Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 189

Thằng bé nghe vậy không chần chừ thêm một giây nào nữa, dõng dạc quăng ra ngay một món quà, à không, là một quả bom có khả năng phát nổ mới đúng

- Hì, con muốn có em, một em trai và một em gái!

- ‘’…’’

Ầm…

Quả nhiên tiếp sau đó, dường như có một âm thanh tiếng nổ rất to vang lên trong đầu hai người lớn.

Lâm Hạo sửng sốt nhìn Lạc Lạc, hai cánh tay cứng đờ như thép.

Anh dù có nghĩ đến thế nào cũng không thể nghĩ ra được món quà mà thằng bé muốn lại có thể là…

Quan trọng hơn chính là mấy câu chắc nịch như đinh đóng cột anh vừa nói với nó…

""Mau nói ba nghe đi, con muốn nhận được quà gì? Ba sẽ bảo ông già Noel tặng ngay cho con!""

""Ba đã khi nào nói dối con chưa?""

"…""

Thật tình lúc này anh chỉ có thể cảm thán một câu…

Thẳng bé rất biết cách chọn quà…!!!

Phương Ly nghe xong liền giật thót tim, cảm thấy hơi hoảng loạn, nhanh chóng quay mặt sang một bên để tránh ánh mắt của Lâm Hạo.

Cô đang không biết đứa con trai bảo bối này của mình là ngốc thật hay giả ngốc?

""Em trai, em gái” là thứ mà ông già noel có thể cho nó được sao?!

Nhưng đồng thời nó cũng thật thông minh làm sao khi mang điều ước đó nói một cách chính xác với ‘’người cần nói’’.

Hiểu rồi, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, thằng bé có một nửa thông minh giống cô và một nửa ngốc nghếch giống người đang ngồi cạnh cô đây!

(tg: chị thích nói ngược ghê!)

Thế nhưng lý gì lại dám "qua mặt"" mẹ nó!!!

Phương Ly cô từ sáng đến giờ đã vứt bỏ cả mặt mũi sỉ diện cũng chỉ dám ‘’xin xỏ’’ một đứa con gái, còn Lạc Lạc đại nhân thật bình tĩnh thản nhiên nhẹ nhàng và tham lam muốn ""một phát ăn hai"".

Hơi nóng trong đầu làm cho tay Lâm Hạo cũng nóng rực.

Anh hít thật sâu một cái như muốn giấu kín sự e thẹn bất an của mình.

- Lạc Lạc…ba…- Đứng trước nụ cười vui vẻ rạng người và gương mặt đầy hy vọng Lạc Lạc, lời nói cứ ngập ngừng nơi cửa miệng anh.

Tình huống này thật sự không nghĩ được câu trả lời nào thích hợp!

- Ba ơi, ba sẽ đem điều ước này của con nói với ông già Noel chứ ạ!

Gương mặt non mềm đáng yêu, chất giọng hồ hởi non nớt cắt ngang lời anh, tiếp đó là sự hối thúc

- Sau đó mẹ sẽ có em bé, Lạc Lạc sẽ mau chóng được bế em trai và em gái đúng không ba?

Ánh mắt đột nhiên thay đổi, đôi môi mỏng kiêu ngạo của người nào đó tức thì nâng lên thành một nụ cười rạng rỡ.

- Tất nhiên là như vậy rồi!

- Phương Ly: ""…""

- Chủ nhân của câu nói vừa rồi: ""…""

Đúng là…khi đứng trước một đứa trẻ, trái tim dù có sắt đá thế nào cũng mềm nhũn ra…

Phương Ly nghe anh nói vậy liền giật mình tá hỏa, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, gắng mãi mới thốt được một câu

- Anh…mới…nói….nói…là…

- Ừ!

- Không, em hỏi…câu anh vừa mới nói nói kìa!

Ai đó vẫn không them đổi sắc mặt và cũng không nhìn cô

- Ừ!

- ""…""

Ừ sao? Vậy có nghĩa là…

Cô phải sinh thêm hai đứa nữa sao?

Nhưng lỡ không được một trai một gái nhưng Lạc Lạc mong muốn chẳng lẽ…chẳng lẽ…lại phải sanh tiếp…!!!

- Không sanh nữa, anh thích thì tự đi mà sanh…

Phương Ly phồng má, phụng phịu nói xong thì úp hết cả gương mặt đỏ bừng vào gối.

Lạc Lạc vỗ tay đầy mừng rỡ. Thằng bé giờ đây không cần biết ba mẹ nó đang làm gì hay nói gì với nhau, nó chỉ biết rằng chẳng bao lâu nữa mình sẽ được làm anh của hai đứa em, thật sự không gì vui sướng bằng…

Lúc sau, khi nghe được Lâm Hạo bảo Lạc Lạc hãy nhanh xuống nhà ăn sáng rồi anh cùng cô sẽ theo sau và tiếng đóng của vang lên Phương Ly mới hạ chăn xuống.

Phát hiện người nào đó đang dán mắt vào mình chằm chằm, cô hơi khó chịu hỏi

- Anh…nhìn gì thế?

- Nhìn em!

- ""…""

Phương Ly rất muốn hỏi, anh còn câu nào thiếu muối hơn được nữa không?

Lâm Hạo lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ nghiêng nghiêng, hiểu được suy nghĩ và cảm xúc lúc này của cô.

Nếu như cô của bây giờ là cô không bị mất đi kí ức…

Thì đối với ước mơ của Lạc Lạc…

Anh nhất định…sẽ cố gắng…

Để thằng bé sớm ngày được bế em…

Phương Ly kìm nén xấu hổ, dè dặt mở miệng

- Những lời vừa rồi anh nói…là thật sao…anh đồng ý với con là chúng ta sẽ…

Câu nói bị đứt quãng…

Anh cúi đầu, một lần nữa đặt nụ hôn lên bờ môi cô…

Nụ hôn nhẹ nhàng như những giọt sương đọng trên cánh hoa, rất nhẹ…

Nhưng khác những lần trước, cánh môi đỏ hồng bị ai đó cắn nhẹ lưu luyến mới chịu buông tha

- Anh…anh lại làm gì thế?

Phương Ly bị hôn kiểu này là lần đầu, vừa bất ngờ vừa rùng mình đẩy anh ra rồi đưa tay che lấy bờ môi của mình lại. Hôm nay nó bị dày vò đến thật đáng thương!

Nào ngờ kẻ lưu manh nào đó không biết có phải bị sốt nên nói sảng hay không, nhưng cô chắc chắn là mình chẳng hề nghe lầm

- Dạo này lũ chuột lộng hành quá! Chắc là do đói bụng! Chúng ta xuống nhà ăn sáng thôi!

- ""…""

……………………………

Sự kiện lớn nhất, chấn động nhất vào cuối năm nay của thành phố A chẳng đâu khác ngoài hôn lễ được mong đợi là mang tính thế kỉ giữa người thừa kế tài ba của tập đoàn Giang Thành hùng mạnh và cô diễn viên xinh đẹp vừa xuất đạo đã trở nên nổi tiếng khắp các phương tiện truyền thông - Phương Ly.

Từ trước đến nay, mọi người đều chẳng lạ gì với những vụ scandal tình ái giữa các công tử con nhà đại gia quý tộc và nữ minh tinh thần tượng.

Dường như cứ dăm bữa nữa tháng là lại có một cặp đôi bị khui ra, và hầu hết tin tức chia tay của họ cũng nhanh như tốc độ tin đồn lan rộng. Không ngoài dự đoán, các cặp nam nữ chính đa phần chỉ đang lợi dụng lẫn nhau để gây sự chú ý, đánh bóng tên tuổi hay khiến bản thân trở nên nổi tiếng hơn.

Do vậy, việc cặp đôi lần này tuyên bố tiến thẳng tới hôn nhân chỉ cách thời điểm công khai vỏn vẹn có vài ngày, hơn nữa cả gia đình nhà trai đều hết lòng ủng hộ sự nghiệp của nhà gái là điều thật khó tưởng tượng cũng như xưa nay hiếm có vô cùng của làng giải trí.

Tin tức này không chỉ khiến cho làng giải trí kinh ngạc, mà còn khiến cho cả giới tài chính cũng chấn động không kém, đồng thời cũng khiến dư luận có thêm niềm tin vào cái gọi là tình yêu.

Trong suốt những ngày gần đây, dân tình không phút giây nào thôi ngưng nghỉ bàn tán. Trên mạng, tất cả các trang web liên tục cập nhật thông tin về tiến trình của việc chuẩn bị hôn lễ cũng cũng như tiêu đề của các bài báo lớn nhỏ hầu gần như toàn bộ đều liên quan đến cái tên Phương Ly.

""Ngày thành hôn của diễn viên Phương Ly và thiếu gia, tổng giám đốc Tập đoàn Giang Thành đã định!""

"Đám cưới cổ tích liệu sẽ xa hoa đến mức nào?"

""Vì đâu nàng lọ lem lại có thể một bước trở thành con dâu nhà quý tộc"

""Hôn lễ đang trong giai đoạn chuẩn bị khẩn trương, Giang gia đánh giá rất cao tương dâu tương lai này!"

""Kết hôn chớp nhoáng và bỏ qua cả nghi thức đính hôn, phải chăng ""nàng lọ lem thời hiện đại"" đang mang thai con đầu lòng?""

Kèm theo đó là những hình ảnh đăng tải.

Có thể nói dù chụp ở bất kì góc độ nào, ở bất kì không gian nào, nhân vật nữ chính được nhắc đến vẫn luôn xinh đẹp và đầy khí chất.

Tuy vậy, họ chẳng sao hiểu được, dù chỉ còn cách vài tuần là lễ cưới diễn ra, thế nhưng vị thiếu phu nhân tương lai của tập đoàn Giang Thành không lo khẩn trương chuẩn bị mà ngược lại vẫn xuất hiện trước công chúng với vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên tựa như tháng sau sẽ không có bất kì chuyện gì xảy ra.

Cô vẫn đều đặn tham gia show, vẫn chụp hình quảng cáo, cũng như xuất hiện làm khách mời cho vài bộ phim truyền hình đang quay.

Thế nhưng chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhận thấy, gương mặt cô ấy dường như không có nét vui tươi và ngập tràn hạnh phúc của một người con gái sắp trở thành cô dâu mới…

Phải chăng là do vẫn còn vương vấn tình cũ - cũng là một nhân vật lừng lẫy vô cùng, luận gia thế luận địa vị đều không hề kém cạnh chồng tương lai của cô.

Rất nhiều người đặt ra nghi vấn và muốn tìm kiếm câu trả lời.

Cánh phóng viên nhà báo thật sự không có cách nào tiếp cận với vị Lâm tổng đó nên chỉ còn biết tập trung hết mọi sự chú ý vào "Phương Ly".

Thế nhưng…

Dù là một chút động tĩnh nhỏ cũng chẳng có…

Rốt cuộc thực hư ra sao, không ai biết rõ…

Vân Hà mệt mỏi gấp tờ báo trên tay lại rồi đặt lên chiếc bàn bằng kính trước mặt mình, sau đó cô ngã người, tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn lên trần nhà, đầu óc mông lung đờ đẫn.

Dạo gần đây đi đến đâu cũng nghe thấy những lời ca tụng chúc mừng, đem tên mình và tên ""người đó"" đặt cạnh nhau, có lúc đầu óc cô thật sự mù mịt, trong vô thức nghĩ rằng mình thật sự sắp trở thành vợ của anh ấy.

Vân Hà cảm thấy buồn cười nhưng bản thân lại chẳng thể cười nổi…

Cô rốt cuộc chỉ là một diễn viên đóng thế mà thôi…

Tuy là như vậy, nhưng từ lúc hiểu chuyện, ước mơ lớn nhất của cô sau khi lớn lên là được mặc bộ váy cưới đẹp nhất, được nắm tay người con trai mình yêu nhất bước vào lễ đường, rồi sinh cho anh ấy một thiên thần bé nhỏ.

Thế nhưng tất cả những điều đó đời này không thể thực hiện được rồi…

Một số chuyện xảy ra sau đó đã hủy hoại ước mơ của cuộc đời cô…

Giờ đây chỉ đành đem tất cả mong ước và hy vọng gửi gắm vào Phương Ly…

Hy vọng con bé sẽ có được hạnh phúc viên mãn nhất…

Hạnh phúc thay cả phần của cô…

“Kinh koong!”

Chuông cửa reo lên.

Vân Hà giật thót liền nhanh chóng ra mở.

Gương mặt tuyệt mỹ như thiên sứ, chiếc áo màu sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt, tay áo xắn lên gọn gàng. Dường như anh đã rất gấp gáp khẩn trương trên đường tới đây, mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán chưa khô.

- Anh…sao lại đến đây giờ này? - Vân Hà ngẩn người đứng chôn chân một lúc mới có thể mở miệng

- Nghe nói hôm nay em xin hủy lịch trình buổi tối để về sớm, em đã đi đâu?

- Em….

- Tại sao không nói anh biết?

- ""…""

- Từ chiều đến giờ em đều ở nhà à?

- P…phải…

- Vậy sao em cứ tắt điện thoại thế?

- ""…""

- Sao em không nghe điện thoại của anh?

- ""…""

- Anh đã dặn em những lúc không quay phim phải mở điện thoại để anh có thể liên lạc với em mà!

Ngay từ câu hỏi đầu tiên của anh, Vân Hà đã ngạc nhiên đến sững người, đầu óc cô nhất thời không kịp phản ứng, bày ra điệu bộ ngơ ngác nhất.

Sắc đêm mờ mịt như chính tâm trí của Vân Hà.

Giang Tuấn của lúc này hoàn toàn không giống như người con trai hôm đó đã dịu dàng ấm áp nói lời cầu hôn cô... à không Phương Ly.

Nóng nảy, cáu gắt, khó chịu, nổi nóng vì chẳng thể quản lý thời gian cũng như kiểm soát tất cả hành động của cô.

Anh liệu có biết bản thân mình đang khiến người đối diện cảm thấy ngột ngạt khó thở và thêm mệt mỏi không?

Tại sao trước nay cô đều không nhìn thấy mặt này của anh?

Sự chiếm hữu quá đáng đến như vậy.

Phương Ly vẫn chưa chính thức gả cho anh, làm vợ anh mà anh lại có thể mở miệng chất vấn sự vắng mặt trong phút chốc của nó như thế thì ngày sau sẽ thế nào đây?

- Lúc chiều em thấy mệt trong người nên mới xin phép đạo diễn nghỉ sớm. Vừa rời khỏi trường quay thì di động của em bị rới xuống đất không mở lên được nên em phải đem nó đến tiệm để sửa, người ta bảo sáng mai mới lấy được. Sau đó em liền về nhà, một bước cũng không rời khỏi đây đến khi anh bấm chuông. Nếu anh không tin thì có thể cho người điều tra. Còn bây giờ anh về đi, em muốn ngủ!

Vân Hà nhắm mắt lại, không muốn nói thêm gì nữa.

Cô vừa định đóng cửa quay lưng lại thì cánh tay đã bị người đằng trước nắm chặt!

Rất chặt…

Sau đó, Giang Tuấn đột ngột đưa tay ôm lấy cô vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu cô

- Em đang giận anh sao? - Giọng nói trầm trầm nghèn nghẹn

- Em có thể không giận sao? Anh có biết mình vừa làm gì không?

- Anh biết! Nhưng anh yêu em…

- Anh…

- Những ngày gần đây anh luôn bận rộn không có thời gian bên em là vì để chuẩn bị cho hôn lễ hôn lễ chúng ta một cách hoàn hảo nhất, dù chỉ một chút sơ suất nhỏ anh cũng không cho phép. Thế nhưng, trong lúc đang hạnh phúc đến tưởng chừng như không thể tin được đó, anh lại lo sợ một điều, đó là…trước ngày thành hôn của chúng ta, em sẽ biến mất…

Vân Hà ngẩn ngơ đến không nói được gì, Giang Tuấn cứ thế tiếp tục

- Trước kia, dù anh có cố gắng đến bao nhiêu em cũng đều cố chấp lạnh lùng, trước sau như một nhớ về kẻ xấu xa đó, vậy mà sau một đêm lại chấp nhận trở thành vợ của anh, thời gian này cũng không tìm gặp hắn hay để ý đến hắn nữa. Dù có nghĩ thế nào, anh cũng cảm thấy mọi thứ thật hoang đường giống như một giấc mơ.

Xin em, đừng đánh thức anh dậy, đừng đột nhiên biến mất trước ngày cưới, cũng đừng bao giờ nói ra hai từ ""hủy hôn"" có được không? Sáu năm rồi, anh lúc nào cũng chờ đợi ngày này, đừng một lần nữa cho anh hy vọng rồi lại đẩy anh rơi xuống địa ngục…Nếu không…anh nghĩ…mình sẽ không thể tiếp tục sống…

Mồ hôi lạnh úa ra, Vân Hà vùng vẫy muốn ngẩng đầu lên nhưng Giang Tuấn lại càng ôm cô chặt cô hơn như muốn hòa nhập cô vào sinh mệnh của mình.

Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, ánh trăng lạnh chiếu lên hai người.

Trái tim Vân Hà run rẩy.

Mọi thứ ngay từ đầu hóa ra là một trò chơi đầy nguy hiểm…

Dễ dàng dấn thân vào, nhưng lại không cách nào thoát ra…

Tình yêu đó, hạnh phúc đó…

Đến cuối cùng ai sẽ là người có được…?
Bình Luận (0)
Comment