Trong chớp mắt cả hai đã có mặt ở sân vận động phía sau trường. Vừa đặt chân đến liền có cảm giác phấn khích. Đám nữ sinh như thường lệ kéo nhau ùn ùn bao vây như đi xem vũ hội.
Tiếng hò hét vang lên khắp nơi, dù là bên nào dẫn điểm đám nữ sinh cũng đều la ó ầm ĩ, thế nhưng…thay vì bàn tán về kĩ thuật thì họ lại bàn tán về độ đẹp trai.
Kết quả…hai bên ngang tài ngang sức về mặt ngoại hình !
Thế thì đấu bóng làm đi nữa, đi diễn thời trang luôn cho rồi. ^_^. Đỡ tốn sức lực, khán giả cũng an nhàn không cần đứng chịu trận giữa trời nắng.
- Phương Ly, cậu nghĩ thử nếu bọn họ CỞI TRẦN hết ra đấu thì cái sân này sẽ như thế nào? - Ồn ào quá Ngọc Mai hét lên
- "…"
Xung quanh bất động, Ngọc Mai tranh thủ thời cơ kéo cô lên phía trước để xem cho rõ hơn.
Phương Ly chưa từng nghĩ tới và cũng bao giờ không dám nghĩ.
Triệu Ngọc Mai, cậu thấy thế này chưa đủ loạn sao, nếu điều trên trở thành sự thật thì hai chúng ta không còn được đứng ở đây đâu!
Chợt Ngọc Mai như nghĩ ra điều gì đó mới mẻ quay sang khều vai cô
- Phương Ly, cậu có muốn kiếm tiền không?
- Có tiền thì tất nhiên tốt, nhưng những chuyện trái lương tâm và pháp luật thì mình không làm. - Phương Ly thật lòng đáp
- Đảm bảo hai cái đều không!
- Bằng cách nào?
Ngọc Mai cúi sát thỏ thẻ vào tai cô
- Cậu sống chung nhà với tên đó trước giờ mà không nghĩ đến à, lựa hôm nào hắn đi đâu về bắt đầu thay quần áo thì len lén mở cửa, chụp ảnh hắn cởi trần bán cho con gái trường này. Đảm bảo cậu dư dả tiền sống từ đây tới lúc tốt nghiệp, không cần phải làm bảo mẫu cho em gái hắn nữa.
- "…"
- Triệu Ngọc Mai, cậu có phải bạn thân mình không đấy! - Phương Ly đỏ mặt tía tai
- Giúp cậu kiếm tiền một cách dễ dàng, cậu không muốn thì thôi. Gặp mình là cậu thì mình đã làm rồi. Để xem nào, một tấm bán với giá 100k, mua 5 tấm tặng thêm một tấm, trường này có…
- "…"
Phương Ly rùng mình. Nếu anh Thiếu Dương biết Ngọc Mai có "âm mưu và tính toán kinh khủng" như thế với bạn thân của anh thì sẽ thế nào nhỉ?
Trên sân hiện giờ, tất cả hào quang đều bị bốn người con trai hoàn mỹ đó chiếm trọn. Anh Thiếu Dương cùng Lâm Hạo một đội, anh Minh Khải cùng Giang Tuấn một đội.
Cả bốn người đều tỏ ra rất điêu luyện với những pha giành bóng rất nhanh, dứt khoát cùng với những cú ném bóng chính xác đến tuyệt vời.
- Này, cậu đoán xem phe hội trưởng thắng hay phe hội phó thắng? - Nữ sinh 1
- Ai thắng cũng được, mình chỉ mong điều kiện đưa ra sẽ thật thú vị! - Nữ sinh 2
- Thú vị? Cậu thử ví dụ mình xem xem! - Nữ sinh 3
Nữ sinh 2 đôi mắt long lanh, hai má ửng hồng
- Ví dụ như là…hãy bước đến hôn nữ sinh tên Kim Anh, tóc thắt bím có mặt trên sân này! (It's her)
- Nữ sinh 1: "…"
- Nữ sinh 3: "…"
Đứng trước trận đấu bóng rổ hừng hực khí thế đó, ánh mắt của Phương Ly chỉ dừng lại ở duy nhất một điểm.
Hình ảnh đằng xa kia sáng lòa dưới ánh mặt trời, thật đẹp.
Trong giây phút Giang Tuấn xoay người hướng về phía đám đông thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Dưới bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng, mây trắng bồng bềnh làm cho cô trông càng xinh đẹp hơn nổi bật giữa rừng người.
Cô mang nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, nhưng đáng tiếc anh lại nhận ra được, nụ cười đó, ánh mắt đó không dành cho anh mà là dành cho kẻ thuộc phe đối đầu với anh.
- Giang Tuấn, cậu tập trung được không? Đừng có quên Lăng Thiếu Dương là kẻ chuyên đưa ra những yêu cầu quái đản đấy! - Minh Khải nhắc nhở, Giang Tuấn lắc đầu nhẹ rồi nhanh chóng quay lại trận đấu.
Đang lúc diễn biến cao trào, hai bên đều sở hữu số điểm ngang nhau. Với thời gian còn lại ít ỏi như vậy thì chắc là chỉ cần một quả, một quả vào lưới nữa thôi là mọi thứ sẽ kết thúc.
Ai nấy đều hồi hộp chờ đợi.
- Phương Ly cậu cổ vũ cho Giang Tuấn đi kìa, cậu không muốn Giang Tuấn thắng sao? - Ngọc Mai la to
Cô đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, vì đám đông hỗn loạn nên cô cũng la to lại theo phản xạ lời của Ngọc Mai.
- Hả, cậu nói cái gì, GIANG TUẤN sao?
Cả đám người quay sang nhìn nơi phát ra tiếng nói.
Phương Ly hoảng hốt, không phải là vì những ánh nhìn khó chịu của đám nữ sinh đang nhìn mình mà là vì…là vì…
Lâm Hạo dời ánh mắt về phía người đang bị chú ý, nhưng chỉ là lướt qua gương mặt cô thật nhanh cô không hề biết, cũng không ai khác ở sân vận động này biết trừ bản thân anh.
Anh trước giờ đối với tiếng la hét của đám người bu quanh kia luôn chẳng hề để tâm nên chẳng bao giờ mất tập trung. Vậy mà chỉ với hai chữ đơn giản vừa rồi, đột nhiên không muốn đấu tiếp trận này nữa.
Ánh mắt của Giang Tuấn thì lại dịu dàng dừng lại nơi khuôn mặt cô, anh thấy như mình có thêm sức mạnh để chiến thắng mà lại quên mất điều bản thân nhìn thấy mới vừa nãy.
Những tiếng cổ vũ ầm ĩ lại vang lên.
Trận đấu đi đến những giây phút cuối cùng, lúc Phương Ly định thần lại thì đã phát hiện lúc này trên sân, bóng được chuyền đến tay Giang Tuấn.
Anh ngửa người về ra sau, đôi mắt chứa sự tự tin đầy kiêu ngạo, bật nhẹ rồi ném vào rổ.
Động tác đơn giản nhưng cực kì chuẩn xác. Ai nấy đều trố mắt nhìn, không ngừng tán dương.
HUÝT - tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.
Nếu không có quả bóng này thì cả hai bên đã hòa nhau.
Vậy thì…điều kiện sẽ không được đưa ra.
Bốn bề xung quanh đồng loạt gào rú tên của Giang Tuấn, ai nấy trông thật hớn hở vui mừng, họ đâu quan tâm đến bên nào thắng bên nào thua, chỉ là xem hòa mãi thì thấy chán, lâu lâu mới có sự đột phá thế này, còn cả sự tò mò cái điều kiện được đưa ra là gì nữa.
Trong lúc đám đông chìm đắm trong cuộc vui, hân hoan như thời khắc đón giao thừa thì Phương Ly thu mình lại, ẩn nấp ở trong biển người, dù chỉ là cười gượng cô cũng không làm được.
Minh Khải nhận thấy rõ ràng, Lâm Hạo đáng lẽ có thể chặn được cú ném bóng cuối cùng của Giang Tuấn vậy mà cậu ấy lại bị mất tập trung.
Xem ra…
Là vì lý do đó rồi…
Giang Tuấn xoay người lại định đến chia sẻ niềm vui với Phương Ly thì không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Lúc trước chính tại nơi này, anh đã từng hứa, lần sau sẽ tặng cho cô chiến thắng của anh.
Mỗi lời nói ra với cô anh đều chưa từng quên…
Hôm nay anh làm được rồi, tại sao cô không chạy đến bên anh, mỉm cười chia sẻ niềm vui với anh.
Trên thế gian luôn chứa đựng đầy rẫy những sự kì lạ. Giả dụ hôm nay trên sân bóng này, có ai biết rằng, người thua tất nhiên không vui, nhưng…kẻ thắng lại càng không vui.
- Hội trưởng, hình như hôm nay cậu chơi không được tốt nhỉ. Đêm qua thức khuya quá à? - Giang Tuấn chẳng để tâm đến sắc mặt không tốt mấy người trước mặt, đem hết bực tức cất giọng hỏi
Lâm Hạo không đáp lại dù chỉ là nữa chữ, ánh mắt vừa lạnh băng vừa u ám, Thiếu Dương tiến thêm mấy bước
- Ờ, bên tụi này thua rồi, bên các cậu có yêu cầu gì với ai thì đưa ra đi!
- Người ghi bàn thắng nhiều nhất là mình, tiếp theo là Minh Khải. Vậy mình đưa ra yêu cầu trước.
Giang Tuấn lên giọng, tiến gần hơn tới trước mặt người mà trên sân ai cũng đoán được anh sẽ đưa ra điều kiện với người đó.
Điều kiện ấy giống như một lời tuyên bố hơn, hùng hồn bá đạo
- Hội trưởng này, chúng ta là "bạn tốt" của nhau, Phương Ly là bạn gái tôi, cô ấy lại ở nhà cậu. Cho nên như vầy, để tránh giữa chúng ta thấy khó xử và đánh mất "tình bạn" thì từ nay ở nhà cậu hãy cách xa cô ấy trong vòng mười bước đi.
Trên sân rộ lên tiếng bàn tán ào ào.
Một số người than thở "Điều kiện gì thế? Chẳng "thú vị" gì cả!"
Một số nữ sinh lại thấy thỏa mãn vô cùng.
Mỗi mình Triệu Ngọc Mai suy nghĩ khác biệt: "Cách xa mười bước thì làm sao chụp rõ được ảnh hắn cởi trần" !
Phương Ly thực không hiểu, Giang Tuấn ghét Lâm Hạo như vậy sao. Là vì lý do gì, ngay cả việc đến anh ấy đến gần cô anh cũng không muốn?
Lâm Hạo chưa kịp đáp lại là có thực hiện yêu cầu này hay không thì Minh Khải đã dõng dạc cất tiếng
- Đến lượt mình đưa ra yêu cầu. Hình như trước giờ cũng chẳng có quy định là hai người của đội thắng không được đưa ra yêu cầu cho cùng một người ở đội thua, nên mình vẫn chọn Lâm Hạo. Yêu cầu của mình là…
Người theo dõi trên sân nín thở, hy vọng nó sẽ thật "thú vị". Nhưng nói đi nói lại, hội trưởng sao hôm nay gây thù chuốc oán nhiều thế, ai cũng nhằm vào anh hết vậy?
- Yêu cầu của mình là…cậu ấy có thể đến gần Phương Ly trong mười bước.
_ẦM ẦM
Như có một hồi sấm nổ rền vang.
Đám đông vỡ mộng cộng thêm bị đả kích
"Gì thế này, đứng về phe đối thủ?" - HS1
"Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như…à mà thôi!" - HS2
"Trong bóng đá gọi là bán độ đấy!" - HS3
"Làm ơn có thể không nhắc đến tên Phương Ly không?" - HS4
- Dương Minh Khải, cậu đang chống lại mình đấy à? - Giang Tuấn thực không dám tin
- Không, mình chỉ sợ Phương Ly gặp nguy hiểm thôi!
- Ý cậu là gì? - Chân mày Giang Tuấn nhíu chặt, chẳng phải để tên đó đến gần cô thì mới nguy hiểm hơn sao
Minh Khải nhún vai ung dung đáp
- Cậu đừng nghĩ ở trong nhà là không có gì nguy hiểm. Ví dụ sàn nhà vừa lau xong bị trơn, Phương Ly trượt chân té xuống, đúng lúc cậu ấy đi ngang qua, cậu không cho cậu ấy chạy lại đỡ, để Phương Ly nằm đó luôn sao?
- Có thể gọi người khác trong nhà đến đỡ mà! - Giang Tuấn nói lại ngay
- Thế lỡ trong nhà không còn người khác? - Minh Khải theo phản xạ nói tiếp
- Cậu có hiểu cái câu trong nhà không còn người khác là ý gì không?
- Minh Khải: "..."
Minh Khải hắng giọng một cái
- Cho mình rút lại câu trên. Tóm lại mình đã đưa ra điều kiện rồi, điều kiện của chúng ta bù trừ cho nhau, xem như mọi thứ vẫn như ban đầu.
Chất giọng băng lãnh đến cực hạn vang lên quét sạch âm thanh ồn ào của sân vận động
- Các người không cần tốn hơi sức cãi nhau về chuyện mười hay một trăm bước, bởi vì từ ngày mai Phương Ly không còn ở nhà tôi nữa!
Hả? Cái gì?