Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 78

Edit: Carrot – Beta: Cún

Lý Lâm Phong nhớ rõ ràng rằng hai tuần trước anh đã bàn riêng với Tống Dịch về việc đi khảo sát phía nam Sisby, lúc đó anh đề nghị việc khảo sát này nên đi sớm thì tốt hơn, và Tống Dịch đã gật đầu đồng ý.

Cuộc họp lần này chủ yếu thảo luận về việc đi khảo sát phía nam Sisby, mà đã hai tuần trôi qua rồi, nếu không có Thang Lâm, anh cho rằng Tống Dịch chắc chắn sẽ đồng ý với đề nghị của anh.

Những người tham gia cuộc họp lần này còn có Tô Giang và vài nhân viên khác, bọn họ không biết Lý Lâm Phong và Tống Dịch đã từng bàn bạc riêng về chuyện này, vì thế không cảm thấy đề nghị của Thang Lâm không ổn, một vài người ngược lại cảm thấy đề nghị của Thang Lâm không tệ, vì công việc ở đại sứ quán bận rộn, đến cuối tuần mới có chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng có khi vẫn không đủ nghỉ ngơi, hơn nữa, việc Trung Quốc bất ngờ giành được dự án bến cảng và thủy điện quả thực đáng để ăn mừng.

Tô Giang lúc này lên tiếng: “Vậy thì thứ Bảy hoặc Chủ nhật mọi người cùng nhau ăn mừng nhé?”

Mấy nhân viên khác đều bày tỏ sự tán thành, thế là Tống Dịch tuyên bố sẽ khởi hành đi khu vực phía nam Sisby vào thứ Hai tuần sau, cuối tuần vẫn là thời gian tự do của mọi người.

Còn Thang Lâm thì không muốn cùng mọi người trải qua cuối tuần, cuối tuần như thế này cô chỉ muốn hẹn hò với Tống Dịch, dù sao bình thường đều ở đại sứ quán, buổi tối mới có thời gian gặp riêng, nhưng Tống Dịch lại thường xuyên tăng ca, nên thực tế thời gian bọn họ gặp nhau buổi tối không nhiều.

Đối với cô mà nói, chỉ có cuối tuần mới có chút mong chờ.

Tan họp Tô Giang hỏi Thang Lâm thứ Bảy hay Chủ nhật sẽ tụ tập, và tụ tập ở đâu, anh ấy sẽ đứng ra tổ chức. Quan hệ của anh và Thang Lâm tốt hơn bất kỳ ai, bất kể làm gì anh ấy cũng sẽ hỏi ý kiến của Thang Lâm.

Thang Lâm nói với Tô Giang: “Mọi người đi đi, tớ không đi.”

“Không phải cậu đề nghị mọi người cùng nhau ăn mừng sao?” Tô Giang ngạc nhiên.

Thang Lâm gật đầu: “Là mình đề nghị, nhưng mình không đi, mình muốn nhân dịp cuối tuần nghỉ ngơi cho tốt, những ngày này luôn bận rộn. Hơn nữa điều kiện ở phía nam Sisby có lẽ kém hơn thủ đô Cavô gấp mười lần, đi khảo sát ở đó chắc chắn không dễ dàng.”

Lần khảo sát này Thang Lâm cũng phải đi cùng, vì người dân ở phía nam Sisby đều nói tiếng địa phương, mà trong đại sứ quán chỉ có cô là nói được tiếng địa phương phía nam Sisby một cách lưu loát.

Tô Giang có chút tiếc nuối: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt. Điều kiện ở phía nam Sisby quả thực kém xa Cavô.” Anh nhìn Thang Lâm một cái, nói: “Chỉ sợ cậu không chịu được.”

Lý Lâm Phong liếc Thang Lâm một cái, lướt qua Thang Lâm.

Tống Dịch đến văn phòng của Lý Lâm Phong để giao phó việc đi khảo sát phía nam Sisby lần này.

“Bên phía nam Sisby đã liên lạc xong, nhưng bên đó giáp sa mạc, người của chúng ta đều chưa từng đến những nơi như vậy, vì vậy công tác chuẩn bị phải làm đầy đủ. Công việc chuẩn bị cụ thể giao cho bí thư Lý. Hai ngày cuối tuần đều phải kiểm tra chỗ thiếu sót.” Tống Dịch nói.

Tống Dịch biết Lý Lâm Phong đã nhìn thấy mẩu giấy mà Thang Lâm viết cho anh, mà Lý Lâm Phong không hỏi anh thì anh cũng không nhắc, ngoài ra, công việc vẫn phải giao phó đầy đủ.

Lý Lâm Phong đáp: “Vâng ạ.” Nhưng anh vẫn không nhịn được nói: “Thực ra nếu chúng ta đi vào cuối tuần, thì thứ Hai vừa hay đến ngày làm việc, vừa đến đó có thể trao đổi giao tiếp với các quan chức địa phương của Sisby.”

“Bí thư Lý thường xuyên quên ăn quên ngủ vì công việc, trong công việc nắm chắc từng giây từng phút, là tấm gương cho tôi học tập.” Tống Dịch mỉm cười, thái độ khiêm tốn.

Lý Lâm Phong vội vàng nói: “Đâu có, đâu có?”

Tống Dịch lại nói: “Nhưng mà, hai ngày cuối tuần cứ để mọi người nghỉ ngơi cho tốt đi, muộn hai ngày cũng không thành vấn đề. Hơn nữa lần này đi bên đó đâu chỉ ở một hai ngày.”

Lý Lâm Phong không đưa ra ý kiến, trong lòng anh đã xác định rằng Tống Dịch quyết định như vậy là vì Thang Lâm.

Tống Dịch cũng không nói gì thêm, cáo từ rời đi.

Khi Thang Lâm và Tống Dịch ở riêng trong phòng, cô từ phía sau ôm lấy Tống Dịch, nũng nịu hỏi: “Cuối tuần bọn họ đi tụ tập rồi, tham tán Tống có đi không?”

Tống Dịch đang đứng bên tủ pha nước mật ong cho Thang Lâm. Thang Lâm thích uống cà phê, Tống Dịch nói phụ nữ uống nước mật ong tốt hơn, đừng uống nhiều cà phê. Thang Lâm không để ý, còn Tống Dịch thì thực sự mang mật ong đến.

Tống Dịch vừa dùng thìa khuấy trong cốc nước, vừa nói: “Không phải là muốn cùng em đi thuyền sao?”

Thang Lâm “hì hì” cười, sau đó từ phía sau Tống Dịch thò đầu ra hưng phấn nói: “Là kiểu bè gỗ ấy, ở trên một cái hồ ít người.”

“Vậy thì anh phải trông chừng em cho kỹ, đừng để đến lúc đó rơi xuống nước thành gà mắc mưa.” Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm, vẻ mặt tươi cười.

“Thứ Bảy hay Chủ nhật đi?” Tống Dịch hỏi Thang Lâm.

Thang Lâm nói: “Thứ Bảy.”

Tống Dịch pha xong nước mật ong, xoay người đưa cốc nước đến trước mặt Thang Lâm. “Đút cho em.” Thang Lâm ngẩng cằm lên.

Tống Dịch múc một thìa nước mật ong đút vào miệng Thang Lâm.

“Ngọt.” Thang Lâm nuốt xuống, cười toe toét.

Tống Dịch lại múc một thìa đút cho Thang Lâm. Thang Lâm nói: “Tuy ngọt nhưng em vẫn thích uống cà phê đắng hơn. Ăn được đắng cay mới nên người.”

Tống Dịch nhếch môi: “Em như thế mà gọi là chịu khổ à?”

Thang Lâm nói: “Đời người trăm vị, có những vị đắng khác nhau.”

Tống Dịch lại đút cho Thang Lâm uống một thìa nước mật ong, sau đó đánh giá cô, cười nói: “Ngụy biện.”

Thang Lâm uống vài ngụm, nói với Tống Dịch: “Sau này anh vẫn cứ pha cà phê cho em đi, em vẫn không thích uống nước mật ong.”

Tống Dịch thở dài: “Tiếc công nhờ người gửi loại mật ong ngon nhất đến.”

Thang Lâm nhướn mày: “Có cần phải nhờ người không? Nhờ người thân bạn bè trong nước gửi đến là được mà?”

Thang Lâm cười khẽ: “Tham tán Tống đã mấy lần vì em mà phải nhờ người rồi.”

“Miệng em kén chọn như vậy, lại còn ở cái đất nước như thế này, anh còn cách nào?” Tống Dịch liếc Thang Lâm một cái.

“Vậy thì em xem như nể tình anh vì em mà phải nhờ người, em uống thêm một ngụm nữa.” Thang Lâm hơi hé môi.

Tống Dịch lại múc một thìa nước mật ong đút vào miệng Thang Lâm.

Thang Lâm cười híp mắt nói: “Tham tán Tống đã tốn công rồi, cảm ơn anh.”

Tống Dịch giơ tay nhẹ nhàng nhéo cằm Thang Lâm đang ngẩng lên.

Sau đó Tống Dịch lại ngồi trên sofa đọc sách.

Thang Lâm gối đầu lên đùi Tống Dịch đeo tai nghe nghe đài phát thanh tiếng địa phương Sisby.

Đến thứ Sáu, sau khi nhận một cuộc điện thoại, Tống Dịch lập tức gọi điện cho Lý Lâm Phong, bảo anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi cùng anh đến Pura.

Pura là một tỉnh ở phía nam Sisby, cũng là nơi dự định sẽ đi khảo sát.

Lý Lâm Phong ngạc nhiên nói: “Không phải là nói thứ Hai mới đi sao?”

“Đi trước để xử lý một số việc, chúng ta đi trước, Tô Giang cùng mọi người thứ Hai sẽ đến. Một số công việc của anh tạm thời giao cho Tô Giang xử lý.” Tống Dịch nói.

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp xe.” Lý Lâm Phong nói. Sau đó hỏi: “Tổng cộng có mấy người?”

Tống Dịch: “Ba người. Anh, tôi và Thang Lâm.”

Tống Dịch nói: “Cô ấy hiểu tiếng địa phương phía nam, chúng ta không thể thiếu cô ấy.”

Lý Lâm Phong ngẩn người một chút.

Còn Thang Lâm sau khi nghe tin này thì vô cùng tiếc nuối, điều này có nghĩa là thứ Bảy cô và Tống Dịch không thể đi thuyền được nữa.

Bình Luận (0)
Comment