Anh và cô dừng chân trước một căn phòng đề ba chữ "Phòng hội trưởng". Nơi này nằm ở một góc khá khuất của trường mà cô cũng chưa có dịp đi ngang qua nên giờ mới biết đến sự tồn tại của nó.
Bất giác quay sang thấy góc nghiêng đẹp như tạc tượng ướt đẫm nước mưa của Lâm Hạo đang ở rất gần mình Phương Ly cảm thấy ngượng ngùng, mặt mày nóng ran mặc dù bên ngoài trời vẫn đang mưa lạnh buốt.
Mà thôi lo cho bản thân mình trước đã. Gương mặt và đầu tóc cô lúc này cũng đầy nước mưa, quần áo trên người lại ướt sũng dính sát vào cơ thể.
- Vào không, hay là muốn đứng đây luôn? - Lâm Hạo lúc này mới buông bàn tay nãy giờ nắm chặt cánh tay cô ra, cất tiếng hỏi
- À, nếu anh cho phép thì…- Cô dè dặt thăm dò anh
- Dầm mưa đến ngốc luôn rồi à, nếu không cho phép thì tôi hỏi cô làm gì?
- "…"
- Không, phải nói là dầm mưa đến hết thuốc chữa vì bình thường cô cũng ngốc sẵn rồi!
- "…"
Bây giờ mày đang "ăn nhờ ở đậu" người ta, nhịn đi!
Phương Ly thầm nghĩ cả người cô bị ướt không thể về lớp, vả lại cũng không muốn ai nhìn thấy đôi mắt sưng vù của mình, nhưng lại chẳng biết đi đâu, tiết này lại là tiết tự học nên vào đây chẳng phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Cánh cửa bật mở, cơn mưa bên ngoài khiến căn phòng trở nên âm u thấy rõ.
Lâm Hạo đưa tay bật công tắc đèn.
Không gian bừng sáng khiến Phương Ly thất kinh.
Trời ơi, đây là phòng hội trưởng hay phòng khách sạn vậy?
Gọn gàng, thoáng đãng nhưng lại không thiếu thứ gì. Sofa vừa lớn vừa đẹp, bàn làm việc bằng kính trong suốt, tủ lạnh, máy lạnh…thậm chí cả…giường ngủ. Làm hội trưởng trường danh giá sướng thật đấy, cả một cơ ngơi thế này.
Phương Ly cứ thế ngơ ngẩng mà quên mất mình đang trong tình trạng thế nào. Cơn lạnh cóng, hai hàm răng đánh cập vào nhau đã mang cô về với hiện thực.
Còn có thứ khác đáng lo đáng nghĩ hơn.
Nếu biết không khí trong này vừa tế nhị vừa có phần mờ ám như vậy thì từ đầu đã không vào rồi! Hơn nữa bị mắc mưa ướt như chuột lột thì việc đầu tiên con người ta làm khi tìm được một nơi khô ráo kín đáo chẳng phải…
- Mau đi tắm đi rồi thay đồ đi. - Người đứng bên cạnh đã tiếp nối vế sau cho cô
- Hả? Anh mới bảo g…
- Nhà vệ sinh ở đằng kia.
- Thôi, anh làm gì cứ làm đi, nếu có chăn thì cho tôi mượn kèm theo cái khăn lau là được. Tôi ngồi ghế sofa xíu là khô à. - Cô cố tỏ ra tự nhiên nhất nhưng không cách nào làm được, mặt từ từ đỏ bừng, giọng nói ngượng ngượng nghịu nghịu
Đối phương thừa hiểu cái đầu nhỏ của cô chứa thứ không trong sáng gì, mặt anh không biến sắc
- Phòng tắm cách âm, có cửa có khóa. Mà cho dù không khóa cũng chẳng ai rảnh rỗi mà đi nhìn cô, tôi còn phải ăn mì.
- Ý…ý tôi là tôi không đem đồng phục để thay chứ không phải là ý đó đâu. - Bị nói trúng tim đen Phương Ly xấu hổ vô cùng, lời nói dõng dạc nhưng mặt cô lại cắm xuống đất
Lâm tiểu nhân này, người ta là con gái, có thể chừa cho người ta chút mặt mũi không? Nói thế chẳng phải nghĩa là tô mì trông còn hấp dẫn hơn cô.
Mày điên quá mức rồi Phương Ly, khi không lại đi so sánh bản thân với một tô mì !
Lâm Hạo lấy quần áo trong tủ để đi tắm, giờ cô mới phát hiện cái tủ lớn của anh chứa đủ thứ đồ, còn cô không có đồ thay, lúc đặt mình lên ghế sofa thì được anh quăng cho cái mền để trùm người lại cho ấm.
Chính xác là quăng vì nó bay cái vèo đáp ngay vào người cô. Có điều nó thật sự rất dày và rất ấm.
- Cảm ơn anh…vì lúc nãy và cả bây giờ. - Cô thành tâm nói
- Thế thì báo đáp bằng hành động đi.
- Hả?
Sau câu nói đó thì Lâm Hạo cầm theo bộ quần áo tiến nhanh về phía này. Mắt cô chớp liên tục rồi đứng tròng, tim đập "thình thịch" dữ dội, sắc mặt trắng càng thêm trắng.
- Anh muốn gì? Dừng lại ngay!
Người trước mặt làm như chẳng nghe thấy lời cô, vẫn tiếp tục bước, càng lúc càng gần, đôi mắt rõ ràng hướng thẳng tới gương mặt cô
- Không đời nào tôi đồng ý làm theo ba cái yêu cầu biến thái đó của anh đâu!
Tay anh vươn ra. Cô nín thở. Rồi…anh giật lấy thứ gì đó đang vắt trên salon mà nãy giờ bị lưng cô che đi.
- Không phải cô bảo muốn khăn sao? Cầm lấy!
Hóa ra…anh chỉ muốn lấy cái khăn !
- C…c…cảm ơn. - Mặt cô ngượng chín đỏ đưa tay ra nhưng miệng vẫn cố cười
- Bảo cô nấu mì mà cũng gọi là biến thái! Lát qua bên đó lấy nước sôi trong bình nóng lạnh, tôi đi tắm thay đồ xong thì phải có. - Giọng vẫn đều đều duy trì sự lạnh lùng
- Hở?
Hóa ra…hành động mà anh bảo cô làm là nấu mì !
Hố rồi, không phải một mà những hai lần!
- Đi với tên biến thái có hai ngày, lúc về cũng biến thái hệt cậu ta. - Lâm Hạo phun thẳng vào mặt cô thêm một câu
Phương Ly trợn mắt lườm anh đến tóe lửa, nắm tay siết chặt cứng. Tên tiểu nhân này nói ai biến thái, có ai đời bảo con gái người ta nấu mì mà nói chuyện mập mờ kiểu đó không?
- Mì thôi chứ gì, con nít 5 tuổi cũng biết nấu. Anh muốn ăn mì khô hay mì nước? - Cô mím môi hỏi
- Cái nào ăn được ấy! - Đối phương trước khi quay người đi vào nhà vệ sinh, điều chỉnh nhiệt độ phòng rồi thả nhẹ một câu khiến cô câm nín
- "…"
Trong hai cái lại có cái không thể ăn được sao?
Ngồi lau tóc và mặt được một lúc thì cô đứng dậy, loay hoay nấu mì. Cơn mưa bên ngoài cửa sổ giờ đã tạnh, đúng là đến thật nhanh và đi cũng thật vội.
Một lúc mì được nấu xong Lâm Hạo vừa vặn trở ra, anh đã thay đồng phục mới, đang dùng chiếc khăn bông màu trắng lau đi bộ tóc ướt sũng. Những giọt nước lần lượt từ mái tóc đen rơi xuống rồi đọng lại trên làn da làm tăng sức hấp dẫn cho khuôn mặt điển trai, ai nhìn vào cũng phải chìm đắm.
Phương Ly vờ như không để ý cảnh tượng trước mặt, một chút cũng không để ý, nhưng chính hành động và lời nói đã tố cáo chủ nhân của nó.
Cô mở nắp giấy ly mì rồi liên tục dùng đũa trộn trộn, còn hít hà hương thơm của nó khoa trương như mấy quảng cáo mì trên tivi.
- A…Anh xong rồi à, mì ăn được rồi này! Rất ngon mà không sợ nóng luôn!
- "…"
Lâm Hạo hơi lắc đầu nhưng không nói câu nào, nhanh như cắt đến ghế sofa cầm ly mì lên, nhìn động tác cô biết được anh đang cực kì đói bụng.
- Khoan đã! - Một cảnh tượng không mấy thuận mắt khiến cô phải hô lên một tiếng
- Thế nào? - Lâm Hạo dừng đũa liếc mắt sắt về phía cô. Có câu trời đánh tránh bữa ăn, anh tưởng cô muốn giở trò.
- Tóc tai anh nhiễu nước vậy sao mà ăn. Hay anh cầm khăn lau tóc đi còn tôi đút mì cho anh ăn.
- "…"
Phương Ly lúng túng xua tay
- Tôi…tôi nói ngược, ý tôi là để tôi lau cho anh, vậy dễ ăn hơn.
Cô nhanh miệng thốt ra suy nghĩ trong lòng, rồi lại giật mình nhận thấy bản thân vô cùng không biết xấu hổ. Nhưng thôi kệ, tên tiểu nhân này không bao giờ đồng ý để cô làm vậy đâu. Vì sao ư? Vì người anh ta làm bằng vàng nguyên chất, chạm vào sẽ bị mất giá không bán được nữa.
Càng nghĩ lại càng thấy giống mấy danh môn khuê nữ chưa xuất giá ngày xưa…!
Nào ngờ…
- Vậy làm đi. - Anh rất thản nhiên chuyền cho cô cái khăn, sau đó tiếp tục ăn
- Hả? Anh mới bảo gì? - Cô tưởng thính lực của mình có vấn đề
- Lau đi, đừng để nước văng lung tung.
- À…ờ…
Tự dưng cô thấy mình hôm nay như bị bệnh gì á, rảnh rỗi không muốn lại chủ động đòi lau tóc cho người ta, còn là con trai. Thôi coi như đây là dùng hành động để đền đáp vậy.
Lâm Hạo ăn mì nhưng chẳng tập trung được, đây là lần đầu tiên có một cô gái làm vậy cho anh, hơn nữa động tác của cô nhẹ nhàng mềm mại, khiến anh không chút nào bực mình ngược lại thấy thoải mái.
Khoan đã, rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì thế này. Chẳng phải lúc bình thường rất ghét để người khác chạm vào người ngoại trừ người thân.
- Hắc xì…Hắc...xì…
Phương Ly hắc xì mấy cái vừa ngẩng mặt lên thì thấy người trước mặt biến đâu mất tiêu, vài giây sau anh quay lại với mấy viên thuốc màu xanh xanh vàng vàng và một ly nước.
- Uống đi. Đừng có để bị cảm.
Cô ngớ người, mắt mở to hết cỡ, cứ cho là không quen với sự nhẹ nhàng chu đáo xuất phát từ con người này đi, không nhịn được đành hỏi
- Sao anh tốt với tôi quá vậy?
- Ai tốt với cô, sợ cô tối ngủ lây bệnh cho Ân Ân, sức đề kháng của con bé rất yếu. - Lâm Hạo tức thì lên tiếng, có chút khó chịu
- Ờ.
Mặt cô xụ xuống. Thế có nghĩa nếu không vì Ân Ân anh sẽ bỏ mặc cô bệnh sao? Có thật là vô tình vô nghĩa vậy không?
Tiếng nhạc chuông chợt phát ra từ chiếc điện thoại di động, Lâm Hạo cầm lên nghe
- [Cậu đang ở đâu vậy?] - Minh Khải ở đầu dây bên kia cất tiếng hỏi
- Văn phòng riêng. - Trả lời ngắn gọn, rõ ràng, đúng phong cách của anh
- [Mình cũng đoán là như vậy, đang trên đường tới chỗ cậu đây, có chuyện quan trọng muốn nói, cậu đừng đi đâu nhé.]
- [Được.]
Tít…tít…tít
- Ai gọi cho anh vậy? - Phương Ly có linh cảm không tốt, tự dưng lại hỏi
- Dương Minh Khải, cậu ta đang đến đây.
- Sao? Anh ấy đến đây á? Thế tôi về đây, đừng nói là anh đã gặp tôi cũng đừng kể chuyện của tôi nhé. - Phương Ly luýnh quýnh
- Cô nợ tiền cậu ta nên lẩn trốn à? - Dáng vẻ của cô khiến người ta không thể không nghĩ như thế
- Ai bảo! - Rồi Phương Ly hạ thấp giọng, cúi đầu - Chỉ là…lúc nào tôi cũng làm anh Minh Khải lo lắng, cũng toàn để anh ấy bắt gặp mình trong tình huống thảm hại. Đúng là tôi nợ, nhưng mà nợ lòng tốt của anh ấy.
- Cậu ta đi gần tới rồi, bây giờ cô chạy ra thì cũng sẽ bị thấy thôi.
- Hả? Vậy…anh cho tôi trốn vào phòng tắm nhé! Nhớ là đừng nói anh ấy biết tôi ở đây và khi nãy tôi đã khóc…
_Cộc, cộc, cộc...
Kế hoạch chưa bàn xong thì tiếng gõ cửa bên ngoài đã truyền tới. Phương Ly ba chân bốn cẳng phi vào nhà vệ sinh khép chặt cửa, bỏ lại chiếc mền và cái khăn lau trên ghế sofa.
- Vào đi, cửa không khóa.
_Cạch.
Sau tiếng mở cửa là một chàng trai bước vào, sắc mặt anh không vui như mọi khi mà thay vào đó là sự khẩn trương lo lắng
- Lâm Hạo, cậu có nhìn thấy Phương Ly không? Hầu như chỗ nào trong trường mình cũng tìm rồi. Không biết cậu biết chưa, khi nãy mẹ Giang Tuấn đến tìm cô ấy…
- Cậu đến tận đây là để hỏi về cô ta à?
- Cũng không phải, nhưng cậu cứ nói trước đi, cậu có thấy cô ấy hay không?
Chân mày Lâm Hạo hơi nhíu lại nghĩ ngợi một chút sau đó thốt ra
- Đăng tin tìm trẻ lạc đi, may ra có cơ hội tìm được!
Minh Khải biết đã hết hy vọng nên nói chuyện khác
- Mình đến để mời sinh nhật. Cuối tuần này cả gia đình cậu đến chung vui với mình nhé, thiệp thì mai in xong mình sẽ đưa. - Giọng nói đều đều như máy hát, không cảm xúc
- Có gì cứ nói thẳng đi, mời sinh nhật cũng có thể nói tại lớp mà.
- Đúng là không có gì qua mắt được cậu. Thật ra…mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ. Chuyện này liên quan đến Phương Ly.
- Chờ chút. - Lâm Hạo dùng cặp mắt sâu thẳm nhìn về phía khác.
Không sao, nhà vệ sinh có cách âm, còn là loại cách âm hoàn toàn!
- Được rồi, cậu cứ nói đi.
- Hôm đó cậu giá nào cũng hãy để cho Phương Ly xuất hiện ở bữa tiệc nhé, đừng giao việc gì đột xuất cho em ấy cả. Xem như nể mặt mình.
- Sự xuất hiện của cô ta quan trọng vậy à? Hay là cậu có kế hoạch gì?
- Chuyện đó…để khi nào xong mình sẽ nói cho cậu biết.
- Giấu giấu diếm diếm, chắc không phải định tỏ tình đấy chứ? - Lời nói của Lâm Hạo nghe thì có vẻ lãnh đạm tùy ý, nhưng ánh mắt thì hiện lên tia khó chịu, cũng không rõ nguyên nhân là gì?
Bị nói trúng tim đen Minh Khải lảng sang chuyện khác
- Cậu mắc mưa à, làm gì mà mền rồi còn khăn hai ba cái ở đây vậy?
Trong cơn lúng túng Minh Khải không chủ ý mà tiến đến sofa định cầm chiếc khăn trắng lên, vô tình lại bắt gặp một vật thể nhỏ nhắn nằm trên đó…một vật rất quen mắt và vốn không thể xuất hiện ở đây!
Chẳng phải…đây là kẹp tóc màu tím hoa oải hương mà Phương Ly hay dùng!
Minh Khải khựng người. Là trùng hợp, vật giống vật hay là…
Nhưng chẳng phải từ trước đến nay ngoại trừ anh và Lăng Thiếu Dương ra Lâm Hạo chẳng cho ai bước chân vào phòng này kể cả lao công sao. Thế chiếc kẹp tóc này từ đâu mà ra?
- Không sao, cứ để đó đi, tí mình ăn xong sẽ dọn. Chuyện cậu vừa nhờ không thành vấn đề. - Lâm Hạo nói rồi tiếp tục ăn ly mì còn dở trên bàn
- Ừ, vậy…mình về lớp trước đây. - Minh Khải lén cất chiếc kẹp tóc nhỏ vào trong người rồi quay lưng rời khỏi, nét mặt còn phiền não hơn lúc mới bước vào