- Thằng này mày buông con bé ra đi, mày nhìn kĩ xem nó là ai? - Lâm Huy la to rồi cố kéo tay Lâm Hạo đang giữ chặt lấy cổ cô
Thân thể Phương Ly bị anh xô mạnh một cái té xuống sàn, cả người bị va đập truyền đến một cơn đau nhức.
_BỤP
Lúc ngẩng mặt nhìn lên thì thấy Lâm Hạo khuỵu xuống bất tỉnh do một đòn đánh sau gáy của anh trai mình.
Chị Gia Mỹ vội vã đỡ cô dậy, Lâm Hạo cũng được dìu vào phòng.
Phương Ly đặt tay vào lòng ngực, cố gắng hít lấy hít để không khí đồng thời đưa tay lau vội những giọt nước mắt chực rơi ra.
Mới vừa rồi cô đã sợ đến mức tưởng rằng anh sẽ giết mình.
- Em ngồi xuống ghế đi, đừng sợ, không sao rồi. - Chị Gia Mỹ nhẹ vỗ vỗ lưng cô, rồi rót cho cô một cốc nước ấm đưa đến trước mặt, đôi mắt rưng rưng lệ
- Chị, tại sao…anh ấy…lại… như vậy? - Hai tay Phương Ly nắm chặt lấy chiếc cốc, có phần run rẩy làm nước bên trong cốc sóng sánh lay động.
Gia Mỹ không trả lời bất kì câu hỏi nào, chỉ nhanh chóng lên lầu lấy thuốc xức vào vết thương trên cổ và trên tay cho cô rồi dặn dò
- Chị thay mặt em chồng chị xin lỗi em nhé. Nhưng thật ra…nó không phải như những gì em đã nghĩ đâu.
- Em không…sao. - Phương Ly thều thào, nhận ra chị đang né tránh câu hỏi
- Ngày mai Lâm Hạo tỉnh lại nó sẽ chẳng nhớ gì đâu, hãy xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được không? Coi như chị năn nỉ em đấy.
Phương Ly gật đầu đồng ý, dù trong lòng còn nhiều thắc mắc nhưng nhìn vào thái độ chị Gia Mỹ, cô hiểu có những chuyện cô không nên biết sẽ tốt hơn.
Gia Mỹ dìu cô về phòng, thấy có lỗi vô cùng
"Xin lỗi em, người đáng ra phải chịu đựng cơn giận giữ đó vốn không phải em."
……………………
Sau cơn mưa dai dẳng mang theo hơi lạnh kéo dài suốt cả ngày hôm qua thì buổi sáng nay ánh nắng cuối cùng cũng chịu ló dạng, từng tia sắc vàng óng hòa cùng áng mây xanh biếc trên bầu trời.
Đúng như lời của chị Gia Mỹ, Lâm Hạo sau khi tỉnh dậy đã quên hết những chuyện xảy ra đêm trước, người trong nhà do được dặn dò kĩ nên tất cả đều vờ như không biết gì.
Phương Ly cũng cố cư xử như bình thường, xem tất cả như một giấc mơ, dù vậy khi nhìn thấy anh cô vẫn còn chút sợ hãi.
…………………….
Vài ngày sau đó để chuẩn bị cho cuộc thi New Stars cô đến tập nhạc cùng Giang Tuấn theo lời đề nghị của anh.
Ban đầu cô thấy ngại nên không đồng ý nhưng anh đã dùng mọi lời lẽ để thuyết phục cô. Có qua có lại, mỗi lần như vậy cô sẽ nấu ăn cho anh xem như không ai nợ ai.
- Anh hỏi em một chuyện nhé, thế rốt cuộc em muốn trở thành một ca sĩ là để thực hiện nguyện vọng của mẹ nuôi em hay là em thật sự muốn như thế. - Giang Tuấn thắc mắc
Phương Ly cúi đầu thấp giọng
- Là cả hai. Anh còn nhớ câu chuyện lần trước em kể anh nghe không? Chính là lúc mẹ cho em nghe những ca khúc của mẹ anh, dường như có cái gì đó thôi thúc trong em. Mẹ của anh là người đã mang thế giới bao la của âm nhạc đến bên cạnh em, khiến em mong có một ngày mình cũng có thể trở thành người giống cô ấy, xa hơn là có thể đứng nơi quảng trường Hy Vọng dù chỉ một lần.
Quảng trường Hy Vọng sở dĩ có tên đó vì nó là hy vọng, là mộng ước của rất nhiều thiếu nam thiếu nữ. Tại nơi này mỗi năm sẽ có một đêm đại nhạc hội, dựng nên một sân khấu cực kì tráng lệ, chỉ có Thiên Vương Thiên Hậu của làng giải trí hoặc những ngôi sao xuất sắc mới có thể đứng ở đó.
Đối với một người như cô điều này chẳng khác nào hái sao trên trời, đãi cát tìm vàng nhưng không hiểu sao cô cứ mãi mơ về nó.
- Anh ganh tị với ước mơ của em thật đó. - Giang Tuấn tự dưng lại ngẩng mặt lên cao, hít thở một hơi thật sâu rồi thấp giọng
- Hả, tại sao, ước mơ của anh là gì?
- Ước mơ là gì không quan trọng, khi anh sinh ra đã định là người kế thừa sự nghiệp gia đình, ba anh chỉ có mỗi anh là con, anh không làm thì ai làm.
Cuộc đời quả nhiên có nhiều chuyện kì lạ, Giang Tuấn có biết cuộc sống của anh là mong ước của hàng vạn người hay không. Nhưng đồng thời cô cũng thông cảm vì có những chuyện anh phải theo ý người khác sắp đặt sẵn.
- Thế nếu không phải kế thừa sự nghiệp của gia đình thì anh muốn làm gì?
Giang Tuấn ngẩng nguời ngẫm nghĩ một lát rồi nhả ra bốn chữ
- Thầy dạy mẫu giáo.
KHỤC…Cô không nhịn được phải che miệng cười, không phải là vì ước mơ mà là cái cách mà anh trả lời cơ.
Cứ tưởng tượng Giang Tuấn mà đi dạy trẻ con để bọn chúng tinh nghịch quỷ quái đặc biệt là khả năng bịp bợm người khác như anh thì hỏng hết cả thế hệ mai sau.
- Này, tại sao em lại cười ước mơ của người khác như vậy.
- Bởi vì nó buồn cười thật mà!
- Thế sau này em sẽ trở thành một ca sĩ nhé, còn anh…anh sẽ dạy con em. - Giang Tuấn tự nhiên nói xong thì bật cười
- Gì, ai chứ anh thì em không dám giao con cho anh dạy đâu. - Phương Ly bĩu môi nói
- Nhưng mà biết đâu đến lúc đó em có không muốn cũng phải muốn.
- Ý anh là sao?
- Là em ngốc chứ sao. - Giang Tuấn lắc đầu phán một câu
- Ngốc chỗ nào?
- Ngốc ở chỗ không biết là mình ngốc. - Anh cười phá lên
- Anh…không nói với anh nữa. - Cô xịu mặt
- Thế không nói nữa, chúng ta tập thôi.
- Dạ.
Phương Ly bắt đầu, chất giọng nhẹ nhàng trong sáng cất lên trong không trung, thanh âm tươi đẹp trong trẻo. Nắng ngoài khung cửa vàng rực, giọng hát cũng sáng rực tựa như ánh mặt trời.
Không được đào tạo bài bản, lại càng không hiểu về âm luật, cô chỉ đơn giản hát bằng trái tim mình, bằng sự hồn nhiên yêu đời, bằng khát vọng được cất tiếng ca.
Chứa đựng đằng sau nụ cười lạc quan rạng rỡ là một nỗi đau thương được chôn sâu kín trong lòng khiến người nghe say sưa chìm sâu vào một câu chuyện với những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Tay khựng lại nơi phím đàn rồi thu về, Giang Tuấn nhắm mắt lại, một hồi lại mở to ra, cứ thế chăm chú nhìn cô, một cái chớp mắt cũng không có.
Lần đầu tiên nghe thấy giọng hát của cô, thật không ngờ…anh bị hấp dẫn mất rồi. Cũng may cô nhập tâm hát không phát giác ra những biến chuyển cảm xúc trong mắt anh.
Linh cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng, rằng rồi sẽ có một ngày…cô sẽ được đứng ở vị trí cô mong muốn.
Một viên ngọc quý giá chỉ chờ cơ hội để tỏa sáng rực rỡ.
Luyện tập một hồi mệt quá cộng mấy hôm nay cứ ám ảnh chuyện của Lâm Hạo không ngủ được bao nhiêu, Phương Ly không biết từ lúc nào mình ngủ quên mất, mắt đóng sập lại, cả người lắc lư, đầu nghiêng qua dựa hẳn vào vai anh.
………………………
Những tia nắng cuối cùng của ngày chiếu qua những ô cửa kính thủy tinh mang theo từng hạt bụi li ti nhẹ nhàng bay bay rơi rớt khắp mọi ngóc ngách không gian căn biệt thự.
Thứ ánh sáng vừa ấm áp lại vừa rạng rỡ phủ lên đôi trai gái đẹp như một bức tranh tĩnh mịch.
Phương Ly giật mình tỉnh giấc nhìn xuống thì thấy tay cô và Giang Tuấn đang nắm chặt nhau, bàn tay nhỏ bé của cô đang nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh.
Cô ngồi thẳng người dậy thì Giang Tuấn cũng mở mắt quay lại, thế là bốn mắt nhìn nhau, một tia ngượng ngùng rất nhanh xẹt qua.
Cô lắc nhẹ tay ngụ ý bảo anh buông ra. Giang Tuấn không miễn cưỡng, nhưng hễ thấy biểu cảm ngại ngùng đỏ mặt của cô anh lại buồn cười.
- A, anh dậy rồi à? Anh ngủ có ngon không? - Cô ngượng ngập không biết nói gì đành nói bừa
- Ừ, em cũng dậy rồi à. - Giang Tuấn đáp, lại thấy có chút buồn cười
- Phải, em dậy rồi.
- "…"
Đã trễ lắm rồi nên Phương Ly xin phép anh ra về, còn nợ anh bữa ăn thì lần tới sẽ trả. Trên đường về mắt trái của cô đột nhiên giật giật, có dự cảm không lành.
Hy vọng là không có chuyện gì xảy ra!
………………………
- --Biệt thự Lâm gia---
Phương Ly rón rén tiến vào đại sảnh, vắng vẻ quá, hình như mọi người ở trong phòng hết rồi.
Cô nắm bắt lấy cơ hội ban đầu là rảo từng bước thật nhỏ thật nhẹ, sau đó sải chân thật dài định chạy lên lầu nhưng chưa kịp gì thì…
- Chà, thân thủ cũng nhanh quá nhỉ! Mới đi học làm ninja về đấy à?
Một gương mặt u ám ngồi bật dậy trên ghế sofa nhìn cô trừng trừng, nhưng vẫn may không phải là gương mặt cô sợ đối diện nhất.
- Gần đây bỏ con gái tôi đi hẹn hò hơi nhiều rồi, lương phải tính thế nào? - Lâm Huy tỏ rõ thái độ không hài lòng với cô
- Xin lỗi anh, nhưng em không phải hẹn hò đâu.
- Thôi được rồi. Niệm tình mấy hôm trước cô đã can đảm xông lên cản Lâm Hạo đánh tôi, chuyện này xem như cho qua. - Lâm Huy phất tay
- Vậy…em lên phòng nhé. - Phương Ly hí hửng, có cảm giác đại thiếu gia đã bớt thành kiến với mình
- Khoan đi đã! Tôi có chút thắc mắc nhỏ. Cô có người yêu chưa?
- Dạ chưa! Nhưng sao anh hỏi vậy ạ? - Phương Ly ngửi được mùi nguy hiểm phảng phất đâu đó
- Chưa thì càng tốt. Cô làm mẹ của bé Ân có được không?
- Anh…bảo…sao? - Lỗ tai Phương Ly bị sét đánh mạnh, cố gắng hỏi lại
- Tôi hỏi là…cô có thể làm mẹ của con gái tôi không? Ngày mai…
- Đại thiếu gia, anh thấy có chỗ nào không khỏe trong người để em gọi bác sĩ đến nhé, nhanh lắm. - Lời nói của cô tuôn ra không kiểm soát được
- Cô muốn chết đúng không? Cô bảo ai bệnh thế! - Lâm Huy hằn học
- Em không muốn chết nhưng lại càng không thể làm mẹ bé Ân.
- Tại sao?
- Còn tại sao nữa. Em chưa thành niên còn anh đã có vợ rồi, tuy chỉ là bảo mẫu nhỏ bé nhưng em có đạo đức nghề nghiệp của mình, chuyện trái lương tâm và chuẩn mực xã hội như vậy em không làm. Với lại…
- STOP, STOP. Tôi đánh giá cao đạo đức nghề nghiệp của cô nhưng vừa rồi là tôi nói không rõ ràng, cô hiểu sai ý tôi rồi.
Lâm Huy bật cười ngặt nghẽo, dọn về nhà bao lâu nay đây là lần đầu tiên cô thấy đại thiếu gia cười với cô đấy!
- Vậy chứ…ý anh là gì?
- Ngày mai cô làm vợ của em trai tôi một ngày rồi cùng nó tham dự lễ hội trường bé Ân với vai trò là ba mẹ con bé nhé.
- Anh…anh…nói…nói cái gì? Làm vợ ai cơ?
- Tôi vừa nói xong, cô đừng có mỗi câu đều bắt tôi lặp lại.
Đại thiếu gia anh đang đùa đúng không? Hãy nói là anh đang đùa đi ! Em lạy anh đấy !