạnh chăm sóc cho Ân Ân rồi.
Tất cả đều là vì tốt cho tất cả mọi người.
Cô đang làm đúng, phải không?
…………………
Màn đêm đen sẫm, bầu trời không một ngôi sao chỉ có một bóng dáng nhỏ bé điên cuồng chạy.
Giữa đường bị vấp té cô vẫn kiên cường đứng dậy mà hướng về phía trước,
Đối với Phương Ly, cảm giác khi sợ mất anh còn đau đớn hơn gấp trăm lần khi bị anh làm tổn thương.
Đẩy mạnh cánh cổng quen thuộc, cô chạy thật nhanh đến trước cửa nhà, hơi thở cô dồn dập, tim không ngừng đập mạnh.
Từng hồi chuông vang lên trong sự run rẩy.
Không có, không có một ai ra mở cửa cả.
_Cạch
Hóa ra…cửa không hề khóa.
Cô lao như điên vào căn biệt thự, chạy loạn khắp phòng khách, phòng bếp mà gọi tên anh, những suy nghĩ đáng sợ liên tục hiện lên trong đầu.
Phương Ly chạy lên cầu thang, đẩy mạnh cánh cửa, công tắc bật mở mang ánh sáng phủ quanh căn phòng tối om lạnh lẽo.
Vẫn không có…
Lúc này mới nghĩ tới chuyện lấy điện thoại trong túi ra ấn số của anh.
Bản nhạc chuông quen thuộc vang lên trong căn phòng đóng kín, chỉ còn ánh sáng lọt qua khe cửa bên dưới đằng kia kèm theo.
Nước, rất nhiều nước…đang chảy ra
_Cạch
Phương Ly kinh hoàng không tin vào mắt mình.
Lâm Hạo đang "ngủ say" trong bồn tắm mà trên người vẫn vẹn nguyên bộ quần áo khi nãy.
Chân tay bủn rủn, Phương Ly đờ đẫn vài giây rồi lại lao đến, hốt hoảng vỗ vỗ vào mặt, run rẩy gọi tên anh từng tiếng, từng tiếng một
- Lâm Hạo…anh…mở mắt ra nhìn em đi!
- Dậy đi...dậy đi mà...
Không có phản ứng…
Vẫn không có phản ứng…
Cô dùng hết sức lực của mình, dù nó chẳng còn lại bao nhiêu sau khi vượt cả quãng đường xa về đến đây để mà xốc người anh dậy, cố quơ tay lấy chiếc khăn dày treo trên tường phủ lên người anh rồi ôm chặt lấy.
Dường như cảm nhận được hơi ấm từ cô, mi mắt anh từ từ động đậy
Ấm áp quá…
Thế giới của anh trước nay đều rất lạnh, rất lạnh
Giống như dòng nước đang bao phủ lấy thân người của anh vậy
Không, còn lạnh hơn như thế
Chỉ từ khi gặp cô
Từ khi yêu cô
Nó mới trở nên tươi đẹp ấm áp đến vậy
Vậy mà anh lại phạm sai lầm
Để sự ghen tuông chiếm hết trái tim, không chịu tin tưởng cô, còn khiến cô đau lòng đến mức muốn rời đi.
Giờ đây, nhìn thấy sự cuống cuồng kinh hãi của cô, thân người ấm áp đang cố giữ ấm cho anh thì anh mới biết là…
- Anh…xin lỗi!
Tim Phương Ly, suýt nữa là ngừng đập nếu không có ba chữ này của anh
- Sao anh lại dại dột như vậy chứ, chỉ vì cho rằng em phản bội anh mà anh lại đi tự tử, anh có biết mạng sống quý giá lắm không? - Phương Ly la to đến mức nấc nghẹn
- Ai bảo với em là anh tự tử? - Làn môi tái nhợt, nhưng dường như tinh thần của Lâm Hạo vẫn khá bình tĩnh, ít ra là so với cô
- Nếu không phải, thì cảnh tượng mà em vừa nhìn thấy là gì? - Nhớ lại cô vẫn không khỏi bàng hoàng, mấy ngón tay run run bấu chặt người anh hơn
- Anh chỉ là…chỉ là muốn ngâm mình trong nước lạnh để bản thân bình tĩnh hơn rồi mới đi tìm em, nào ngờ lại ngủ quên mất.
- Anh nói gì chứ?
- Anh biết, nhược điểm lớn nhất của anh là nóng giận thì không thể kiểm soát được, anh muốn tìm em về, nhưng lại sợ bộ dạng của mình khi đó làm em sợ, rồi lại tiếp tục có những hành động tổn thương em, cho nên muốn trấn tĩnh tinh thần rồi mới...
Hóa ra, anh cũng có lúc khờ khạo như vậy, ngốc nghếch như vậy, chẳng khác nào một đứa trẻ lên ba.
- Em đi rồi sẽ về mà, em có bảo là đi luôn đâu, ngộ nhỡ sáng em mới về thì anh đã trở thành "người thiên cổ" rồi anh có biết không?
- Anh chỉ sợ…không còn gặp lại em nữa…không được ôm em như thế này nữa…
Tim Phương Ly đau nhói dữ dội, nhưng sự run rẩy của anh khiến cô phải kìm chế bản thân mình lại
- Để em lấy quần áo cho anh thay, nếu không tối nay hẳn là sẽ bị sốt đến sáng đó!
Sau khi quăng cho anh bộ quần áo, Phương Ly đứng bên ngoài cánh cửa phòng tắm, nín thở chờ đợi.
Càng ngày, cô càng có cảm giác mình giống vợ của anh…!
_Cạch
Cánh cửa phòng tắm bật mở, thân ảnh điển trai khô ráo đó lại đứng trước mặt Phương Ly.
Chỉ mấy phút trước thôi, cô còn ngỡ sẽ không còn gặp lại anh nữa.
- Thôi, em phải về phòng đây, anh ngủ sớm nhé, nhớ đắp chăn cho ấm vào.
Môi cô hé mở cùng với nụ cười dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong lòng là ý muốn mãnh liệt thoát khỏi tình huống ngại ngùng này.
Vẫn không cách nào tự nhiên được khi nghĩ đến hôm nay cả căn biệt thự chỉ có hai người !
- Từ lúc trở thành bạn gái anh đến giờ, em có thấy hạnh phúc không?
Tim anh đột nhiên đập mạnh, khiến anh nhận ra rằng từ sâu trong tiềm thức của mình, anh mong muốn được nghe câu trả lời này của cô biết bao.
- Rất hạnh phúc. - Phương Ly đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm tay anh, từng ngón đan chặt lại, khẽ khàng đáp
- Người em yêu là anh đúng không? Không phải cậu ta? Ý anh…là cái người trong đoạn video. - Cứ hễ nhớ đến máu nóng trong người anh liền sôi lên
- Thật ra…em và Giang Tuấn…
- Anh không cần biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, chỉ cần em không yêu cậu ta, người em yêu là anh, là anh là được…
Cô hiểu tâm trạng anh, trước kia anh từng bị người con gái mình yêu nhất phản bội, cảm giác đó nhất định đau đớn như chết đi sống lại.
Có thể nói…toàn bộ niềm tin lúc này của anh đều đặt ở nơi cô.
- Anh không phải muốn nổi giận với em càng không muốn không tin em... chỉ là anh rất sợ, anh sợ em sẽ rời xa anh.
- Anh ngốc quá! Người em yêu…
Phương Ly mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh, nhưng trong giờ phút đó dường như có thứ gì xẹt qua trong tâm trí
Bộ dạng đau khổ của Giang Tuấn lúc cô rời khỏi.
Cảm giác bất an xâm chiếm đầu óc, tự dưng cô lại thấy sợ, sợ người con trai đó sẽ vì đau khổ mà làm ra chuyện tổn hại bản thân.
Cô muốn anh vui vẻ, muốn lúc nào cũng nhìn thấy nụ cười của anh như trước.
Khẽ nhắm mắt, trong đầu rối ren, cô đã lựa chọn rồi, vậy thì tại sao cứ luôn nghĩ đến…
- Á…
Lúc cô thoát khỏi sự chìm đắm trong dòng suy nghĩ về người con trai đó thì phát hiện người con trai trước mặt đã nhanh chóng bế cô lên, cuối cùng thân thể cô nhẹ nhàng rơi xuống chiếc giường nệm êm ái.