Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Thang Lâm trở về Cục Biên – Phiên dịch, Vưu Duyệt Thi, Châu Nam và Tô Thiệu Trạch đều khen cô ấy thể hiện rất tốt trong buổi họp báo. Đây là lần đầu tiên Thang Lâm làm phiên dịch tại một buổi họp báo chính thức, bản thân cô cũng rất hài lòng với màn thể hiện của mình. Hứa Kiều có chút tiếc nuối vì Vụ trưởng Phàn chọn Thang Lâm đi phiên dịch mà không chọn cô, nếu không cô chắc chắn cũng sẽ làm rất tốt.
“Có tin đồn Thang Lâm là Chiêm Mai thứ hai, thậm chí có người còn gọi cô ấy là “Tiểu Chiêm Mai”, quả thực không làm người ta thất vọng.” Thẩm Lộ cười nói với Vụ trưởng Phàn.
“Tiểu Chiêm Mai?” Vụ trưởng Phàn ngạc nhiên.
Vụ trưởng Phàn vốn định để Chiêm Mai đi phiên dịch, nhưng Chiêm Mai lại có nhiệm vụ phiên dịch khác, những phiên dịch viên kỳ cựu khác cũng đều có nhiệm vụ, nên ông mới để Thang Lâm đi. Tuy nhiên, màn thể hiện của Thang Lâm quả thực khiến ông rất bất ngờ.
“Đúng vậy. Vụ trưởng Phàn chưa nghe thấy sao?”
“Tôi chưa từng nghe thấy điều đó.” Vụ trưởng Phan cười một tiếng, rồi nói thêm, “Chiêm Mai là biên dịch viên mà tôi coi trọng nhất, nhưng mà, nói Thang Lâm là Tiểu Chiêm Mai thì…”
Thẩm Lộ chờ Vụ trường Phàn nói tiếp, nhưng ông ấy lại không nói gì thêm.
Vưu Duyệt Thi nói với Thang Lâm rằng mọi người lại đang khen cô là Tiểu Chiêm Mai . Thang Lâm đáp: “Tớ chỉ là tớ thôi.”
Vưu Duyệt Thi bỗng nhận ra điều gì đó. Thang Lâm vốn kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không làm bản sao của người khác. Cái danh “Tiểu Chiêm Mai ” nghe thì có vẻ là lời khen, nhưng suy cho cùng vẫn mang bóng dáng của người khác. Thang Lâm ở trường đã nhận được vô số lời khen ngợi, cô luôn là người có hào quang, mà giờ đây trước tên cô lại thêm vào một cái tên khác, đương nhiên cô không lấy đó làm vinh dự.
“Nhưng mà, chị Giang Hinh nói phong cách dịch thuật của cậu có hơi giống chị Chiêm Mai.” Vưu Duyệt Thi nhắc đến nguồn gốc của danh hiệu này.
Thang Lâm khẳng định: “Không giống.”
Nói xong, Thang Lâm lại bổ sung: “Nhưng mà, thực lực của chị Chiêm Mai là không thể nghi ngờ.”
*
Vụ Quốc tế. Tống Dịch đang báo cáo với Vụ trưởng Triệu về việc tàu du lịch mang quốc tịch nước C bị bắt giữ.
“Ban đầu nước B quyết định ngày mai sẽ tổ chức họp báo, điều này ở B đã là một hiệu suất rất nhanh rồi. Việc cậu khiến họ đồng ý tổ chức họp báo cùng lúc với chúng ta là điều không hề dễ dàng.” Vụ trưởng Triệu nói.
Tống Dịch nói: “Tin đồn ngày càng nhiều, tổ chức họp báo tuyên bố càng sớm càng tốt.”
Ngoại trừ việc bắt giữ tàu du lịch này, nước B đã hành động rất nhanh, như Vụ trưởng Triệu đã nói, để B – một quốc gia có hiệu suất thấp trong hầu hết các sự kiện – đưa ra quyết định như vậy là điều không hề dễ dàng. Sau khi làm thêm giờ với Thang Lâm, các loại tin đồn ngày càng nhiều, vì vậy Tống Dịch lại nỗ lực dàn xếp với phía nước B, bao gồm việc phân tích với Ngài đại sứ Kramer về ảnh hưởng của việc bắt giữ tàu du lịch mà không giải thích kịp thời với quốc tế, cuối cùng nước B đã đồng ý cùng tổ chức họp báo để đưa ra tuyên bố.
Vụ trưởng Triệu gật đầu, sau đó nói: “Mặc dù nước B nói họ sẽ đảm bảo an toàn cho công dân nước ta, nhưng không biết khi nào tàu du lịch mới được thả, những người bị mắc kẹt trên tàu vẫn chưa thể xuống, tâm trạng của họ chắc chắn sẽ bất an, hoảng loạn, chúng ta vẫn phải luôn theo dõi vụ việc này.”
Tống Dịch nghĩ một lát rồi nói: “Tôi có một đề nghị.”
Vụ trưởng Triệu: “Gì cơ?”
Tống Dịch: “Đại sứ quán của chúng ta có thể cử người lên tàu để xoa dịu tâm trạng của mọi người.”
Vụ trưởng Triệu: “Lên tàu xoa dịu?”
Tống Dịch gật đầu.
Vụ trưởng Triệu suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Cứ làm như vậy đi! Ngoài ra, phải thương lượng với nước B để sớm tổ chức sơ tán 220 du khách Trung Quốc này. Chuyện này vẫn là do cậu thông báo cho Đại sứ quán, họ sẽ phối hợp với nước B.”
Tống Dịch: “Vâng, vậy tôi sẽ liên lạc với Đại sứ quán ngay bây giờ.”
Tống dịch liên lạc với Đại sứ quán Trung Quốc tại nước B, truyền đạt lại sự việc này.
Lúc này, tại cảng Bảo Đặc của nước B, bầu không khí trên chiếc tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” tràn ngập u ám, nặng nề. Tàu du lịch bị cắt nguồn cung cấp, trong phòng không có điều hòa, thời tiết nóng bức khiến người ta không chịu nổi. Nước ngọt cũng không đủ dùng, gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng yêu cầu mang nước đến cũng không được. Một số người vì tâm trạng không tốt mà xô xát, cãi vã với người khác.
Trong số 220 du khách Trung Quốc đó, có một đứa trẻ sợ hãi bật khóc; còn có người lớn quát mắng đứa trẻ phải yên lặng, không được chạy lung tung.
“Không biết đến khi nào mới được xuống tàu.”
“Ở cái nơi này, không có ai để mà nhờ cậy cả.”
Tâm trạng bất an và hoảng loạn lan rộng trong lòng mọi người, khi màn đêm buông xuống, cảm xúc này càng trở nên tồi tệ hơn.
Đại sứ quán Trung Quốc tại nước B đã cử người đại diện cùng một vài người mang một ít nước uống và đồ ăn lên tàu. Người đại diện cầm một chiếc loa trên tay, yêu cầu công dân Trung Quốc xếp thành một hàng.
“Chúng tôi mang một ít nước uống và đồ ăn đến, hy vọng có thể giúp đỡ mọi người.” Người đại diện nói.
Những người đi cùng bắt đầu phát nước và đồ ăn cho từng người.
Những người có màu da khác đứng một bên nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Người đại diện lại kể về nguyên nhân tàu du lịch bị bắt giữ, đồng thời nói rằng Đại sứ quán sẽ tiếp tục trao đổi với nước B về vấn đề xử lý công dân Trung Quốc trên tàu, nhưng dù thế nào thì mọi người vẫn an toàn và tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ được rời đi.
Hơn hai trăm người Trung Quốc xúc động vỗ tay.
Ngày hôm sau, Đại sứ quán Trung Quốc tại nước B đã đàm phán thành công với nước B, 220 du khách Trung Quốc được xuống tàu, Đại sứ quán Trung Quốc tại nước B sắp xếp máy bay đưa họ về nước.
Vài ngày sau đó, lần lượt các đại sứ quán của các nước khác cũng cử người đến đón công dân của nước mình xuống tàu.
Vì tất cả du khách trên tàu đều đã xuống tàu, sự việc tàu du lịch mang quốc tịch nước C bị nước B bắt giữ dần dần mờ nhạt trong trí nhớ của mọi người. Còn việc con tàu này cuối cùng được thả là chuyện của hơn hai tháng sau đó.
*
Vào bữa trưa, Đỗ Nam Phong đến tìm Tống Dịch, nói rằng gói mì ăn liền để trong tủ ở phòng nghỉ của anh ta bị mất một gói.
Tống Dịch không để ý đến anh ta, đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp chiều.
Đỗ Nam Phong nói: “Phó trưởng phòng Tống, chỉ có anh biết trong tủ đó có để mì ăn liền.”
Tống Dịch ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Nam Phong: “Tôi mua một thùng đền cho anh được chưa?”
“Thế thì còn gì bằng!” Đỗ Nam Phong cười, “Tôi biết ngay là anh ăn mà.”
Tống Dịch không đáp lời, Đỗ Nam Phong lại nói tiếp: “Đúng không? Đúng chứ?”
“Đúng, đúng, đúng! Là tôi ăn, đúng rồi. Trước ngày mai, một thùng mì ăn liền sẽ ở trước mặt anh.” Tống Dịch nhìn Đỗ Nam Phong với vẻ mặt cạn lời.
Đồng thời, trong đầu Tống Dịch lại nhớ đến đêm hôm đó cùng Thang Lâm tăng ca, dáng vẻ Thang Lâm nhíu mày khi ăn mì, và câu nói của Thang Lâm: “Anh đã từng pha mì cho người khác chưa?”
Tống Dịch nhanh chóng hoàn hồn, cúi đầu tiếp tục chuẩn bị tài liệu.
*
Thang Lâm đang ăn cơm trong nhà ăn. Hai người ở bàn bên cạnh đang tán gẫu, họ nói sau khi ăn cơm xong sẽ đến công viên ven sông gần đó chạy bộ. Thang Lâm bỗng nhiên nhớ đến việc mình từng nhìn thấy Tống Dịch chạy bộ ngang qua nhà mình từ ban công, mà nơi Tống Dịch ở lại không xa nhà cô, cô suy đoán rằng nếu Tống Dịch chạy bộ thì có lẽ cũng sẽ chạy đến công viên ven sông. Về đến nhà, Thang Lâm ngồi một lát rồi đột nhiên đứng dậy, cô bắt đầu trang điểm lại. Trang điểm xong, cô lại sơn móng tay, sau đó thả mái tóc dài thường ngày hay búi lên, cô nhìn mình trong gương, hài lòng nhếch môi, thay quần áo, đi giày cao gót rồi ra ngoài.