Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 251

- Chị hai, đây là ba của chúng ta...

- Ba?

Vô thức Vân Hà lặp lại từ đó, tay chân đều lạnh cóng, còn đầu óc cô thì như bị một lực mạnh đánh vào, mơ hồ hoảng loạn. Cô không biết mình đang ở đâu và xung quanh vừa xảy ra chuyện gì, dường như mọi không gian và thời gian hết thảy đều bị đảo lộn.

Mà người đàn ông kia lại đau xót nhìn Vân Hà, ánh mắt dạt dào tình cha, muốn mở miệng gọi tên cô nhưng chưa kịp thì Phương Ly đã cất giọng trước

- Lạc Lạc, đây là ông ngoại con. Mau đến đây chào ông đi con!

Trái với sự thẫn thờ bất động của Vân Hà, thằng bé hai mắt tròn xoe kinh ngạc, lanh lợi đáp lại

- Ông ngoại của Lạc Lạc, là ba của mẹ á?

- Đúng vậy, đây là người đã sinh ra mẹ và dì con, là ông ngoại của Lạc Lạc! - Phương Ly gật đầu xác nhận, nụ cười cô thật hiền

Hít một hơi nặng trịch vào lồng ngực, Vân Hà kích động lên tiếng, cô lắc đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ

- Phương Ly, có phải có nhầm lẫn gì không? Chẳng phải lúc chúng ta còn nhỏ cả ba lẫn mẹ đều đã qua đời trong tai nạn xe rồi sao?

Phương Ly hiểu được tâm trạng của chị lúc này, cũng giống như cô lần đầu tiên nhìn thấy ba vậy

- Em biết mọi thứ xảy đến đột ngột như vậy sẽ khiến chị rất khó chấp nhận. Nhưng đây là sự thật, em với chị chỉ là con nuôi của ba mẹ trước kia thôi! Còn người đang đứng trước mặt chị đây, mới chính là ba ruột của chúng ta...

Sợ chị sẽ hiểu nhầm nên Phương Ly mới nói thêm

- Ba của chúng ta là người tốt, rất tốt, trước kia do hiểu lầm nên ba không hề biết đến sự tồn tại của chúng ta...

Người đàn ông lúc này cũng không kiềm chế được, khóe mắt rưng rưng nở nụ cười, nghẹn ngào gọi tên người thân quan trọng nhất cuộc đời này của mình

- Vân Hà, mau đến đây với ba. Lạc Lạc, lại đây để ông ôm cháu một cái nào!

Đỗ Nguyên không biết phải cảm ơn ông trời bao nhiêu cho đủ vì đã phù hộ cho hai đứa con gái của ông còn sống sau vụ tai nạn năm đó, để chúng trưởng thành một cách khỏe mạnh, lương thiện, xinh đẹp và tài giỏi, thậm chí còn cho ông một đứa cháu kháu khỉnh đáng yêu. Từ giờ đến lúc nhắm mắt ông không còn điều gì hối tiếc nữa rồi.

Vân Hà như bị sét đánh trúng, toàn thân chết lặng. Đây là giấc mơ sao?

Người ba ruột mà cô cứ ngỡ đã mất từ lâu, trong trí tưởng tượng của cô ông cũng có nét mặt cũng nhân hậu hiền hòa như thế, giọng nói cũng dịu dàng dễ nghe như thế, lại vô cùng ấm áp tràn đầy tình yêu thương và luôn mở rộng vòng tay che chở cho cô.

Lạc Lạc nhanh chóng chạy đến, chúm chím cười rồi hô to hai tiếng“ông ngoại” rất đáng yêu.

Còn Vân Hà cũng không kìm lòng được mà sà đến chỗ ông đang đứng, ôm chặt lấy ông, nức nở thốt lên tiếng “ba” trong nghẹn ngào xen lẫn vui sướng

- Giống như là đang nằm mơ vậy, con sợ lúc nào đó mình sẽ đột nhiên tỉnh dậy...

- Cho dù là giấc mơ, ba cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh yêu thương và bảo vệ tụi con cùng Lạc Lạc...

Đỗ Duy Thành đứng cạnh nhìn cảnh tượng đó, trong lòng vô cùng mừng rỡ và nhẹ nhõm.

Cuối cùng cả gia đình đã đoàn tụ cùng nhau như sự sắp đặt kì diệu của số phận, ai nấy đều vui mừng đến không dám tin, lại không kìm được nước mắt, hạnh phúc tràn ngập cả không gian.

.......................

Sau khi mọi người đều ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, Đỗ lão gia chậm rãi kể lại chuyện năm đó.

Tên của ông là Đỗ Nguyên, cách đây gần hai mươi lăm năm, ông khi đó chỉ là một nhạc sĩ nghèo với niềm đam mê âm nhạc mãnh liệt. Ông cũng rất có ý chí vươn lên, tiếc là không gặp thời, mãi vẫn chưa vẫn tạo dựng được danh tiếng.

Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy một người con gái xuất hiện trên màn ảnh trắng đen, ông đã biết được đây chính là định mệnh của đời mình.

Người con gái ấy không chỉ giọng hát tuyệt diệu đi sâu vào lòng người mà lại còn vô cùng xinh đẹp cùng nụ cười đáng yêu tựa thiên thần giáng thế, giống như kiệt tác của tạo hóa mà ông may mắn gặp được.

Những ngày sau đó, ôm ấp bóng dáng ấy trong lòng, ông điên cuồng sáng tác những ca khúc mới và ao ước về một ngày sẽ được nghe bà hát chúng.

Nhưng bà sinh ra là một nàng công chúa, xung quanh lúc nào cũng có vệ sĩ kề cận bên, cơ bản ông không cách nào tiếp cận được. Vậy là ông chỉ có thể làm một người hâm mộ trong hàng ngàn người hâm mộ, âm thầm gửi thư cho bà, nhưng thứ ẩn chứa sau phong thư đó lại là những bài hát do mình sáng tác ra, cùng với những lời bộc bạch chân thành sâu lắng kèm theo số liên lạc.

Vẫn tưởng cơ hội được bà nhìn về phía mình một lần trong đời mong manh như làn khói, nào ngờ đến một ngày, ông trời rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng lòng của ông, bà đã chủ động hẹn ông ra gặp mặt, ngỏ ý muốn mang ca khúc tuyệt vời này làm chủ đề cho album sắp tới của mình, đồng thời dò hỏi ông về việc hợp tác lâu dài, bất ngờ hơn ông có thể nhận thấy ý tứ trong lời nói của bà là đang muốn có cơ hội để tìm hiểu ông.

Dĩ nhiên ông nằm mơ cũng không dám cầu đến điều này, tuy vậy ông luôn tự nhận thức rằng khoảng cách của cả hai là quá lớn, tựa như bầu trời và mặt biển, mãi mãi không thể nào giao nhau.

Thế mà đến cuối cùng, tình yêu lại là thứ khiến người ta dẫu biết là sai nhầm vẫn không cách nào dừng lại, cả hai đều giống như con thiêu thân tự nguyện lao đầu vào lửa, bất chấp tất cả chỉ vì phút giây bên nhau ngắn ngủi.

Qua lại lén lút một thời gian, bỗng đến một hôm, có lẽ đó là khoảnh khắc mà cả đời này ông luôn khắc sâu ghi nhớ, khoảnh khắc khiến ông cảm động nhất trên thế gian này...

Bà thông báo rằng mình đã mang thai con của hai người, nhưng với vẻ mặt nươm nướp lo sợ. Ông thì trái lại hạnh phúc như có được cả thế giới.

Không muốn bà chịu uất ức thêm giây phút nào nên tối hôm đó, bất chấp sự ngăn cản của bà ông đã chính thức đến gặp ba bà, kể lại mọi chuyện và ngỏ lời hỏi cưới bằng thái độ nhận lỗi vô cùng chân thành, thậm chí quỳ xuống mong được ba bà bỏ qua và tác hợp. Nào ngờ ba bà nghe xong liền nổi trận lôi đình, cho người kéo bà vào phòng, đồng thời cảnh cáo hai người không được phép gặp nhau nữa, nếu không thì đừng trách ông.

Cả hai đều không cam chịu số phận nên đã cùng nhau tìm cách bỏ trốn và cuối cùng cũng thành công.

Vẫn tưởng từ nay sẽ không còn ai chia cắt gia đình nhỏ của hai người nhưng nào ngờ đến ngày bà sắp sinh thì lại bị ba bà lại truy ra nơi ẩn nấp.

Một đám người giữ bà lại, đám khác lại tay cầm vũ khí như muốn lao vào giết ông, ông không muốn bỏ bà ở lại nhưng bà lại bảo con bà sinh ra không thể mất cha nên ông đành thoát chạy giữ lấy tính mạng của mình với ý nghĩ sau này trở về tìm ba mẹ con sau.

Nào ngờ truy đuổi một hồi lại đến vách núi, bên dưới là sóng biển cuồn cuộn, ông lúc gấp rút hoảng loạn đã bị sẩy chân rơi xuống. Thế giới chỉ còn lại một màu tối đen, ông ngỡ mình đã chết.

Lúc ông tỉnh lại trong một bệnh viện đã là chuyện rất lâu sau đó.

Quay trở về tìm người xưa nhưng mọi thứ đều đã đổi thay, kết tinh tình yêu của hai người đã không còn trên đời, người con gái đều người con gái ông yêu thương sâu nặng vì tưởng rằng ông đã chết nên không còn chờ đợi nữa mà gả cho người khác, tiền tài và thế lực đều có đủ, lại còn không màn quá khứ mà yêu thương cô ấy như báu vật, chuyện này ai ai cũng điều biết.

Cả thế giới như sụp đổ, nhưng ông vẫn mỉm cười chúc phúc cho bà và quyết định sau này mãi mãi không xuất hiện trước mặt bà nữa, thậm chí thay đổi tên tuổi để bà không tìm ra và để những kí ức đau khổ năm xưa hết thảy đều bị chôn vùi...

Có lẽ cả hai đã hết duyên hết nợ, lỡ một bước quay đầu đã để vụt mất đối phương mãi mãi.

Ý trời run rủi, trong lúc ông tuyệt vọng nhất lại vô tình gặp lại một người bạn cũ của mình, giờ đây là một doanh nhân, tuy chưa thành đạt nhưng có tham vọng rất lớn. Rồi ông ấy ngỏ ý muốn cùng ông hợp tác vì trước kia đã từng chứng kiến tài năng của ông.

Có lẽ lần nữa lại là ý trời bù đắp cho ông, tình yêu không còn nhưng sự nghiệp càng ngày càng phát triển. Ông cùng bạn mình dồn hết tâm sức mang Thịnh Thế từ một công ty giải trí với quy mô nhỏ phát triển thành một trong những tập đoàn giải trí hàng đầu, không chỉ trong nước mà còn đứng vững trên thương thường thế giới.

Tuy vậy vì lý do của riêng mình ông tuyệt nhiên không hề xuất đầu lộ diện trên mặt báo, không bao giờ tiết lộ quá khứ và đời tư, hết thảy mọi thứ về ông đều là bí ẩn, đồng thời ông lựa chọn sang nước ngoài để quản lý và điều hành tập đoàn bên đó.

Cho đến cách đây mấy năm, bạn của ông vì bạo bệnh mà qua đời, vì ông ấy không có người kế thừa nên ông trở thành ứng cử viên sáng giá nhất, trở thành chủ tịch đương nhiệm của Thịnh Thế, gia sản và thế lực đều cực kì hùng mạnh.

Ông ngày càng vất vả hơn, bay đi bay lại giữa trong nước và nước ngoài cho đến khi giao lại việc quản lý và điều hành tập đoàn trong nước cho Đỗ Duy Thành - người được biết đến là con trai duy nhất của ông.

Nhưng thực chất, anh là một đứa trẻ mồ côi mà ông đã nhận nuôi cách đây mười mấy năm, cũng là người trước trước nay ông luôn tinh tưởng và yêu thương nhất. Ông đối đãi với anh chẳng khác gì con trai ruột và ngược lại.

Tên của anh là do ông đặt, biểu trưng cho cuộc đời này ông có một ước nguyện duy nhất mong rằng có thể đạt thành, đó là người ông yêu thương sẽ luôn sống một đời bình an vui vẻ.

Vẫn tưởng ông sẽ trải qua những ngày tháng buồn tẻ với nỗi đau quá khứ như thế cho đến cuối đời thì bỗng dưng một ngày, ông lại vô tình xem được đoạn video buổi họp báo ra mắt phim “Kí ức cầu vồng” có sự tham gia của một nữ diễn viên đang được Thịnh Thế đào tạo bồi dưỡng.

Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi cô gái trẻ ấy xuất hiện, trái tim ông đập dồn dập hoảng loạn.

Gương mặt đó, ánh mắt đó, sao lại giống người con gái in sâu vào kí ức của ông nhiều năm về trước như thế?! Cảm giác khi ông nhìn thấy cô gái này cũng giống hệt như lần đầu trông thấy cô ấy trên tivi.

Và rồi khi giọng hát cô gái ấy cất lên trong đoạn video bị chiếu nhầm, giác quan nhạy bén của người nhạc sĩ khiến sự nghi ngờ của ông càng thêm gia tăng.

Thà là hiểu nhầm còn hơn hối hận suốt đời, ông lập tức cho người điều tra mọi tư liệu về người con gái đó. Nhưng dường như có thế lực nào đó ngăn chặn hầu hết các tin tức liên quan cô gái này nên việc điều tra có chút khó khăn và cần mất nhiều thời gian hơn.

Trong lòng vừa mới nhen nhóm tia hi vọng thì ông lại nhận được một tin sét đánh ngang tai...

Theo kết quả kiểm tra sức khỏe mấy ngày trước, trong não ông có khối u, cần phải làm phẫu thuật cắt bỏ, tuy nhiên tình hình không quá khả quan, và nếu làm phẫu thuật ở nước ngoài thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều.

Cuối cùng trước sự kiên trì thuyết phục của Đỗ Duy Thành, ông đã đồng ý sang nước ngoài phẫu thuật, giao hết việc công ty và việc tìm kiếm hai con gái mình lại cho anh đồng thời để lại thứ để anh kiểm tra ADN, đoạn video những lời đầy cảm động ông dành cho con gái cũng như dặn dò một số chuyện quan trọng khác nếu chẳng may ông không qua khỏi.

Không phụ lòng tin tưởng của ba mình, cuối cùng Đỗ Duy Thành đã điều tra được toàn bộ manh mối, tuy là mất khá nhiều thời gian. Không những thế, bằng cách nào đó, anh lại biết được hai chị em gái song sinh đang tráo đổi thân phận cho nhau và cuộc đời họ trải qua những chuyện thật kì lạ như một bộ phim truyền hình, khó mà tin được nó lại tồn tại.

Còn ba của anh, trải qua cuộc phẫu thuật, tuy thành công nhưng đã chìm sâu vào hôn mê, bác sĩ nói có thể ông sẽ rất nhanh hoặc không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nén nỗi đau, anh cố thực hiện tất cả những lời ông dặn dò trước lúc đi.

Sau khi mang Phương Ly trở về từ cơn mưa tầm tã vào cái hôm cô lấy lại trí nhớ, lúc cô tỉnh lại nghĩ anh là người xấu, điên cuồng ném đồ đạc đồng thời gọi anh là kẻ bắt cóc, đỉnh điểm nhất là cô không hề biết sợ mà nhảy cửa sổ trốn khỏi đây.

Vì đảm bảo sự an toàn cho cô, anh hết cách đành mang tất cả mọi chuyện kể cho cô nghe, phải rất khó khăn và mang mọi chứng cứ ra nhất là kết quả xét nghiệm ADN và đoạn video ra anh mới có thể thuyết phục được cô rằng anh không phải kẻ lừa gạt, còn cô là tiểu thư của tập đoàn Thịnh Thế và ba ruột cô còn sống, tuy vậy ba đang có việc cần giải quyết ở nước ngoài nên chưa quay về đây nhận lại cô được.

Nào ngờ lời nói dối sau cùng cũng bị Phương Ly phát hiện, rằng có thể cô cả đời cũng không được nói chuyện với người cha mình chưa gặp mặt lần nào nữa.

Trải qua mấy ngày tranh đấu, Phương Ly mới có thể ổn định tinh thần và đứng dậy sau tất cả những biến cố đau thương xảy đến cuộc đời mình cùng lúc như thế. Có thể nói, cô đã là người con gái mạnh mẽ nhất anh từng gặp.

Trong thời gian đó, Phương Ly cũng dần xem Đỗ Duy Thành như người anh trai mà tâm sự những chuyện trước đây của mình.

Còn về Vân Hà, Phương Ly dù trong lòng ray rứt nhưng sở dĩ không nói cho chị mình biết là vì không muốn chị lại trải qua nỗi đau mà cô đã trải qua, và cô vẫn không ngừng hy vọng ba sẽ rất mau tỉnh lại và quay trở về, khi đó cô sẽ nhận lỗi với chị.

Cuối cùng kì tích cũng thật sự xuất hiện.

Ông đã tỉnh dậy từ mấy ngày trước, nhưng vì điều kiện sức khỏe nên đến tận hôm qua mới lên chuyến bay về nước được. Đỗ Duy Thành lại vì sự kiện nhập viện của Phương Ly, tình thế rối ren mà tạm thời không nói ra, đồng thời cũng muốn dành cho cô bất ngờ lúc cô xuất viện.

Cuối câu chuyện, Vân Hà đã không khỏi thắc mắc một điều, đó là nếu mẹ ruột cô còn sống thì bây giờ bà đang ở đâu, cô chỉ mong mỏi một lần nhìn thấy bà, người đã sinh ra cô, dù là từ xa cũng được.

Đấu tranh nội tâm một hồi, Đỗ lão gia vẫn đành cay đắng nói dối rằng bà cùng chồng sau khi kết hôn không bao lâu thì di cư sang nước ngoài, tung tích đã không còn rõ nữa, nhưng hai chị em đừng buồn vì từ nay vẫn luôn có ba yêu thương bảo vệ.

Ngày hôm đó, sau khi tất cả mọi thứ đều sáng tỏ, mọi người điều quên hết những đau thương trong quá khứ, cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên ấm áp và hạnh phúc nhất từ trước đến nay.

Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, từng tia vàng óng ấm áp phủ lên vạn vật, xa xa là cầu vồng bảy sắc bắc ngang chân trời, cảnh sắc tươi đẹp không gì tả xiết như cùng chung niềm vui đó.

..........................

Trong bóng đêm chỉ có chút ánh sát hiu hắt từ đèn ngủ, Phương Ly ngồi co ro trên chiếc giường êm ái, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên một tư thế, tâm tư cô cũng một màu tối tăm mù mịt như khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ kia vậy.

Ba của cô hoàn toàn khỏe mạnh trở về, dĩ nhiên cô cực kì vui vẻ và hạnh phúc, nhưng nếu ông có thể xuất hiện sớm hơn một chút, chỉ một chút thôi, thì có lẽ mọi chuyện sẽ chuyển biến theo hướng khác chăng?

Nhưng rốt cuộc đã đi đến bước này còn có thể quay đầu lại được không?

Cô đã hứa với mẹ là sẽ lấy Giang Tuấn, vĩnh viễn không đổi lời...

Cô cũng đứng trước mặt truyền thông mà tuyên bố chắc nịch rằng hôn lễ vẫn sẽ cử hành...

Và cuối cùng cô lại đứng trước mặt Giang Tuấn, phủ nhận hết mọi nghi ngờ của anh, bảo rằng gả cho anh là cô cam tâm tình nguyện...

Chính cô là người hiểu rất rõ, một quyết định ngược lại của cô sẽ phá hủy hết tất cả mọi thứ và càng có thêm nhiều người chịu đau đớn tổn thương vì cô, thậm chí là cô còn có thể đánh mất người thân quan trọng nhất trên đời này của mình...

Phương Ly thật sự rất mệt, đầu óc như nổ tung, tứ chi không còn chút sức lực nào, thật sự muốn bản thân mê muội thuận theo số phận đã an bài cho xong.

Bởi vì có lẽ cô làm gì cũng đều là sai...

Tất cả mọi người đều không có lỗi, chỉ có bản thân cô là mang tội lỗi đầy mình, có thể đến hết cuộc đời này cũng không thể nào trả hết...

Cốc...cốc...cốc...

Bỗng dưng có ba tiếng gõ cửa vang đến từ bên ngoài kèm theo một giọng nói

- Con gái, đã ngủ chưa, ba có thể vào được không?

- Dạ, con vẫn chưa ngủ! - Phương Ly lau nước mắt định thần lại, đúng lúc cô cũng có chuyện quan trọng cần nói với ba

Đỗ lão gia mở cửa, bật công tắc đèn mang luồng ánh sáng rực rỡ phủ khắp mọi nơi, sau đó ông đến ngồi cạnh giường cô.

- Ba có cái này cho con!

Đầu tiên ông trao cho cô một thứ giống như tấm thiếp mời, bên ngoài phủ một màu vàng kim sang trọng.

Phương Ly hơi nghi hoặc mở ra xem. Những dòng chữ bên trong khiến cô muôn phần kinh ngạc

- Ba, đây, đây là...

- Ba nghĩ đây cũng là điều con muốn, con có đủ tự tin không?

Phương Ly gật đầu không cần đắn đo

- Có, con có, nếu như là chuyện này, từ lâu con đã chuẩn bị tinh thần rồi. Nhưng thật không ngờ nó lại đến bằng cách thức này...

- Con có tâm sự gì sao? Nói cho ba biết đi! - Nhìn thấy dấu tích nước mắt đọng trên gương mặt cô cùng hốc mắt đỏ hoe, ông có thể chắc chắn

- Dạ đâu, đâu có ạ, do mấy hôm nay ở bệnh viện con ngủ nhiều quá nên không ngủ được nữa.

Lời nói dối của cô không qua mặt được ông

- Ba đã xem buổi họp báo đó và cũng hỏi Duy Thành một số chuyện rồi, tại sao lúc đầu con kiên quyết từ chối cậu Giang đó rồi lại quay sang nhận lời lấy cậu ta?

- Con...- Trái tim giằng co mãnh liệt, Phương Ly muốn nói rõ mọi chuyện cho ba biết, nhưng mà như thế lại càng khiến ông lo lắng hơn, thậm chí...Hơn nữa, cô cũng không biết phải nói thế nào cho đúng

Như nhận ra điều gì đó, ông đột ngột nắm tay cô, truyền hơi ấm của một người cha để xoa dịu trái tim cô

- Con người ta chỉ nên kết hôn khi điểm đến của nó là hạnh phúc, đối phương cũng là người mình muốn chung sống trọn đời. Ba hi vọng con gái ba không vì bất kì ai, hay bất kì ràng buộc gì mà đưa ra quyết định này, mà phải vì bản thân mình, nếu như có gả, tuyệt đối phải gả cho tình yêu...

- Ba...

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Phương Ly không phải chưa từng khát khao điều đó, chỉ là thực tại đã từng chút một đã hủy diệt đi mọi thứ

- Con gái, hôn nhân không phải đơn giản như con nghĩ đâu. Ở cạnh người mình yêu thời gian có bao nhiêu cũng là không đủ, ở cạnh người mình không yêu một ngày cũng dài như mấy mươi năm! Nếu như có chuyện gì hãy nói cho ba biết, ba luôn ở bên con. - Ông đang muốn khuyên cô suy nghĩ lại và thay đổi quyết định

Phương Ly liền nói sang chuyện khác

- Ba, ba cũng như vậy có đúng không? Bao nhiêu năm nay ba không lấy ai là vì vẫn còn nhớ đến mẹ, vẫn còn yêu mẹ?

Rồi đột nhiên cô lại nghĩ, liệu có thể nào người đó sau này cũng sẽ trở nên giống như ba...

Chân mày Đỗ lão gia đột ngột nhíu lại, rất nhanh lại giãn ra, thần sắc quay trở lại như bình thường thản nhiên, xem quá khứ giờ chỉ như cơn mưa bụi bay qua

- Cũng là chuyện của hai mươi mấy năm rồi, ai cũng có gia đình riêng của mình, hạnh phúc riêng của mình. Ba cũng thề với lòng sẽ không gặp lại bà ấy nữa. Phải hay không phải đâu có gì là quan trọng.

Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực để kìm nén nỗi đau, giọng Phương Ly nghẹn ngào trong những giọt nước mắt long lanh vỡ òa

- Ba, rốt cuộc thì con đã hiểu vì sao ba lại nói dối con và chị hai rằng đã không còn biết tông tích của mẹ nữa, vì sao ba không cho con xem hình của mẹ hay kể thêm về bà, là vì ba sợ sẽ phá vỡ cuộc sống yên bình hiện tại của mẹ, và cũng sợ con và chị sẽ đau lòng vì mẹ luôn ở ngay bên cạnh nhưng không nhận lại con và chị hai có đúng không?

- Con... - Ông thản thốt vì nhận ra dường như cô đã biết hết mọi chuyện

- Ba, con đã biết mẹ của con là ai rồi. Xin ba, hãy đi gặp mẹ có được không? Hãy cho mẹ biết là ba vẫn còn sống đi. Nếu không, chỉ sợ là sẽ không còn cơ hội nữa đâu...
Bình Luận (0)
Comment