Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 235

Trên hành lang bệnh viện dài đằng đặc, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, Phương Ly từng bước thẫn thờ, toàn thân mệt mỏi như muốn ngã khụy xuống, trong đôi mắt là những tia sáng yếu ớt sợ hãi.

Đầu cô vẫn nhói đau như bị kim châm, nét mặt hoang mang tựa người lạc vào một mê cung tối tăm chằng chịt, xung quanh bốn phía không hề tìm thấy lối ra.

Thỉnh thoảng có các bác sĩ đi kiểm tra tình trạng người bệnh, những y tá đẩy bệnh nhân trên xe lăn lướt ngang qua cô, vậy mà cô dường như không nhìn thấy cũng không hề nghe thấy bất kì âm thanh nào, trong đầu là muôn vàn hỗn loạn.

Cuối cùng…

Phương Ly dừng lại ở một nơi mà chính cô cũng không biết vì sao mình có mặt ở đây…

Không gian yên ắng đến nghẹt thở

Ở đằng kia, người nhà bệnh nhân ngồi trên ghế, ánh mắt thấp thỏm lo sợ nhìn về phía ánh đèn căn phòng phẫu thuật nhấp nháy một màu đỏ.

Giống như là màu máu…

Phút chốc gương mặt Phương Ly như đột nhiên bừng tỉnh, thân người lạnh buốt cứng đờ chuyển sang run rẩy

Cảnh tượng này…sợ chờ đợi đáng sợ này, nó mới chân thật làm sao…

Dường như cô đã từng trải qua, thậm chí còn đáng sợ hơn như thế…

Không, không đâu, đừng nghĩ ngợi lung tung

Lát sau, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, vị bác sĩ bước ra

- Do vết thương quá sâu, bệnh nhân bị mất máu rất nhiều, cộng thêm được đưa đến bệnh viện quá trễ nên đã tử vong. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…

- Không! Bác sĩ hãy cứu lấy mẹ của tôi…Mẹ tôi không thể chết được!

Sau lời tuyên bố của bác sĩ, người nhà bệnh nhân không thể chịu nổi đã kích này, người đổ sụp xuống sàn nhà gào khóc nức nở, kẻ lao thẳng về phía phòng cấp cứu.

Bàn tay Phương Ly run rẩy đặt lên lồng ngực, cô cơ hồ có thể cảm nhận được cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế giống như mẹ đang biến mất trước mắt mình…

Người mẹ mà cô yêu thương nhất…không còn trên cõi đời này nữa…

Đầu Phương Ly bỗng nhiên ầm một tiếng, sau đó vô số hình ảnh ào ào hiện về rồi vỡ ra thành từng mảnh.

Không, cô không muốn nhớ lại bất kì điều gì hết, cầu xin ông trời, hãy để cho cô được giống như bây giờ, thà rằng quên đi hết đoạn kí ức phủ đầy sự thống khổ tuyệt vọng mãi mãi còn hơn.

Nhưng hóa ra…lời thỉnh cầu đó cũng là một thứ quá đỗi xa xỉ với một kẻ cuộc đời đầy rẫy bất hạnh như cô.

Những âm thanh ma quái lũ lượt kéo đến, từng câu từng chữ như bàn tay ác độc vò nát cõi lòng Phương Ly, rồi từng bước kéo cô rơi thẳng xuống địa ngục.

“Anh hai của tôi đã chết rồi. Chết rồi, từ 8 năm trước đã chết rồi!”

“Mẹ, mẹ….mẹ ơi… mẹ mở mắt ra đi…dậy nhìn con đi mà mẹ…’’

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân đã tử vong do bị mất máu quá nhiều…”

“Tôi đúng là có mắt như mù, đi yêu một kẻ vô tình vô nghĩa lại bất hiếu như anh.”

“Em đang diễn khổ sở cho ai xem đấy, càng biến mình ra bộ dạng đáng thương như người sắp chết thế này càng khiến anh khinh thường em, càng khiến mẹ không thể nhắm mắt mà an nghỉ.”

“Được, tôi sẽ sống…thật tốt, vì mẹ…tôi sẽ sống…vì hận anh, tôi sẽ sống.”

"Đừng tưởng cậu nghĩ gì mình không biết, từ bỏ đi, hắn ta sẽ không bao giờ xuất hiện đâu."

“Lần này em về đây là để cắt đứt hoàn toàn với anh ta, giữa lưu luyến và quên đi, em đã chọn quên đi, một ngày không thể thì một năm, một năm không thể thì mười năm, tóm lại em sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa!”

“Ai bảo tôi không có được anh ấy?! Thế cô nghĩ, đứa trẻ trong bụng tôi đây là từ đâu mà có?!”

“Bệnh nhân không sao, nhưng do va chạm mạnh, cộng với thai nhi vốn rất yếu nên…Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi. Không thể giữ lại đứa bé.’’

Đầu óc Phương Ly cũng trái tim cô, thân thể cô hết thảy đau đớn quằn quại, cơn đau trong người như muốn xé cô ra thành nghìn mảnh, bất lực, nước mắt tiếp tục tuôn lũ lượt như suối.

- Mẹ, con nhớ lại hết rồi....

Đúng, trí nhớ của cô đã khôi phục tất cả rồi!

Chỉ có điều nhớ lại hồi ức đó càng khiến nỗi đau đớn tăng thêm gấp bội, khiến cô bị cuốn vào cơn ác mộng tàn khốc nhất, không thể chạy trốn, cũng không thể thoát ra.

Còn đau khổ hơn cả cái chết…

Người con trai mà cô năm đó yêu thương thương sâu đậm, trao trọn cả trái tim thậm chí là nửa cuộc đời về sau đã vì người con gái khác mà ruồng bỏ cô.

Anh…vì tham lam vinh hoa phú quý mà không dám nhận lại người mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra mình sau đó còn gián tiếp gây nên cái chết của bà.

Thậm chí là khi cô mất đi tất cả chỉ sau một đêm, không nhà, không người thân, không người yêu, anh vẫn tàn nhẫn đẩy cô đi thật xa, lạnh lùng không luyến tiếc, không quay đầu nhìn cô lấy một lần.

Sáu năm sau gặp lại, phút chốc cô và anh đã cách nhau như bầu trời và mặt biển.

Có thể đối diện nhau, nhìn thấy nhau, nhưng mãi mãi không thể chạm vào nhau.

Cô còn thề với lòng sẽ mãi mãi không tha thứ cho lỗi lầm của anh, trừ phi…anh chết đi.

Vậy mà khi biết được người con gái đó có thai với anh, toàn thân cô tê liệt, thế giới trước mắt chỉ còn lại một màu tối đen thăm thẳm.

Tất cả đã không thể quay lại được nữa…

Nhất là khi, cô, chính bằng đôi tay này, đã hại chết đứa con còn chưa chào đời của anh.

Phải hay không ông trời đùa cợt?

Mang đến cho cô một giấc mơ mà ở đó, cô được trở lại làm Phương Ly của năm mười sáu tuổi, hồn nhiên vui vẻ, sau khi tốt nghiệp thì gả cho anh, trở thành vợ của anh, cả hai cùng con trai sống những tháng ngày bình yên hạnh phúc.

Không có sáu năm, không có thù hận, không có tuyệt vọng, càng không có chia ly.

Không, không phải mơ…

Tất cả là thật…

Là thật…

Tại sao là thật…

Và tại sao trong bao nhiêu người lại là cô? Tại sao?

Không thể chịu đựng thêm, Phương Ly quay lưng lại, cứ thể chạy khỏi cái nơi lạnh lẽo này, không có điểm dừng.

Bên trong căn phòng kia, có một người con trai vẫn say giấc mà không biết được rằng…

Sau đêm nay, anh có lẽ sẽ chẳng bao giờ được ngắm nhìn vẻ đẹp của cô, được ôm cô vào lòng nữa…

Sau đêm nay, cô có lẽ sẽ gạt bỏ hình ảnh của anh ra khỏi kí ức thậm chí mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của anh

Và sau đêm nay…

Anh có lẽ cũng không bao giờ còn cơ hội thực hiện lời hứa với cô…

Bởi vì ngày mai…

Anh và cô vốn dĩ không có ngày mai…

…………….

Phương Ly không biết mình đã chạy bao xa, đến khi vấp ngã, thất thần nhìn lại thì xung quanh đã là một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm.

Cô thế mà đã rời khỏi bệnh viện rồi…

Nước mắt lúc này đã ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, tiếng nấc nghẹn ngào từ cổ họng trào ra.

Bóng đêm như nuốt trọn bóng dáng gầy yếu, cơn gió lạnh thổi qua khiến Phương Ly rùng mình, một tia chớp lóe lên trên bầu trời, cơn mưa vừa tạnh không bao lâu lại tiếp tục rơi rớt từng hạt nuốt giá.

Lạnh quá...

Rất lạnh…

Giống với cơn mưa đêm đó…

Vào cái ngày mà mẹ cô qua đời…

Tiếng mưa có phần át đi tiếng bước chân tiến gần về phía cô. Sau đó giọng nói phát ra chậm rãi như muốn cô nghe rõ không sót chữ nào.

- Khóc đi. Anh biết em rất đau lòng, em có thể khóc nhưng tuyệt đối không được sụp đổ.

Phương Ly kinh ngạc không dám tin nơi này lại xuất hiện người khác, cô ngẩng đôi mắt mờ ảo của mình lên để nhìn chủ nhân của câu nói vừa rồi.

Một gương mặt hoàn toàn xa lạ hiện ra.

Cô hoàn toàn không quen biết anh ta nhưng bản thân đối với những lời thân thuộc vừa rồi lại không cảm thấy bản thân có chút phòng bị nào, ngược lại là cảm giác ấm áp thân thuộc.

- Anh là ai?

Người này rốt cuộc là ai, dường như anh ta không chỉ biết cô, mà còn hiểu rõ những chuyện xảy ra với cuộc đời cô.

Người con trai khẽ mỉm cười. Anh ta cất giọng nói khiến người khác ấm áp. Thay vì trả lời câu hỏi của cô anh lại khẳng định bằng chất giọng kiên quyết

- Anh đến đây để bảo vệ em và sau này sẽ không cho phép ai làm tổn thương em nữa.

Một khoảng lặng kéo dài, người kia rất bình tĩnh đợi cô có thể thích ứng anh mới tiếp tục

- Đi cùng với anh có được không? Nhưng trước tiên hãy nói anh biết đi, thứ em muốn bây giờ là gì?

- Thứ tôi muốn…

Trong bóng tối, Phương Ly đột nhiên bật cười, nụ cười vô cùng chua xót lạnh lẽo còn hơn cả cơn mưa đang bao phủ không gian, kí ức lại ùa về cào xé tâm trí cô.

Hỏi cô muốn gì sao?

Từ trước đến nay những điều cô mong muốn đều xảy ra ngược lại.

Cô muốn cùng người mình yêu sống một đời bình an vui vẻ, kết cục cô là kẻ bị vứt bỏ trong khi bản thân lại chẳng làm sai điều gì.

Đoạn kí ức đau đớn dày vò đó, cô thà là cả đời mình chẳng bao giờ nhớ lại, rốt cuộc vẫn phải nhớ ra.

Cô muốn thử mở lòng lựa chọn một người khác, mang đến cho anh ấy hạnh phúc nhưng anh ta lại lợi dụng việc cô mất đi kí ức mà dựng nên rất nhiều chuyện tàn nhẫn vì muốn chiếm đoạt cô.

Đến cuối cùng, đều là bản thân cô lầm tưởng.

Đôi mắt ai oán ngẩng nhìn bầu trời tối tăm mù mịt, mái tóc bị ướt nước mưa dính bết trên gương mặt, nước mắt theo làn mưa rơi xuống.

Có lẽ…số phận của cô là cả đời phải sống trong đau nỗi khổ dằn vặt đến tột cùng.

Cô rốt cuộc biết mình muốn gì rồi, cô muốn ngủ một giấc, một giấc thật dài, cả đời không tỉnh lại cũng được…

Đột nhiên, đầu Phương Ly trở nên đau nhức, thần trí mơ hồ, đôi mắt nhoè dần không nhìn được phía trước, cả người cô đổ nhào xuống, tất cả đều chìm trong bóng tối cùng âm thanh tiếng gió thét gào tiếc thương cho một số phận.

…………………..

Bầu trời trên cao xanh thẳm, những áng mây bồng bềnh nhè nhẹ trôi, không khí tràn ngập hơi thở của ngày xuân.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chắc mấy chốc mà Giang Tuấn đã xuất viện gần một tháng.

Do sự kiện lần đó phát sinh ngoài ý muốn, cân nhắc bệnh tình của anh nên Giang lão gia và phu nhân đã quyết định tạm hoãn lại hôn lễ lại đến khi anh hoàn toàn bình phục.

Nhưng thoắt cái ngày ấy đã còn bao xa…

Trong khuôn viên biệt thự Giang gia, dưới gốc cây anh đào nở rộ, một bàn ăn được bày biện đẹp mắt do chính tay Vân Hà chuẩn bị, ba món mặn một món canh.

Cũng như vô số lần gần đây, cô cùng Giang Tuấn và Lạc Lạc ngồi cùng một bàn ăn, thỉnh thoảng sẽ có thêm Giang phu nhân.

Xung quanh bốn bề im lặng, cô không nói gì, anh cũng không nói gì, ấy vậy mà đối với anh, có được những tháng ngày bình yên thế này sau khi tỉnh lại cũng là một điều rất xa xỉ mà ông trời đã ban cho.

Sau khi trở về nhà, rất nhiều lần trong giấc mơ anh nhìn thấy bản thân của buổi tối hôm ấy…

Liều lĩnh, dại dột, đem tính mạng của bản thân ra để mà níu kéo quyết định của cô.

Vốn dĩ lúc đó cô có thể bỏ mặc sự sống chết của anh, nhân cơ hội quý báu này mà bỏ đi thật xa, thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy rẫy đau khổ và ép buộc này

Nhưng cô đã lựa chọn ở lại bên anh

Thậm chí còn không tiếc tính mạng muốn nhảy xuống cứu anh

Dù cho anh đã làm sai biết bao nhiêu chuyện

Và cả những ngày gần đây…

Kể từ sau khi anh xuất viện dù cô né tránh không mở miệng nói nhiều với anh, nhưng từng hành động cử chỉ đều thể hiện sự quan tâm ân cần hết mực xưa nay chưa từng có.

Mỗi một bữa ăn của anh đều tự tay cô nấu

Mỗi một giấc ngủ của anh đều được cô quan tâm nhắc nhở

Sự ấm áp của một gia đình mà anh cảm nhận được cũng chính do cô mang tới

Thậm chí cô còn không hề mở miệng nhắc về việc hủy hôn hay trách mắng anh câu nào về hành động lúc đó

Đây tuyệt đối không giống như Phương Ly mà anh từng quen biết

Anh chợt nhận ra trước kia anh không thể từ bỏ cô…

Bây giờ lại càng không thể…

Giá mà những giây phút hiện tại đẹp đẽ này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao

Rõ ràng mọi chuyện đang rất tốt đẹp

Nhưng không hiểu vì sao cái cảm giác bất an cứ trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng anh

Cứ như là có chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp sắp sửa xảy tới…

- Anh dẫn Lạc Lạc lên phòng cho thằng bé học bài đi, em dọn dẹp nơi này một lát! - Sau bữa ăn, cô nói mà dán mắt vào đống chén đũa chứ không nhìn vào anh

- Để anh giúp em.

- Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi, lúc chiều còn có việc ở công ty còn gì?

Đến cả lịch trình của anh cô cũng nắm rõ, thế này chẳng phải là…

- Phương Ly, có phải em…

Giang Tuấn định mở miệng như rồi lại thôi

- Anh biết rồi. Em dọn xong cũng nghĩ ngơi đi!

Sau đó anh nắm tay Lạc Lạc rời khỏi.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Qua ít hôm nữa anh sẽ nói rõ mọi chuyện với cô.

Trong sân bỗng chốc chỉ còn lại mỗi Vân Hà. Đưa mắt nhìn lên bầu trời cao trên kia, tận đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc đau đớn khó tả, nước mắt cố kìm chặt trong lòng, giấu đi không ai hay giờ phút này không nhịn được mà tuôn trào.

Đã là ngày thứ hai mươi bốn rồi…

Vậy mà một chút tin tức cũng không có…

Lòng cô nóng như lửa đốt vậy mà chẳng thể làm gì, cũng không dám tỏ thái độ gì, chỉ biết tiếp tục đóng giả màn kịch này…

Vì Lạc Lạc, vì Giang Tuấn, vì Giang phu nhân và cũng vì cô quá vô dụng…

Vân Hà mãi không quên được cuộc gọi buổi sáng sớm ngày hôm đó, anh Thiếu Dương ở đầu dây bên kia gấp gáp hỏi cô là Phương Ly có ở chỗ cô không rồi bảo rằng Lâm Hạo sau khi phát hiện con bé biến mất đã điên cuồng tìm kiếm, lục soát tất cả ngõ ngách trong bệnh viện và những nơi gần đó, chỉ hận không thể xới tung cả thế gian này tìm kiếm Phương Ly.

Cô thực không cách nào tin được, Phương Ly cứ như thế mà biến mất, thật sự biến mất không để lại dấu tích nào, giống như hóa thân thành bọt biển tan vào đại dương mênh mông, nếu không thì lý do gì đến cả Lâm Hạo hợp sức cùng anh Thiếu Dương cũng không tìm ra được con bé.

Đau đớn hơn là camera của bệnh viện buổi tối hôm đó đã ghi lại được cảnh tượng mà Phương Ly đã chứng kiến trước khi đau đớn tột độ mà chạy đi.

Xem ra…vận mệnh là thứ không thể nào tránh khỏi…

Chỉ cầu xin ông trời hãy cho Phương Ly đang bình an ở nơi nào đó…

Cầu xin ông trời hãy cho con bé suy nghĩ thông suốt…

Đừng để những chuyện trong quá khứ một lần nữa hủy hoại nó…

Chỉ cần con bé có vượt qua được tất cả những chuyện này, nguyên vẹn trở về…

Cô nguyện đem tất cả may mắn và hạnh phúc còn lại của cuộc đời mình ra để mà trao đổi.

Nhưng mà…những thứ đó…cô có để mà trao đổi sao?

Di động trong túi áo bất ngờ rung lên. Vân Hà giật thót tim, luống cuống lấy ra ấn nút nghe.

- Alo!

Vài ngày gần đây không hiểu vì sao hôm nào cô cũng nhận được cuộc điện thoại đến từ một dãy số lạ, nhưng lần nào đáp lại Vân Hà cũng là chuỗi dài im lặng từ đầu dây bên kia.

Một lần hai lần cô còn cho rằng là người ta gọi lầm số, nhưng hiện tại…

Chưa bao giờ linh cảm trong lòng cô lại mãnh liệt đến thế

Hơn nữa số điện thoại này ngoại trừ anh Thiếu Dương thì chỉ có mỗi Phương Ly biết.

Từng câu nói run rẩy tuôn ra theo dòng nước mắt

“Phương Ly, là em đúng không? Em trả lời chị đi! Rốt cuộc em đang ở đâu?”

“Đừng như vậy, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho em.”

“Chị biết em rất đau khổ khi đối diện với sự thật nhưng trên đời không có chuyện gì là không thể đối mặt, hơn nữa em không phải một mình, em còn có chị, còn có Lạc Lạc.”

“Về với chị có được không? Trên thế gian này ngoại trừ Lạc Lạc ra chị chỉ còn mỗi em là người thân ruột thịt duy nhất!”

Không có âm thanh nào trả lời, xung quanh cũng không một tiếng động ngoại trừ tiếng nước mắt cô rơi.

Cho đến khi Vân Hà rơi vào tuyệt vọng thì đầu dây bên kia lại vang đến một giọng nói khiến cô sửng sốt

- Phương tiểu thư, cô nhận ra giọng của tôi chứ?

- Anh…
Bình Luận (0)
Comment