Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 176

Buổi tiệc mừng sinh nhật lần thứ bốn mươi của phu nhân chủ tịch tập đoàn Giang Thành, còn được biết đến là Minh Tinh Thiên Hậu nổi tiếng nhất của làng giải trí hai thập niên trở lại đây - Hoàng Di Mẫn được diễn ra trong đại sảnh hoa lệ sáng rực rỡ và thu hút sự chú ý của toàn thể giới truyền thông.

An ninh của buổi tiệc được thực hiện hết sức nghiêm ngặt. Phía trước căn biệt thự có bảo vệ đứng trấn giữ để ngăn không cho khách ra vào tùy tiện, chỉ những ai có mang theo thiệp mời mới được dự tiệc, cũng như cánh phóng viên nhà báo theo quy định không được vào để quay phim chụp ảnh.

Trong khi còn chưa đến giờ thì lần lượt những nhân vật quan trọng trong làng giải trí, từ các giám đốc đài truyền hình, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất đến có danh tiếng những những diễn viên, ca sĩ, người mẫu tên tuổi đã thi nhau xuất hiện và gửi lời chúc mừng, khiến người ta không khỏi cảm thán, quả nhiên ‘’Hoàng Di Mẫn - Người phụ nữ quyền lực của làng giải trí’’ không chỉ là cái danh xưng.

Khách khứa ai nấy đều khoác lên mình những bộ cánh xa hoa, trang sức lộng lẫy, váy áo lung linh rực rỡ.

Họ đang chuyện trò cười đùa vui vẻ thì bỗng dưng ngẩng người ngạc nhiên vì tiếng đàn của dàn nhạc trên sân khấu bị dừng lại.

Không hẹn mọi người cùng quay đầu hướng mắt về phía chiếc cầu thang uốn lượn với hoa văn sang trọng tinh tế vô cùng.

Sau đó, đôi mắt họ đều lộ ra tia kinh ngạc lẫn hâm mộ vô cùng.

Người con gái mặc váy dạ hội màu tím xinh đẹp như thiên thần đang khoác tay người con trai trong bộ âu phục dạ tiệc cao cấp nhẹ nhàng bước xuống từng bậc thang. Mà người con trai đó là một nhân vật trẻ tuổi xuất chúng, là tấm chồng hoàn mỹ mà bất kì thiếu nữ nào cũng tha thiết ước mong.

Cả hai giống như chàng hoàng tử và nàng công chúa của những câu chuyện cổ tích, xuất hiện trong vầng hào quang chói lòa.

Vô số âm thanh cảm thán

Vô số lời ca ngợi được thốt ra

Vân Hà cố gắng thể hiện vẻ mặt mình bình thản vô cùng nhưng nào ai biết trong lòng cô tràn ngập sự bất đắc dĩ và thập phần bất an.

Khẽ liếc trộm nhìn qua Giang Tuấn, thấy cả gương mặt anh đều là niềm hạnh phúc vô bờ bến thì đôi môi cô vô thức vẽ nên nụ cười rạng rỡ.

Vân Hà cho là bản thân mình cười lên vì để phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ chứ nào biết đó là cảm xúc từ tận đáy lòng cô.

Giang Tuấn kéo tay cô đi đến trước mặt của một đôi vợ chồng trung niên, không ai khác là ba và mẹ anh.

- Mẹ, sinh nhật vui vẻ!

Giang Tuấn chúc xong liền đến Vân Hà

- Cô, con chúc cô sinh nhật vui vẻ!

- Con bé này, giờ phút nào rồi mà còn gọi là cô, phải gọi là mẹ! - Nói xong, Hoàng Di Mẫn cũng cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn

- Vâng, mẹ, con chúc mẹ sinh nhật vui vẻ. - Vân Hà có chút ngượng nghịu, gật đầu

Tiếng mẹ kêu rất khẽ nhưng cũng đủ để bà nghe được và trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ, khóe mắt cay cay nhưng cố kìm nén dòng lệ chực trào.

Thật không ngờ cuối cùng bà cũng chờ được đến ngày này, được nghe đứa con gái mình rứt ruột sinh ra gọi bà một tiếng mẹ. Nghĩ đến những ngày tháng sau này mỗi ngày đều sẽ được nghe thấy tiếng gọi đó, được sống cạnh con bé trong lòng không khỏi hạnh phúc vô bờ.

Những chuyện trước kia, bà càng không bao giờ hối hận!!!

- Được rồi, cũng đã đến giờ, chủ nhân của buổi tiệc đừng nên để mọi người đợi lâu nữa!

Sau khi Giang lão gia lên tiếng thì vợ ông cũng hướng về micro phát biểu

- Cảm tạ các vị khách quý tối hôm nay, mặc dù bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian đến đây tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi. Trên thực tế hôm nay mời các vị, còn có một lý do đặc biệt khác.

Ngừng vài giây Hoàng Di Mẫn nói tiếp

- Nhân dịp này tôi muốn giới thiệu thành viên mới của gia đình - con dâu tương lai của tôi - Phương Ly. Con bé mới bước chân vào làng giải trí còn nhiều điều chưa biết, nhưng nó rất chăm chỉ và ham học hỏi, thời gian sau này, hi vọng các vị có thể giúp đỡ con bé như đã từng đối với tôi vậy.

Ở dưới nhao nhao cả lên.

Thật không thể tin được, một cô gái có xuất thân cô nhi không những được gả vào một trong những gia đình quyền quý bậc nhất ai ai cũng mơ ước mà còn được đích thân mẹ chồng tương lai - nhân vật lớn của làng giải trí lên tiếng gửi gắm, hơn nữa bà nổi tiếng là vô cùng khó lấy lòng, thật sự không khỏi khiến người ta muôn phần ganh tị và tự hỏi cô gái này rốt cuộc đã sử dụng cách gì để đạt được tất cả những điều đó.

Vân Hà giật bắn người, bà sợ Phương Ly chưa đủ nổi tiếng hay sao?

Nhưng mà đột nhiên cô thấy yên tâm vô cùng, Phương Ly được gả vào Giang gia, có một mẹ chồng như Giang phu nhân yêu thương như con ruột còn dìu dắt sự nghiệp, thật sự là cái phước rất rất lớn của con bé. Người làm chị này cũng thấy vui mừng thay cho nó.

‘’Phương Ly, đau khổ trước kia đều qua rồi, em mau mau tỉnh lại đón nhận hạnh phúc trời ban này nhé!’’ - Vân Hà thầm cầu nguyện trong lòng

Đột nhiên đám đông đang xôn xao đồng loạt trợn mắt nhìn ra phía cửa lớn.

Lại là một đôi trai tài gái sắc nữa xuất hiện, chỉ có điều họ không khoác tay nhau cùng bước đi như đôi vừa rồi.

Rõ ràng cả thế giới đều biết họ yêu nhau, tha thiết sâu đậm suốt mấy năm trời, nhưng sao giờ đây khi xuất hiện bên nhau lại khiến người ta có cảm giác như hai người xa lạ không quen không biết.

Thật kì lạ!

Nhưng càng kì lạ hơn là họ xuất hiện ở đây!

Khách khứa bắt đầu nhao nhao rỉ tai nhau những câu mà không cần nghe cũng biết là gì.

Lâm Hạo đôi môi trắng bệnh nhìn chằm chằm vào cánh tay người con gái đằng kia đang ôm chặt lấy cánh tay ‘’chồng sắp cưới’’ của mình không nỡ rời, tựa như giữa họ không gì chia cắt được.

Trong đôi mắt anh, ngọn lửa đau khổ bùng cháy.

Còn Vân Hà, giây phút đó đột nhiên khóe môi cứng đờ không nói lên lời.

Kia chẳng phải…

Vóc dáng cao lớn, mái tóc như ngọc đen óng ánh, ngũ quan quá mức hoàn hảo, thần thái lạnh lùng cùng khí chất quý tộc không gì che lấp được.

Cô đã từng nhìn thấy anh ta trên ảnh, thật không ngờ ngoài đời còn thu hút hơn gấp bội phần.

Mà khoan đã, đẹp trai thì thế nào, đáng tiếc là tra nam kẻ rác rưởi, phụ tình bỏ rơi đứa em gái đáng thương của cô. Hôm nay còn dám vác mặt đến đây, hừ, nhất định là muốn phá đám không cho con bé có được hạnh phúc.

Hối hận rồi chứ gì, năm đó có nằm mơ cũng không ngờ em gái cô của năm năm sau so với ả tiện nữ đứng bên cạnh hắn đây còn xinh đẹp, hấp dẫn và tài giỏi hơn đúng không?

Mà thôi kệ, người ta nói ‘’mỹ nữ không chấp kẻ tiểu nhân’’, giận dữ với hắn chỉ tổ làm tổn hại nhan sắc.

Trong lúc Vân Hà đang ‘’bận rộn’’ với suy nghĩ trên thì khóe môi Giang Tuấn nhếch lên một nụ cười mê người rồi kéo cô bước xuống tiếp đón ‘’hai vị khách quý’’.

- Bạn học cũ, không ngờ người bận rộn như cậu cũng dành thời gian đến đây dự sinh nhật mẹ tôi. Tôi còn nghĩ là cậu không đến.

Lâm Hạo không đáp lại, mặc cho xung quanh xì xào bàn tán, mặc cho biết rằng bản thân sẽ càng chìm sâu vào địa ngục của sự đau đớn tổn thương, anh vẫn tiếp tục nhìn người con gái trước mặt giống như sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì cô sẽ như làn khói mỏng tan biến.

Vân Hà nhíu mày khi cảm nhận được vai mình nhói đau. Bất giác quay đầu sang, bàn tay Giang Tuấn giữ chặt lấy cô giống như dù có bất kì chuyện gì xảy ra anh cũng nhất quyết không buông.

Lưu Nhã Đình khoác trên người bộ đầm màu hồng nhạt, mái tóc dài uốn xoăn buông xõa xuống bờ vai trần gợi cảm đến mê người nhưng gương mặt lại vặn vẹo khó coi khi chứng khiến cảnh tượng này.

Tất cả những người ở đây đều chú ý đến Phương Ly.

Hai người con trai trước mặt trong mắt cũng chỉ có mình cô ta…

Còn cô…

Cô chẳng khác nào người vô hình cả…

Nhìn bộ dạng đau khổ, suy sụp của Lâm Hạo, Giang Tuấn mỉm cười, vô cùng chậm rãi mà nói

- Phải rồi, ngày hai mươi tháng sau nếu như cậu cũng có thời gian rảnh như hôm nay thì hãy đến chung vui lễ cưới của chúng tôi nhé!

Sau câu tuyên bố của Giang Tuấn đám đông lại nhao nhao cả lên khiến đại sảnh huyên náo.

Chỉ riêng Lâm Hạo, xung quanh anh phút chốc không còn bất kì âm thanh nào, đến ánh sáng cũng chẳng có, cả người anh cứng đờ lạnh ngắt như sắp chết.

Anh biết hôm nay anh đến đây chỉ tổ chuốc lấy nhục nhã và làm trò cười cho hai mẹ con của Giang phu nhân vì họ là cố tình gửi thiếp mời muốn anh chứng kiến cảnh tượng Phương Ly hạnh phúc cùng Giang Tuấn. Nhưng anh không kìm chế được bản thân muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô ở khoảng cách thật gần, muốn biết là cô liệu có chút nào hối hận với quyết định của mình hay không?

Nhưng xem ra là…

Cô đang rất hạnh phúc với lựa chọn của mình…

Gương mặt lạnh lùng của cô, ánh mắt thờ ơ xa lạ của cô nhìn anh, không khó để nhận ra, một chút lưu luyến tình cảm năm xưa với anh cũng chẳng còn nữa…

Thậm chí giống như một người hoàn toàn khác…

Một người chưa từng gặp anh, chưa từng yêu anh…

Vậy cũng tốt…

Cô có thể quên hết quá khứ đau thương đó, triệt để làm lại từ đầu…

Anh và cô, cuối cùng chỉ còn lại bốn chữ ‘’có duyên không phận’’.

Lưu Nhã Đình nhoẻn miệng cười, chỉ hận không thể cười thật to.

Hợp tác với Giang phu nhân làm ra một màn giả sẩy thai chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời cô.

Đúng như bà ta nói, Phương Ly thật sự đã vì vậy mà từ bỏ Lâm Hạo.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kĩ năng diễn xuất và thủ đoạn của bà ta đúng là khắp thiên hạ không có đối thủ, thậm chí còn cho người tung đoạn video năm xưa, đồn Phương Ly đó vào đường cùng buộc phải đồng ý lời cầu hôn của anh Giang Tuấn.

Đem đứa con gái riêng danh chính ngôn thuận gả vào gia đình mình đúng như mong ước, nhưng trước đó nhẫn tâm làm cho nó chịu đau đớn dằn vặt, cắn rứt lương tâm, không còn đường lui, loại mẹ như vậy thật sự hiếm thấy vô cùng.

Để đạt được mục đích mà bất chấp tất cả!!!

- Chúc mừng hai người, hôm đó chúng tôi nhất định sẽ có mặt và còn chuẩn bị một món quà cưới thật lớn. - Lưu Nhã Đình nhả ra từng chữ phấn khởi vô cùng

Vân Hà cười khẩy trước sự giả tạo của người con gái này

- Chúng tôi không có nói là mời cô! Đến không có thiệp cẩn thận kẻo bị đuổi ra!

- Cô…

Nhã Đình giận tím mặt, nhưng khi thấy Lâm Hạo quay người bỏ đi thì không đôi co nữa mà tức thì chạy theo.

…………………………

Đêm khuya, khách khứa đã ra về hết, căn biệt thư Giang gia lại chìm trong im ắng.

Vân Hà lặng lẽ ngồi trong phòng thẫn thờ, cảnh tượng lúc ban ngày cứ như đoạn phim tua đi tua lại trong đầu.

Cô thật không hiểu, chẳng phải kẻ tiểu nhân đó đến để phá đám sao, tại sao một câu cũng không nói ra, một hành động cũng chẳng có, lại rời đi dễ dàng như thế.

Giờ phút này đáng lý ra phải tiếp tục giở thủ đoạn để khiến anh Giang Tuấn đau khổ như năm xưa chứ, hắn ta cùng anh ấy là kẻ thù của nhau mà.

Hay là đang dự tính một âm mưu nào khác.

Tóm lại, thời gian này cô phải cẩn trọng hơn mới được!

Nhưng mà ánh mắt khi hắn ta nhìn cô…

À không là nhìn Phương Ly mới phải…

Ánh mắt đó…

Đến giờ nhớ tới tim cô vẫn còn đập thình thịch…

Cũng không hiểu tại sao...

Bỗng dưng có người âu yếm ôm sau lưng cô, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô khiến cả người cô liền run rẩy

Vân Hà giật nảy mình, là vừa rồi quá nhập tâm suy nghĩ chẳng để ý anh bước vào từ bao giờ.

Cô quay nửa đầu, nhìn vào khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai trước mắt, gắng gượng giữ bình tĩnh

- Tối…tối rồi…sao anh còn chưa…ngủ đi….

- Phương Ly, em là vì yêu anh nên mới đồng ý gả cho anh, đúng không?

Giọng nói không giống mọi khi, còn có hơi rượu man mát phả vào mặt khiến cô nhận ra anh dường như đã uống không ít.

Vân Hà nhắm mắt, hóa thân thành một diễn viên xuất sắc

- Đúng vậy.

Giang Tuấn nghĩ, dù nghe câu trả lời này bao nhiêu lần, trái tim anh vẫn sẽ rạo rực như lúc này.

- Nhưng anh say rồi, về phòng ngủ sớm đi, em cũng buồn ngủ rồi.

Dưới ánh trăng, làn da của cô bình thường trắng muốt trở trên đẹp mơ hồ.

Trong đôi mắt như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, anh đưa tay lên, từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng của cô, và dường như không muốn dừng lại ở đó

- Không! Đêm nay anh muốn ở lại đây!
Bình Luận (0)
Comment