Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 75

Edit: Carrot – Beta: Cún

Hoạt động tại đại sứ quán kết thúc, chính phủ Sisby và các nhân viên đại sứ quán, lãnh sự quán lục tục rời đi. Thang Lâm liếc nhìn những bóng lưng rời đi, quay người nhìn bóng dáng thẳng tắp trong bộ vest lịch lãm đứng trong sảnh tiệc.

Anh vừa hay nhìn sang, Thang Lâm khẽ nhếch môi, vẻ mặt “bái phục”, không ngờ chuyện này lại thành công.

Lý Lâm Phong cũng nhìn về phía Tống Dịch, anh thừa nhận Tống Dịch quả thực có tài ngoại giao phi thường.

Những ngày này, đại sứ Hoàng vắng mặt, Tống Dịch phụ trách mọi việc lớn nhỏ, anh vốn có hơi lo lắng, quan điểm và cách làm việc của anh trong một số vấn đề không giống Tống Dịch, nhưng năng lực hành sự của Tống Dịch quả thực không còn gì để nói.

Sau khi Tống Dịch và ngài đại sứ của York, Meyer đàm phán, phối hợp, doanh nghiệp York kia đã chuyển nhượng đất cho doanh nghiệp Trung Quốc kia. Trên mảnh đất đó, một nhà máy giày nhanh chóng được xây dựng. Tống Dịch đã được mời đến tham quan nhà máy giày này, đây là nhà máy lớn đầu tiên trong lịch sử trên đất Sisbg, cũng là nhà máy lớn đầu tiên của Trung Quốc.

Các phương tiện truyền thông chính của Sisby đều đưa tin về việc này.

Sau khi nhìn thấy tin tức trên truyền thông Sisby, ông Meyer có hơi hối hận vì đã bị Tống Dịch thuyết phục nhượng đất, việc này quả thực là thành toàn cho doanh nghiệp Trung Quốc.

“Nếu có thể xây thêm vài xưởng may thì tốt.” Sau khi đi ra khỏi nhà máy giày cùng Tống Dịch, Thang Lâm đột nhiên nói.

“Để em mua quần áo sao?” Tống Dịch quay đầu nhìn Thang Lâm.

Thang Lâm mang rất nhiều quần áo từ trong nước đến, nhưng đối với cô mà nói thì có bao nhiêu quần áo cũng không gọi là nhiều, hơn nữa ngày nào cũng mặc quần áo mới mới là tốt nhất, nhưng thực tế là cô đã mấy ngày không mặc quần áo mới rồi. Vì các cửa hàng quần áo ở Sisby ít không nói, mà ở Sisby căn bản không mua được quần áo mà cô thích. Hơn nữa cô còn không thể mua ở các cửa hàng trực tuyến trong nước và các nước khác, vì hậu cần ở Sisby tương đối lạc hậu, không có cửa hàng trực tuyến nào bán quần áo đến Sisby cả. Có một lần, Thang Lâm phải trao đổi với người phụ trách của một cửa hàng quần áo rất lâu, và bày tỏ ý muốn chịu chi phí vận chuyển đến Sisby mới mua được một chiếc váy.

Tuy nhiên chiếc váy này cũng phải gần hai tháng sau khi cô thanh toán mới đến tay cô.

“Cũng coi như vậy.” Thang Lâm nói, “Vì ở đây rất khó mua quần áo.”

Người lái xe Trung Quốc trước đây đã về nước vì việc nhà, người lái xe hiện tại là người bản địa Cavô, Thang Lâm và Tống Dịch nói chuyện bằng tiếng Trung, người lái xe không hiểu.

Tống Dịch nói: “Em có nhiều quần áo như vậy, không cần mua cũng không mặc hết.”

Thang Lâm liếc xéo Tống Dịch một cái: “Em đâu có nhiều quần áo chứ? Ngày nào em cũng không biết mặc gì, đã không có quần áo để mặc rồi.”

Tống Dịch trầm ngâm nói: “Vậy thì đặt may cho mọi người hai bộ đồng phục công tác, khi ở đại sứ quán đều mặc đồng phục công tác thì em sẽ không không biết mặc gì nữa.”

Thang Lâm dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng đá vào bắp chân của Tống Dịch, tỏ vẻ không hài lòng. “Đại sứ quán nào lại làm thế?” cô nói, “Em không cần anh phát đồng phục công tác cho em.”

Thang Lâm thở dài, đã một tháng kể từ lần cuối cô mặc quần áo mới.

Trưa ngày hôm sau, Thang Lâm và Trần Đình Đình vừa hay cũng nhắc đến chủ đề mua quần áo. Trần Đình Đình vốn nói cuối tuần nghỉ ngơi sẽ đi dạo phố ở Cavô mua quần áo, Thang Lâm nói ở Cavô muốn mua được quần áo mình thích siêu khó.

Thế là hai người cùng nhau lướt web mua sắm.

“Bộ đồ này đẹp quá.”

“Chiếc váy này đẹp.”

“Rất hợp với cậu.”

“Bộ quần áo này mà phối với một đôi giày cao gót đính đá lấp lánh màu bạc thì tuyệt vời!”

Hai người ghé sát vào nhau, vừa xem vừa hào hứng thảo luận.

Nhưng cuối cùng Thang Lâm nói: “Đáng tiếc là không mua được những thứ này.”

“Đúng vậy, bọn họ căn bản không giao hàng đến Sisby.” Trần Đình Đình nói.

“Đây đúng là một nơi khiến người ta nản lòng.” Thang Lâm vừa nói vừa thoát khỏi trang web, tắt màn hình điện thoại.

Tuy nhiên, cuối tuần Thang Lâm cũng không được nghỉ ngơi, cô cùng Lý Lâm Phong ra ngoài làm phiên dịch cả ngày. Trên đường trở về đại sứ quán, Thang Lâm nhận được tin nhắn của Tống Dịch, bảo cô sau khi về đến đại sứ quán thì đến căn hộ của anh tìm anh. Về đến đại sứ quán thì vừa đúng lúc trời mưa lớn. Trên xe có một chiếc ô dự phòng, Thang Lâm nói với Lý Lâm Phong: “Bí thư Lý, tôi đi trước đây.” Nói xong cô đẩy cửa xe bước xuống, chân vừa chạm đất đã nhanh chóng chạy đi. Khi Lý Lâm Phong mở ô bước xuống xe thì Thang Lâm đã chạy vào màn mưa, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.

Anh ngẩng đầu nhìn chiếc ô đang che trên đầu mình, sau đó bước đi về phía khu căn hộ.

Thang Lâm nghĩ đến tin nhắn của Tống Dịch, khi chạy vào tòa nhà căn hộ, cô quay đầu nhìn ra ngoài, Lý Lâm Phong không biết đã bị cô bỏ lại phía sau bao xa. Khóe miệng cô nhếch lên, xoay người leo lên lầu, chạy về phía phòng của Tống Dịch. Trên đường gặp các nhân viên khác, cô nhanh chóng tránh né. Đến trước cửa phòng của Tống Dịch, cô giơ tay gõ nhẹ cửa. Cửa từ bên trong được mở ra, Tống Dịch mặc một bộ đồ thường màu trắng đứng ở cửa. Thang Lâm như một con lươn nhanh chóng lẻn vào phòng của Tống Dịch.

Tống Dịch cũng lập tức đóng cửa lại.

“Chỉ mới chốc lát mà cả người em đã ướt hết rồi.” Thang Lâm xoay người nhìn Tống Dịch nói, vì chạy nhanh mà cô thở d ốc.

Thang Lâm nói: “Chỉ có một chiếc. Em không muốn chung ô với bí thư Lý.”

Tống Dịch đã hiểu.

Thang Lâm lại thở d ốc hỏi: “Anh bảo em đến tìm anh có chuyện gì? Có chuyện gì tốt sao?”

Tống Dịch đi đến bên sofa, cúi người nhặt một hộp giấy màu đen tinh xảo trên sofa, sau đó xoay người đi đến trước mặt Thang Lâm, đưa hộp giấy cho Thang Lâm.

“Cái gì vậy?” Thang Lâm tò mò nhận lấy, nhanh chóng mở ra.

Vừa mở hộp giấy, mắt Thang Lâm liền sáng lên.

“Váy?” Cô kinh ngạc nói.

“Ừ, quần áo gửi cho em.” Tống Dịch cười nói.

Thang Lâm vui mừng khôn xiết, miệng thì nói: “Tham tán Tống cũng gửi cho người khác sao?”

“Chỉ gửi cho một mình em thôi.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm vui vẻ không thôi, cười đến không khép được miệng.

Cô kéo chiếc váy ra, một chiếc váy liền thân, rất đẹp.

“Rốt cuộc chiếc váy này từ đâu ra vậy?” Cô hỏi.

Tống Dịch nói: “Nhờ người mua từ nước F, sau đó nhờ cơ trưởng của một chuyến bay đến Cavô mang lên máy bay.”

Thang Lâm nhớ lại chuyện trước đây anh nhờ máy bay mang rau từ Trung Quốc, lúc đó anh cũng nói là nhờ người mang.

Khóe miệng cô cong lên cao: “Tham tán Tống đã tốn công rồi, cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Tống Dịch giơ tay nhẹ nhàng nhéo cằm Thang Lâm.

“Vừa hay em sẽ thay chiếc váy này.” Thang Lâm lại nói, lúc này cả người cô đều đã bị ướt mưa.

“Mau về tắm rửa đi, thay đồ ướt ra.” Tống Dịch nói.

“Em không thể dùng phòng tắm của anh sao?” Thang Lâm buột miệng nói, nhưng vừa nói câu này cô vừa xoay người mở hé một khe cửa nhỏ, nhìn xem bên ngoài có ai không, định bụng nếu không có ai thì sẽ về phòng mình.

Tống Dịch còn chưa kịp đáp lời thì Thang Lâm đã lập tức đóng cửa lại, xoay người nói: “Bí thư Lý về rồi, bây giờ em đi chắc chắn sẽ bị anh ấy phát hiện, phải làm sao?”

Tống Dịch nhìn người trước mặt, khẽ cười: “Phòng tắm của anh cho phép em dùng.”

Bình Luận (0)
Comment