- Mẹ.
Giang Tuấn đẩy cửa bước vào phòng.
Trên chiếc giường trắng tinh của bệnh viện, một người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt đang hướng ánh nhìn xa xăm về phía cửa sổ, vừa nghe tiếng bước chân anh đã vội vã quay đầu lại
- Bác sĩ vừa bảo ngày mai là mẹ có thể xuất viện. - Anh lại nói
- Mặt con bị sao vậy, đến đây mẹ xem, là ai đã đánh con? - Bà hốt hoảng khi nhìn thấy vết bầm
- Không sao ạ, ở trường có bạn đánh nhau, con can ngăn thì vô tình bị đánh trúng. - Giang Tuấn bước đến ngồi cạnh giường, cố bịa lý do để bà yên tâm
- Lần sau nếu có thấy bạn học đánh nhau thì phải gọi thầy cô đến, con làm mẹ lo lắm có biết không? Đã xức thuốc chưa, hay là để mẹ gọi bác sĩ kiểm tra cho con. - Bà lo lắng khẩn trương
- Không sao ạ, con đã xức thuốc rồi!
Giang Tuấn nhẹ nhàng nắm tay bà.
Rất nhiều người ở ngoài kia chỉ nhìn thấy vẻ uy nghiêm, lạnh lùng, cao quý, xa cách của bà mà không nhìn thấy bà của lúc này, đối với anh dạt dào tình cảm thế nào, cư xử chẳng khác gì con ruột ra sao.
Đó chính là lý do từ nhỏ đến lớn anh chưa từng muốn bà phiền lòng vì bất kì điều gì. Nhưng hôm nay…
- Mẹ, con cũng lớn rồi, nếu có chuyện gì mẹ cứ chia sẻ với con đi.
- Con nói vậy là sao?
Giang Tuấn móc ra trong túi áo khoác một vật, đưa đến trước mặt bà
- Lúc nãy con cùng chị giúp việc dọn dẹp phòng để đón mẹ về thì phát hiện nhiều lọ thuốc giống thế này. Con thấy không yên tâm nên đem hỏi bác sĩ rồi, đây là thuốc an thần, dùng nhiều sẽ dẫn tới mất ngủ, co giật, ngất xỉu, giống hệt triệu chứng của mẹ vậy.
- Con…con đừng nói chuyện này cho ba con biết. - Giọng bà run run
- Tất nhiên là con sẽ không nói, nhưng con có chuyện này giấu trong lòng lâu lắm rồi muốn hỏi mẹ.
- Con nói đi.
- Chuyện lọ thuốc này làm con nhớ đến…Lúc con còn nhỏ, rất nhiều đêm khi ba đi công tác con nhìn thấy mẹ khóc ở trong phòng, có khi còn uống rượu. Con tự hỏi ba và mẹ rõ ràng sống rất hạnh phúc, ba không yêu ai khác ngoài mẹ, đến nỗi mẹ bảo không muốn sinh con ba cũng không do dự liền đồng ý, sự nghiệp của mẹ lại thăng hoa vô cùng vậy thì vì cớ gì mẹ lại…
Ngập ngừng giây lát Giang Tuấn nói tiếp
- Chưa hết, có một vài lần khi mẹ say khước giữa đêm còn sang phòng con, nước mắt đầm đìa ôm chặt lấy con và nói…
- Mẹ…mẹ đã nói gì? - Bà kì thực không nhớ gì cả
- Mẹ bảo…con gái của mẹ, con đừng bỏ mẹ mà đi.
Bà khép nhẹ mi, hai hàng nước mắt cứ thể chảy xuống
- Con thông minh như vậy, giống hệt ba con. Mẹ biết có ngày sẽ không thể giấu được con nữa. Đúng vậy, mẹ từng có con gái, không phải một đứa, mà là hai đứa, chúng là song sinh.
- Mẹ nói… sao? Sao con không hề hay biết chuyện này, cũng chưa từng nghe ba nhắc đến chuyện con có em gái.
- Bởi vì chuyện đó xảy ra rất nhiều năm trước khi mẹ gả cho ba con.
Những kí ức xưa cũ hiện lên trong mắt bà.
Khi đó bà chỉ mới hai mươi tuổi đã là ca sĩ thần tượng nổi tiếng trong giới giải trí, lại sinh ra trong một gia đình giàu có và thế lực, được rất nhiều người kính nể, khiến ai nấy đều thập phần ngưỡng mộ.
Chỉ tiếc cuộc đời luôn chứa đựng những chuyện không thể đoán trước được.
Tình yêu đầu đời của bà tên Đỗ Nguyên, chỉ là một nhạc sĩ rất đỗi bình thường.
Cả hai là tình yêu sét đánh, rồi tìm thấy sự đồng điệu trong âm nhạc, một lòng hướng về nhau, mọi thứ xảy đều đến rất đỗi tự nhiên. Cho đến khi bà phát hiện mình có thai cũng là lúc biến cố xảy ập đến.
Đỗ Nguyên thậm chí đã quỳ dưới chân ba của bà - Hoàng lão gia xin phép cưới nhưng ông vẫn kiên quyết không nhận lời, còn bắt bà phải phá bỏ hai đứa bé vì không thể gả đứa con gái yêu duy nhất cho một nhạc sĩ nghèo khổ, tương lai lại mờ mịt như vậy.
Không thể phản bội lại tình yêu, càng không thể để mất đứa hai đứa con trong bụng, bất đắc dĩ bà cùng Đỗ Nguyên phải cùng nhau bỏ trốn. Nào ngờ gần đến ngày sinh ba của bà lại truy ra nơi ẩn nấp.
Đỗ Nguyên bị cả đám người rượt đuổi vô tình sẩy chân rơi xuống vực sâu còn bà thì bị bắt về nhà. Trong lúc kích động cãi nhau với Hoàng lão gia bà bất cẩn ngã xuống cầu thang và mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại y tá và mọi người xung quanh đều bảo vì tác động từ bên ngoài nên bào thai bị ảnh hưởng, lại thêm việc mất máu quá nhiều không còn cách nào khác phải làm phẫu thuật bỏ đi hai đứa bé.
Đỗ Nguyên chết đi, kết tinh tình yêu của hai người cũng không còn, bà đã nghĩ đến chuyện tự tử, nhưng cứ mỗi lần như thế hình bóng của Đỗ Nguyên lại hiện ra khuyên bà hãy tiếp tục sống.
Nhiều năm sau đó bà sống mà như người đã chết, dồn tất cả sức lực và tinh thần cho công việc và cuối cùng cũng vươn lên trở thành một trong những ngôi sao quyền lực nhất làng giải trí.
Rồi ông trời cũng ưu ái cho bà gặp được tình yêu thứ hai của đời mình - Giang lão gia. Bà kết hôn và sống với ông rất hạnh phúc, nhưng nỗi ám ảnh năm xưa vẫn không ngừng bám lấy bà.
Nhất là không hiểu sao dạo gần đây, bà luôn nằm mơ thấy một đứa bé gái liên tục khóc nức nở, dẫn đến ác mộng phải dùng thuốc quá liều rồi ngất xỉu.
Giang Tuấn cảm thấy xót xa, người mẹ kế này của anh hóa ra lại chịu nhiều đau khổ dằn vặt như vậy.
- Chuyện đó có liên quan gì đến Nhã Đình không mẹ? Con thấy mẹ đối xử với cô ấy…
- Con nhìn ra rồi sao. Lúc trước tình cờ mẹ tham gia một trình chung với Nhã Đình. Nhờ đó mới biết được con bé sinh cùng ngày hai đứa con mẹ mất đi, tuổi tác cũng giống. Trùng hợp đến nỗi nhóm máu của con bé là nhóm máu hiếm như Đỗ Nguyên.
Bà khẽ lau nước mắt nói tiếp
- Chưa hết nghe con bé cất tiếng hát mẹ đã nghĩ…nếu con gái của mẹ còn sống thì cũng sẽ xinh đẹp và giỏi giang như Nhã Đình vậy. Mẹ đã từng nghĩ sẽ sinh chúng ra rồi dạy chúng học đàn học hát, biến chúng trở thành những ngôi sao tương lai của làng giải trí. Và còn rất nhiều chuyện mẹ muốn làm cho chúng. - Nói đến đây bà lại nức nở
- Vậy cho nên…- Giang Tuấn chợt hiểu ra
- Phải, mẹ vô thức…đã xem con bé như con gái của mình, nó giống như thiên sứ ông trời mang đến để bù đắp những tổn thương của mẹ vậy!
- Mẹ muốn con quen Nhã Đình cũng là vì nguyên nhân này sao?
- Không hẳn vậy, con bé còn là một đứa con gái rất tốt, chân thật, thiện lương, biết chăm sóc người khác, đi đâu để tìm được đứa thứ hai như thế chứ! Nếu con có thể tìm được thì mẹ nhất định sẽ không ép con!
Giang Tuấn thừ người.
Giá mà…mẹ anh cũng dùng những lời này để nói về Phương Ly.
Thật ra cô ấy cũng tốt giống y như Nhã Đình, hát hay không thua gì Nhã Đình.
Chỉ là…mẹ chưa từng nhìn thấy điểm tốt của cô ấy và cũng không hề muốn nhìn thấy.
Cứ tạm thời nhận lời cho mẹ yên tâm không dùng thuốc nữa.
Cho dù như thế nào anh cũng vẫn tin tưởng, anh và Phương Ly mới là duyên phận. Rồi một ngày nào đó mẹ sẽ hiểu cô ấy.
Cả hai đều không hề biết rằng cuộc trò chuyện vừa rồi đã vô tình thu vào tai một cô gái đứng phía bên ngoài cánh cửa phòng bệnh đóng kín.
Nhã Đình cứng đờ người, ngỡ ngàng kinh ngạc.
Hóa ra…mọi chuyện là như thế.
Lưu Nhã Đình cô quá ảo tưởng rồi…
Giang phu nhân sở dĩ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô như vậy
Không phải yêu thích giọng ca của cô
Cũng không phải đánh giá cao sự nỗ lực chăm chỉ của cô dành cho âm nhạc
Lại càng không phải thích tính cách hay con người của cô
Mà là…
Bà chỉ xem cô là kẻ thay thế đứa con gái bạc mệnh của mình
Một kẻ thay thế…
Vậy mà đã có lúc cô thật lòng xem bà như mẹ ruột
Nhưng nói đi nói lại, cô được quá nhiều so với mất
Chỗ đứng hôm nay trong làng giải trí đều là nhờ ơn của bà.
Mỗi khi scandal nổ ra hay bị người khác chơi xấu bà cũng ra mặt giúp cô
Sự trùng hợp giữa cô và con gái bà xem như số phận ưu đãi cho cô vậy
Và vở kịch này
Cô quyết định sẽ tiếp tục diễn…
……………
Đôi lúc tạo hóa chính là như vậy
May mắn của người này…lại là bất hạnh của người khác.
……………..
- -----Biệt thự Triệu gia - nhà Triệu Ngọc Mai------
- Phương Ly cậu nghĩ là mình có thể làm được không?
- Cố gắng một chút là được, cố lên nào.
- Phải rồi, mình có nghe người ta nói "Nấu ăn không khó, cái khó là chúng ta không biết nấu ăn" - Ngọc Mai phán một câu
- Phương Ly:"…"
Hôm nay cô có mặt ở đây để dạy cho Ngọc Mai nấu ăn, phải dùng từ dạy vì đây là lần đầu tiên Ngọc Mai xuống bếp. Chẳng là Ngọc Mai đã từng hứa nếu như khỏe bệnh xuất viện sẽ nấu cơm cho anh Thiếu Dương.
- Được rồi bây giờ cậu muốn nấu món gì? - Phương Ly hỏi
- Ờ, làm cơm chiên, mình đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu rồi.
- Được rồi, mình bào vỏ rồi đấy, cậu xắc nhỏ thứ này đi.
Cầm củ cà rốt trên tay, Ngọc Mai quay sang nhìn Phương Ly
- Mình phải XỬ nó thật sao?
- Không phải XỬ mà là xắc !
"BỤP..BỤP..BỤP"
Sau vài nhát vung dao đầy uy lực của Ngọc Mai củ cà rốt nhanh chóng biến thành mấy khúc, ánh mắt Ngọc Mai như muốn “ngũ mã phanh thây” nó tiếp.
- Ngọc Mai cái này là chặt chứ không phải là xắc đâu. Chúng ta phải nhẹ nhàng, tình cảm như đối với người chúng ta yêu vậy. - Phương Ly cố gắng giảng giải
- Ờ, nhưng mình thường đối với anh Thiếu Dương mạnh tay như thế đấy! - Ngọc Mai tỉnh bơ đáp
- Phương Ly:"..."
- Ngọc Mai, cậu nhẹ tay thế thì khi nào nó mới đứt.
- Chẳng phải cậu bảo mình phải nhẹ nhàng tình cảm"
- Phương Ly: "…"
"AAA, hình như mình xắc trúng tay rồi."
"Chưa mà, chưa mà, dao chỉ mới sượt xuống thớt thôi."
"Ngọc Mai cái này là cậu đang BĂM VẰM chứ không phải xắc."
"BỘP"
"Phương Ly, cậu lượm thớt giúp mình với, nó văng xuống đất luôn rồi!"
"BỐP"
"Phương Ly, mình quậy trứng bể mất cái chén rồi, lấy cho mình cái khác với."
"AAAA dầu văng hết ra ngoài rồi kìa."
"Xèo…xèo…xèo…"
"Ngọc Mai tắt bếp đi, khét rồi khét rồi kìa, có khói nữa."
"Á…nóng quá nóng quá."
"Trời ơi, cậu phải dùng nhắc nồi chứ!"
"Nhắc nồi là cái gì?"
"..."
"Sao đen thui vậy, thôi đổ đi. Làm lại cái khác há."
Phương Ly thở dài một hơi, cứ thể này chắc trưa nay phải uống nước trừ cơm quá.
- Mình không tin là đánh nhau mình còn học được mà món cơm chiên này lại có thể làm khó mình, tụi mình làm lại đi.
Phương Ly méo mặt, hai chuyện ấy thì có gì liên quan đến nhau!!!
- Thôi thì mình làm một phần rồi dạy cậu làm một phần, được không?
- Ừ được. - Ngọc Mai cười nhất trí
Kết thúc quá trình nhà bếp cứ như một bãi chiến trường, cứ như vừa có một cuộc ẩu đã đánh nhau ở đây vậy. Cũng may Ngọc Mai không biết dự trù nguyên liệu nên mua dư rất nhiều, không thì trưa nay xác định là phải nấu cháo trắng.
Chậc, con đường đến giấc mơ làm vợ đảm của Ngọc Mai chắc cũng đến nửa vòng trái đất. Anh Thiếu Dương em chúc anh bình an.
King…kong…king…kong - Chuông biệt thự reo lên inh ỏi
- Phương Ly, cậu ra ngoài chặn họ lại, nghiêm cấm bọn họ đặt chân vào bếp.
Đặt chân vào bếp hay đặt chân vào bãi rác !
Ngọc Mai hớt ha hớt hải luống cuống cứ như phim hình sự, thủ phạm sau khi gây án xong thì lập tức thu dọn hiện trường, xóa dấu vân tay nhằm không để lại bất kì chứng cứ nào.
Mà khoan, bọn họ??? Ngoại trừ anh Thiếu Dương còn ai đến nữa sao?