Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 160

- Giám đốc, chuyện ngủ quên không phải lỗi của tôi mà là lỗi của cái đồng hồ báo thức không đổ chuông. Anh có thể nào cho mẹ con tôi hai vé đi máy bay đi riêng sang đó được không? Tôi không thể đi cùng anh sang Pháp được! - Cô gọi anh ra một góc chỉ có hai người, giọng dịu dàng nhỏ nhẹ

- Lý do?

Ánh mắt đen của Lâm Hạo khẽ lướt qua cô, thờ ơ hỏi, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, cô ghét anh đến mức như vậy sao? Chỉ là ngồi cùng anh trên một chuyến bay cũng không muốn.

Phương Ly nỗ lực tìm cái gọi là lý do nhưng hoàn toàn không có.

Ngủ quên để trễ chuyến bay quan trọng mà đoàn phim sắp xếp, đổ lỗi cho định mệnh, giám đốc đến tận nhà mà còn bị nghe con trai cô còn gọi là ‘’tiểu nhân’’, anh ta chưa sa thải cô là đã còn may mắn lắm vậy mà giờ đây cô còn dám “yêu sách’’ đòi anh bỏ tiền ra mua thêm cho mình hai cái vé.

Nhưng cô thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.

Phương Ly quýnh quá nói đại

- Ờ thì…anh là giám đốc, tôi là diễn viên công ty anh, đi cùng nhau trên máy bay riêng của anh sang nước ngoài lỡ người ta thấy rồi tung tin đồn làm tổn hại danh dự của anh thì sao?

- Tin đồn? Ví dụ? - Lâm Hạo giả vờ không hiểu điều cô đang nói

Đâm lao theo lao, Phương Ly nghiến răng nói tiếp

- Nói tôi là tình nhân được anh bao dưỡng, lỡ tới tai người ‘’đang mang thai con của anh’’ thì sẽ lớn chuyện đấy! - Vế sau lại khiến lòng cô nổi cơn nhức nhối không rõ nguồn cơn

Lâm Hạo liếc cô một dọc từ trên xuống, vẻ mặt như vô cùng miễn cưỡng, nói

- Em có biết tình nhân của tổng giám đốc thường là mấy cô như thế nào không? Với thân hình này của em…quên chuyện đó đi!

Quai hàm Phương Ly cứng đơ, ánh mắt bắn ra tia lửa đỏ rực

- Anh…anh…

Lâm Hạo không để tâm đến biểu cảm phong phú của cô, giơ cổ tay lên nhìn chiếc đồng hồ sáng loáng, âm thanh lạnh lẽo

- Nói tiếp đi, em chỉ còn gần một tiếng để chuẩn bị! Không kịp thì cứ mặc luôn bộ đồ ngủ trên người ra sân bay.

- Anh... anh... Đi thì đi nhưng sau này làm ơn đừng đến nhà tìm tôi, đặc biệt là lúc tôi đang ngủ, nếu có lần nữa tôi nhất quyết sẽ gọi cảnh sát kiện anh tội quấy rối, nơi này cũng chẳng ai hoan nghênh anh!

- Sao lại không? Chẳng phải con trai em hoan nghênh anh! Nếu không đã chẳng mở cửa mời anh vào! - Ai đó thẳng thừng phun một câu vào mặt cô

- Phương Ly: ‘’…’’

- Thằng bé thật ngoan ngoãn, còn hỏi anh có đói bụng không đợi lát nữa mẹ nó dậy nấu bữa sáng rồi ăn cùng anh!

- Phương Ly: “…’’

- Nào ngờ mẹ nó thức dậy việc đầu tiên là xin xỏ tiền vé máy bay, đàm phán thất bại thì trở mặt đòi báo cảnh sát, ‘’người mẹ nào đó’’ đừng để con trai học tính xấu này của mình nhé!!!

- Phương Ly:’’…’’

Cô quay người đi, bước chân như muốn lún xuống sàn.

Lạc Lạc đại nhân, con là do mẹ dạy dỗ nên đấy, sao lại không giống mẹ tí nào vậy, thích ai không thích lại đi thích người mà mẹ ghét nhất trên đời này, còn để người đó có cớ móc họng mẹ con, con chờ nhé, mẹ sẽ hỏi con sau!!!

Nói đi nói lại cũng không thoát khỏi ý trời, Phương Ly chỉ còn lựa chọn duy nhất là vội vã thay quần áo, chuẩn bị hành lý khởi hành, mà hành lý cô muốn mang theo nhất chẳng đâu khác ngoài đứa con trai bé bỏng yêu dấu.

Cô biết nếu di chuyển sang nước ngoài bằng chuyến bay của các hãng hàng không thì giờ bay và ngày khởi hành không thể điều chỉnh theo yêu cầu cá nhân, mà người đang đứng cạnh cô đây - tổng giám đốc một tập đoàn lớn trong một năm thường có rất nhiều chuyến đi công tác nên sử dụng máy bay tư nhân là lựa chọn tối ưu nhất, vừa an toàn vừa thuận tiện thoải mái, lại tránh được dòng người chen chúc nhau.

Nhưng có cần phải sử dụng cái lớn thế này cho một người không?

Phương Ly đội chiếc nón rộng vành, làn gió thổi tung mái tóc dài mượt. Cô hơi ngẩng đầu nhìn vào khoảng đất trống phía trước, nơi có một chiếc máy bay đồ sộ đang đậu chờ sẵn, ánh nắng trên cao chiếu lên thân phát ra tia sáng lấp lánh.

Mắt cô hoa cả đi, tiền dành dụm cả đời chắc không mua nổi cái cánh của nó!

Bé con Lạc Lạc đầu đội mũ lưỡi trai, hai mắt sáng rực như nhìn thấy kho báu

- Mẹ ơi, máy bay đẹp quá, to giống như một con chim ưng khổng lồ vậy! Lạc Lạc muốn leo lên nó rồi bay lên trời!

Phương Ly thu lại vẻ mặt ngẩng ngơ, quay sang “nói to’’ với con trai

- Này, con ‘’nhỏ tiếng’’ thôi, đừng để ‘’người ta’’ cười, mẹ con mình đâu phải lần đầu đi máy bay. Cái này cũng bình thường thôi mà!

- Không đâu, nó lớn thật mà mẹ, con chưa từng thấy máy bay nào lớn như vậy cả!

- Lớn đâu mà lớn chứ!

Lâm Hạo quay sang nhìn cô, lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Trên đời này nếu nói đến tự mình phản bác mình, Phương Ly cô xếp thứ hai thì thật sự không ai dám xếp thứ nhất. Một giây trước còn dặn trò con trai đừng thể hiện quá lố, nhưng vài giây sau chính cô đã đạp đổ điều đó

- Đây là máy bay hay là phòng khách sạn mà rộng rãi tiện nghi thế! Nội thất cũng đẹp nữa!

- Bình thường anh đi có một mình trong cái máy bay to đùng này thật đấy à?! Phí thế!

- Lạc Lạc:’’…’’

…………..

Lướt qua các tầng mây xanh thẳm, đi một chặng đường dài cuối cùng cũng đến nơi. Ngồi máy bay quá lâu Phương Ly con chim bị gãy cánh, mặt mũi phờ phạc.

Định gọi tiểu soái ca Lạc Lạc đang thiếp đi trong lòng mình dậy, nhưng rồi lại không nỡ vì thằng bé ngủ quá say, vừa định bế thằng bé ra khỏi máy bay thì người ngồi bên cạnh đã thay cô làm điều đó.

Bước chân của anh cũng cố chậm lại để cô theo kịp nhưng cô hoàn toàn không nhận ra.

Cảnh tượng bên ngoài đập vào mắt khiến Phương Ly tỉnh cả mệt mỏi.

Woa Paris…thành phố trong mơ của cô, lúc còn nhỏ chỉ có thể ngắm biểu tượng của nó - tháp Eiffel trong sách báo rồi mơ mộng, thật không ngờ có ngày được đặt chân đến đây.

Có người bước đến chào hỏi, phía sau là chiếc xe sang trọng đang đợi sẵn.

Phương Ly nhìn thấy rõ ràng anh ta là người Pháp, nhưng câu chào được cất lên thì lại là một câu tiếng Việt nghe cũng khá rõ làm cô mắt tròn mắt dẹt vì ngạc nhiên.

- Lâm tiên sinh đúng không ạ! Chúng tôi đã đợi ngài lâu lắm rồi.

Lâm Hạo khẽ gật đầu.

Bất chợt người đó liếc nhìn xuống Lạc Lạc được anh bế trên tay và cô đang đứng cạnh anh, tỏ vẻ bất ngờ

- Theo thông tin nhận được thì ngài sang đây chỉ có một mình, tôi không biết là ngài còn dẫn theo cả vợ con, tôi sợ là việc tiếp đón sẽ có phần không được chu đáo!

Vợ con…

Lâm Hạo ánh mắt rực sáng, cảm thấy cõi lòng ấm áp vô cùng chỉ vì hai từ thật đơn giản đó, nhưng nhìn sang vẻ mặt thất kinh hồn vía, đầy phản đối của cô thì cảm giác đó liền biến mất.

Có lẽ cả đời này, từ đó cũng không được dùng để gắn kết anh với cô. Nếu như có thể, anh nguyện đem tất cả những gì mình có để đánh đổi.

Đáng tiếc, duyên phận từ sáu năm trước đã đứt gãy, mà…chính tay anh đã chặt đứt duyên phận đó...

- Mời ba vị đi bên này, xe đã chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta đến khách sạn nhận phòng trước.

- Được!

Trên đường đi ngang qua tháp Effel, Phương Ly hai mắt sáng như sao vội lấy điện thoại ra chụp không ngừng.

Lát sau, chiếc xe dừng lại ở một con đường tấp nập trong lòng thành phố Paris tráng lệ. Một nam nhân viên cung kính mở cửa xe cho cô và anh. Lạc Lạc cũng đã thức giấc từ trước đó, cô nắm tay dẫn thằng bé bước xuống.

Trước mặt là một trong những khách sạn nổi tiếng và sang trọng ở Paris này. Kiến trúc sang trọng bắt mắt ngay từ biển hiệu.

- Khoan đã, khách sạn này đâu phải cái mà đoàn làm phim ở! - Phương Ly không rõ vị trí, nhưng nhìn cái tên trên kia thì rõ ràng là khác nhau

- Tất nhiên không phải, bọn họ ở cách nơi này khá xa. Hôm nay chúng ta nghỉ lại ở đây, hôm sau anh dẫn em đi gặp mọi người!

Cô tròn mắt chống đối

- Không được, tôi muốn được hội ngộ với người trong đoàn! Tôi không muốn ở chung với anh!

- Thế thì em tự đi bộ đến đó đi!

- Anh…

Lâm Hạo không đếm xỉa đến cô nữa, ra hiệu cho người mang hành lý của cô vào.

Phương Ly bực bội, dặm dặm chân tại chỗ.

- Khoan đã, tôi có chuyện muốn hỏi!

……….…

- Xin lỗi Lâm tiên sinh, phía ngài đúng là ban đầu đã đặt hai phòng đơn nhưng tôi đã báo lại là khách sạn chỉ còn mỗi phòng đôi và thủ tục đặt phòng đôi cũng đã hoàn tất.

- Là tôi nhờ trợ lý của tôi đặt, nhưng tôi không hề nghe cậu ta báo lại chuyện này. - Lâm Hạo lịch thiệp đáp

- Xin lỗi vì sự bất tiện này nhưng thật sự chúng tôi đã hết phòng đơn. - Tiếp tân dừng một chút, liếc về phía một phụ nữ một trẻ em đang đứng sau anh, đôi môi nở nụ cười dịu dàng - Dù sao ngài cũng đi cùng vợ con, thế thì chắc là…

- Được rồi, thế vẫn lấy phòng đôi đi! - Anh gỏn lọn nói với tiếp tân

- Vâng ạ! - Tiếp tân mỉm cười giao chìa khóa nhận phòng cho anh

Phương Ly nắm tay Lạc Lạc đứng ngoài cuộc nói chuyện nãy giờ vì cô hoàn toàn không hiểu tiếng Pháp. Tiếng Anh thì biết chứ tiếng Pháp thì…nghe cứ như vịt nghe sấm.

- Này, sao hai phòng mà người ta đưa anh có một cái chìa khóa vậy? Của tôi đâu? - Cô chìa tay ra đòi

- Đi thôi! Lên nhận phòng! - Lâm Hạo liếc cô một cái rồi quay người, không trả lời cũng không thèm giải thích gì thêm

Phương Ly không phải kẻ ngốc, cô trợn mắt nhìn anh trân trân

- Này, mới vừa rồi thì anh bảo là anh đã đặt trước hai phòng, cho mẹ con tôi một phòng, tôi mới an tâm theo anh vào, bây giờ nhận phòng lại là…hóa ra anh là con người…như vậy, cái đồ...

Cô không dám nói lên mấy từ mắng chửi đó vì sợ Lạc Lạc nghe thấy điều không hay, nhưng cô thật sự là nhịn không nổi, đành chửi thầm tên tiểu nhân này trong bụng.

- Có trẻ con ở đây đừng ăn nói linh tinh, với lại đầu óc cũng đừng có phong phú quá! Anh không sợ thì em sợ cái gì?

- Anh…

Bỏ lại câu đó, hai tay anh đút vào túi quần đi hướng về phía thang máy.

Phương Ly hai tay giơ lên đấm đấm về phía lưng anh, hận không thể đánh được anh.

Lâm Hạo đi được vài bước thì khẽ quay lưng lại, trong lòng ngập tràn suy nghĩ, thân người lạnh lẽo cứng ngắc.

Từ lúc bước chân xuống sân bay đến giờ, quan sát được sắc mặt cô một màu nhợt nhạt khiến anh không ngừng lo lắng. Bản thân đã như thế thì lấy sức đâu mà chăm sóc cho con trai. Anh chỉ muốn cô được nghỉ ngơi ở nơi có điều kiện tốt nhất, thoải mái, yên tĩnh, sức khỏe sớm hồi phục để còn có thể tiếp tục quay phim, vậy mà cô một chút cũng không thấu hiểu, còn bực dọc vì chuyện anh không để cô hội ngộ cùng đoàn phim và thậm chí cho rằng anh dẫn cô vào đây là có ý đồ.

Từ đầu anh đã biết mọi thứ sẽ thế này.

Ác cảm của cô đối với anh, ngày qua ngày chỉ có tăng thêm không hề vơi bớt.

Nhưng dù sao hôm nay anh cũng nên cảm ơn ông trời

Vì một lần cuối cùng này đem cơ hội được ở bên cô ban tặng cho anh.
Bình Luận (0)
Comment