Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 63

Edit: Carrot – Beta: Cún

Tống Dịch thả Thang Lâm ra ngay trước khi tài xế mở cửa lên xe, sau đó anh lại như không có chuyện gì cúi đầu xem tài liệu, trông có vẻ chăm chú và nghiêm túc. Tài xế quay đầu lại cười nói một câu: “Tham tán Tống, chướng ngại vật đã được dọn dẹp rồi, chúng ta có thể tiếp tục đi được rồi ạ.”

Tống Dịch bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Tim Thang Lâm vẫn còn đang đập thình thịch, cô cố gắng không thở mạnh để tránh tài xế phát hiện ra điều gì bất thường. Cô liếc xéo Tống Dịch, người đàn ông này thật biết diễn, vẻ ngoài đạo mạo, nghiêm chỉnh, ai cũng không thể ngờ vừa nãy anh đã hôn cô mãnh liệt và cuồng nhiệt như thế nào. Cô không ngờ anh lại đột nhiên làm như vậy.

Anh lúc này và vừa nãy quả thực như hai người khác nhau.

Tài xế ở phía trước khởi động xe, Thang Lâm vẫn đang cố gắng kìm nén hơi thở của mình. Tống Dịch quay đầu nhìn Thang Lâm một cái, khóe miệng nở một nụ cười như có như không. Và cái quay đầu đó đã khiến Thang Lâm nhìn thấy dấu son môi nhạt trên môi anh, Thang Lâm không khỏi cong môi lên.

Nhưng xét đến thân phận tham tán của anh , cũng như một lát nữa phải gặp người khác, nên cô vẫn quyết định nhắc nhở anh .

“Tham tán Tống, trên môi anh có dấu son môi.” Thang Lâm nhịn cười, dùng tiếng Pháp nói.

Tài xế là người Trung Quốc, biết vài câu tiếng Anh đơn giản, nhưng đối với tiếng Pháp thì hoàn toàn mù tịt.

Tống Dịch lập tức quay đầu nhìn Thang Lâm, quả thật cô đã tô son môi, đôi môi đỏ mọng sau khi bị hôn mang một vẻ quyến rũ nồng nàn.

Anh lập tức rút một tờ khăn giấy ra, cúi đầu lau môi mình.

“Bây giờ thì sao?” Tống Dịch quay đầu, cũng dùng tiếng Pháp nói với Thang Lâm.

Thang Lâm nhìn kỹ môi Tống Dịch: “Hết rồi.”

Tống Dịch lại quay đầu bình thản xem tài liệu.

Thang Lâm lấy son môi ra tô lại, rồi vẫn dùng tiếng Pháp nói: “Tham tán Tống vừa nãy bị làm sao vậy?”

“Bị làm sao? Cũng chỉ là hôn môi mà thôi.” Tống Dịch cũng nói tiếng Pháp, lúc nói chuyện hai mắt anh vẫn nhìn vào tài liệu.

Tài xế không hiểu hai người đang nói gì, anh ấy đoán nội dung cuộc trò chuyện của họ có thể liên quan đến chuyện bí mật, không tiện cho anh ấy nghe.

Vì vậy anh ấy chỉ chuyên tâm lái xe.

Tống Dịch: “Vẻ mặt của em không giống như là bị dọa sợ.”

Thang Lâm cười không nói, một lát sau, cô lại nói: “Em muốn đi dạo một chút, chỉ có hai chúng ta thôi.”

Tống Dịch quay đầu nhìn cô, thần sắc của cô rất nghiêm túc.

Thang Lâm lại nói: “Được không?”

Tống Dịch giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Để hôm khác.”

Họ phải đến công trường bệnh viện viện trợ gặp mặt nhân viên xây dựng.

Thang Lâm nói: “Để hôm khác em đổi ý rồi.”

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái: “Ngày mai.”

“Thôi, chính sự quan trọng hơn.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch: “Đợi gặp nhân viên xây dựng dự án viện trợ xong sẽ đưa em đi dạo.”

Thang Lâm cười nói: “Em chỉ tùy tiện nói thôi, không cần phải coi là thật.”

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái, không tiếp lời.

Đến địa điểm dự án bệnh viện, Tống Dịch và Thang Lâm xuống xe, phụ trách xây dựng và kỹ sư cùng hàng chục người khác đến đón. Người phụ trách họ Trương, thường được gọi là giám đốc Trương. Tống Dịch bắt tay chào hỏi giám đốc Trương.

Giám đốc Trương đưa cho Tống Dịch và Thang Lâm mỗi người một chiếc mũ bảo hộ, sau đó dẫn Tống Dịch và Thang Lâm đ ến văn phòng chỉ huy dự án.

Tống Dịch và giám đốc Trương nói chuyện về tình hình dự án, bệnh viện đã chính thức khởi công, máy xúc đất, máy ủi san bằng mặt bằng.

Tuy nhiên, vấn đề hiện tại gặp phải là thường xuyên mất điện, ngay cả ban ngày cũng mất điện, để đảm bảo việc sử dụng điện bình thường khi thi công, đã cử người đi mua máy phát điện dự phòng.

“Ở trung tâm Cavô có một cửa hàng Trung Quốc bán máy phát điện dự phòng loại nhỏ.” Tống Dịch nói.

Giám đốc Trương cười nói: “Họ cũng đến đó mua.”

Đang nói chuyện thì có người gõ cửa. Thang Lâm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ có làn da trắng trẻo đứng ở ngoài cửa.

Người phụ nữ đó nhìn chằm chằm Tống Dịch vài giây, rồi cười nói vào trong: “Giám đốc Trương, đã mua máy phát điện về rồi ạ.”

“Đây là phiên dịch của chúng tôi, Lý Thiến.” Giám đốc Trương nói với Tống Dịch và Thang Lâm.

Lý Thiến bước vào, thấy Tống Dịch khí độ bất phàm, trong lòng biết không phải người bình thường.

Giám đốc Trương lúc này giới thiệu: “Đây là tham tán Tống của đại sứ quán, đây là phiên dịch Thang Lâm của đại sứ quán.”

Lý Thiến vội vàng cười gọi: “Tham tán Tống.” Rồi nhìn sang Thang Lâm, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một mỹ nhân, hơn nữa còn là phiên dịch của bộ ngoại giao. Phiên dịch của bộ ngoại giao là vị trí mà những người làm phiên dịch như cô ấy khó có thể vươn tới được. Cô ấy cũng cười với Thang Lâm.

Tống Dịch và Thang Lâm đều gật đầu đáp lại.

“Mua về là tốt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Giám đốc Trương nói với Lý Thiến.

Lý Thiến cười nói: “Không mệt ạ.”

Giám đốc Trương lại cùng Tống Dịch thảo luận về việc xây dựng bệnh viện.

Lý Thiến thấy trong cốc của Tống Dịch hết nước, liền đứng dậy cầm ấm rót nước vào cốc cho Tống Dịch. Tống Dịch nói một tiếng “Cảm ơn”, rồi tiếp tục nói chuyện với giám đốc Trương. Lý Thiến cười nói không cần cảm ơn. Lúc cô ấy cười, bên má trái có một lúm đồng tiền nhỏ.

Lý Thiến lại nhìn cốc nước của Thang Lâm, cốc nước của Thang Lâm không hề động đến, thế là cô ấy đặt ấm nước về chỗ cũ.

Thang Lâm đếm nhẩm, Lý Thiến tổng cộng rót nước cho Tống Dịch bốn lần.

Sau khi nói chuyện xong với giám đốc Trương, Tống Dịch và Thang Lâm lại được giám đốc Trương cùng những người khác dẫn đi thị sát công trường. Nhân viên quản lý dự án, nhân viên xây dựng được tập hợp lại, Tống Dịch có bài phát biểu, yêu cầu mọi người đảm bảo an toàn, đảm bảo chất lượng.

Cuối cùng Tống Dịch còn nói với mọi người nếu có bất kỳ khó khăn hoặc vấn đề gì đều có thể tìm đến đại sứ quán.

Khi trở về từ công trường thì trời đã gần tối.

Trước khi đi, Lý Thiến lấy ra hai lọ thủy tinh cỡ lon nước ngọt, đưa cho Tống Dịch và Thang Lâm mỗi người một lọ, nói là món dưa muối đặc sản quê cô ấy.

Tống Dịch và Thang Lâm nhận lấy lọ thủy tinh, cảm ơn.

Thang Lâm và Tống Dịch lên xe, tài xế khởi động xe.

Thang Lâm đưa lọ dưa muối trong tay mình cho Tống Dịch, nói: “Em không thích ăn cái này, anh cứ cầm hết đi.”

“Dạo này đồ ăn ở nhà ăn em cũng nói là ngán rồi, sao không thử món dưa muối này?” Tống Dịch nói.

Thang Lâm nhét lọ thủy tinh đó vào tay Tống Dịch, nói: “Không hứng thú.”

Tống Dịch không nói gì nữa, cất lọ thủy tinh đó đi.

“Hôm nay anh không thấy có mùi lạ sao?” Thang Lâm lại nói.

Tống Dịch gật đầu: “Công trường chưa lắp máy lọc nước, nước đun sôi có vị này.”

“Vậy mà anh còn uống nhiều như vậy?” Câu này Thang Lâm lại nói bằng tiếng Pháp.

Tài xế trong lòng nghi hoặc, lại là chuyện gì mà anh không thể nghe được?

Nhưng không phải Thang Lâm đang nói về việc nước có mùi lạ sao?

Tống Dịch thuận theo tiếng Pháp của Thang Lâm nói: “Ở công trường không có điều kiện tốt như vậy, mọi người đều uống được, đương nhiên chúng ta cũng uống được.”

Thang Lâm không tiếp lời. Cô biết cô mà nói thêm, anh lại sẽ nói cô không chịu được khổ.

Nhưng ngoài điều đó ra, trong lòng cô còn có một loại khó chịu khác.

Tống Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dường như đang quan sát gì đó, không tiếp lời Thang Lâm.

Thang Lâm trừng mắt nhìn sườn mặt tuấn tú của Tống Dịch.

“Anh Triệu, dừng ở đây.” Tống Dịch đột nhiên nói với tài xế.

Tài xế dừng xe lại, quay đầu hỏi: “Tham tán Tống dừng ở đây có chuyện gì ạ?”

Thang Lâm cũng kỳ lạ nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch: “Ừm. Phiền anh Triệu bắt xe ở đây về đại sứ quán. Tôi tạm thời có chút việc.”

“Không cần tôi lái xe sao?” Tài xế ngạc nhiên.

Tài xế xuống xe, Tống Dịch đổi sang vị trí lái, rồi lái xe đi lên một con đường khác.

Thang Lâm nghi hoặc hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Tống Dịch nói: “Đưa em đi dạo.”

Thang Lâm nhướn mày, cái khó chịu trong lòng trong nháy mắt tan biến.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên bầu trời có vài vệt ráng chiều, và họ đang đi về phía chân trời.

“Tham tán Tống chỉ vì chuyện này mà bỏ anh Triệu lại.” Thang Lâm nói cứ như chuyện này không liên quan gì đến cô vậy.
con đường khác.

 

Thang Lâm nghi hoặc hỏi: “Còn có chuyện gì?”

 

Tống Dịch nói: “Đưa em đi dạo.”

 

Thang Lâm nhướn mày, cái khó chịu trong lòng trong nháy mắt tan biến.

 

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên bầu trời có vài vệt ráng chiều, và họ đang đi về phía chân trời.

 

“Tham tán Tống chỉ vì chuyện này mà bỏ anh Triệu lại.” Thang Lâm nói cứ như chuyện này không liên quan gì đến cô vậy.

Bình Luận (0)
Comment