Edit: Carrot – Beta: Cún
Tô Giang ngẩn người, một là vì ánh mắt Tống Dịch nhìn anh như thể anh đã làm sai chuyện gì đó; hai là vì Tống Dịch đến đây cũng là để đưa nước cho Thang Lâm, tuy rằng Tống Dịch ngày thường rất dễ gần, nhưng điều này vẫn khiến anh không ngờ đến. Đồng thời, Thang Lâm đang ngồi trước mặt anh cũng ngẩn ra, cô lại nghe thấy Tống Dịch dùng hai chữ “mệnh lệnh” để nói chuyện với cô, khóe miệng cô hơi nhếch lên, anh đang ra oai sao? Bình thường đâu thấy anh như vậy.
Một lát sau Thang Lâm hoàn hồn lại, cô cúi đầu nhìn nước trong tay, hơi ngửa đầu uống.
Tô Giang trầm ngâm nhìn Thang Lâm uống nước, đợi đến khi Thang Lâm uống hết nước, anh nói: “Ở đây còn.”
Thang Lâm đặt bát xuống bàn.
Cô đã khát cả ngày, trong tình trạng khát khô cổ họng như vậy, cô có thể uống hết một chai nước khoáng trong một hơi, nhưng lúc này cô đang ở Praza, nơi thiếu nước nghiêm trọng, trong tình huống đặc biệt, phải tiết kiệm nước hết mức có thể, hơn nữa Tống Dịch đã kịp thời mang nước đến giải khát cho cô, vì vậy cô ngẩng đầu nói với Tô Giang: “Không cần đâu, anh giữ lại, hoặc là cho những người cần hơn.”
Ý nói cô bây giờ không cần nữa.
Tô Giang nghĩ một lát, nói: “Được thôi, nhưng mình cứ để ở đây, nhỡ đâu cậu lại cần thì sao?”
Thang Lâm nói: “Không cần đâu.” Cô liếc nhìn môi của Tô Giang, lại nói: “Cậu uống đi, xem môi cậu nứt hết cả rồi kìa.”
Tô Giang quả thật rất khát, Tống Dịch đã cho Thang Lâm nước của mình, Thang Lâm không cần của anh, vì vậy anh không nói nhiều nữa, ngửa cổ một hơi uống cạn nửa bát nước nhỏ.
Thang Lâm uống nước xong, tinh thần phấn chấn hẳn lên, tâm trạng cũng tốt hơn, Tô Giang cũng coi như giải được một chút cơn khát, anh đặt bát xuống bàn, để cùng với chiếc bát mà Thang Lâm vừa uống xong, sau đó ngồi xuống đối diện với cô, nói chuyện với cô. Tô Giang hỏi Thang Lâm về chuyến khảo sát cùng Tống Dịch, anh nghe nói họ đã đi không ít nơi.
Có một nhân viên đến gọi Tô Giang, Tô Giang rời đi.
Thang Lâm ngẩng đầu, nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào trời đã tối.
Cô cầm chiếc bát không đã uống cạn nước, đứng dậy.
Cô đi đến trước cửa phòng của Tống Dịch gõ cửa. Cửa phòng nhanh chóng được mở ra.
Cô giơ chiếc bát trong tay lên, cười híp mắt nói với người trong phòng: “Trả lại cho anh.”
Tống Dịch nhận lấy bát từ tay Thang Lâm, tiện tay đặt bát lên chiếc tủ gỗ bên cạnh, sau đó liếc nhìn Thang Lâm một cái, nói: “Đến giờ mới về à?”
“Nói chuyện với Tô Giang một lát,” Thang Lâm nói.
Tống Dịch lại liếc nhìn Thang Lâm một lần nữa, rồi quay người đi vào trong.
“Nước cậu ấy đưa cho em uống chưa?”
Thang Lâm ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tống Dịch, nói: “Chưa.”
“Tại sao không uống?” Tống Dịch hỏi.
Thang Lâm nhìn bóng lưng của Tống Dịch lại nói: “Uống cái anh đặc biệt để dành cho em rồi, không cần nữa.”
Khóe miệng Tống Dịch nở một nụ cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước, đến chỗ chiếc ghế bên cạnh bàn mà ngồi xuống, đây là bộ bàn ghế mà anh đặc biệt yêu cầu khách sạn chuẩn bị cho mình.
Sau khi ngồi xuống, anh ngẩng đầu nhìn Thang Lâm đang đi tới, nói: “Tuy rằng anh để dành cho em, nhưng nếu vẫn chưa đủ, Tô Giang lại đưa cho em, thì cũng không có gì mà không nhận cả.”
“Đương nhiên, quan hệ giữa em và Tô Giang trước giờ không cần khách khí, nhưng em cũng phải hưởng ứng lời kêu gọi tiết kiệm nước của Tham tán Tống chứ?” Thang Lâm cười.
Tống Dịch như khựng lại một chút, sau đó từ từ gật đầu.
“Nhưng mà, anh lại nói với em bằng giọng ra lệnh, oai phong đấy chứ,” Thang Lâm lại nhớ đến câu anh nói khi bắt cô uống nước trước đó.
Thang Lâm đã đi đến trước mặt Tống Dịch, cô cúi đầu nhìn anh, gọi một tiếng: “Này!”
Tống Dịch ngẩng đầu lên, hai cánh môi bỗng nhiên áp xuống, dán chặt vào môi anh, mềm mại và dịu dàng, tim anh theo đó mà rung động.
“Không phải là muốn ra oai trước mặt em và Tô Giang sao? Thấy môi anh khô khốc như thế, em không thèm chấp nhặt với anh,” Thang Lâm nói nhỏ, hai cánh môi của cô từ từ động đậy, nhẹ nhàng cọ xát vào môi Tống Dịch.
Tống Dịch hơi nheo mắt lại, nhưng khi anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ kia, nhất thời không nói được gì.
Thang Lâm lại nói: “Môi anh, phải dưỡng ẩm cho tốt mới được.”
Môi cô khép hờ, mỗi một lần đều lay động trái tim của Tống Dịch.
“Anh – có – muốn – không?” Thang Lâm hỏi từng chữ một, sau đó hé ra đầu lưỡi một chút.
Tống Dịch đột nhiên đưa tay giữ gáy Thang Lâm, mở miệng, bắt lấy. Gần như trong tích tắc, môi và lưỡi của Thang Lâm hoàn toàn bị anh nắm giữ. Cô hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của anh.
Thang Lâm cảm thấy nụ hôn của Tống Dịch khác với những lần trước một chút, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là khác chỗ nào, trong lòng chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng nụ hôn này lại khiến người ta ngày càng xao xuyến.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ dần buông xuống, từng đợt gió lạnh khô thổi tới. Mãi một lúc sau môi hai người mới tách ra.
Thang Lâm nhìn chằm chằm vào môi của Tống Dịch, cười khẽ: “Cuối cùng cũng có chút căng mọng rồi.”
Tống Dịch nhẹ nhàng véo cằm Thang Lâm một cái, nói: “Được rồi, anh còn phải xử lý công việc.”
Nói xong Tống Dịch liền thu dọn tài liệu trên bàn, sau đó gọi điện thoại. Anh lại trở nên nghiêm túc. Thang Lâm nghe vài câu, Tống Dịch đang gọi điện thoại cho một chuyên gia địa lý. Người đàn ông khi tập trung làm việc và lúc nãy khác nhau hoàn toàn, nhưng cả hai dáng vẻ của anh đều khiến người ta yêu thích, trong đó có một dáng vẻ mà người ngoài không thể biết được. Thang Lâm khẽ cong môi, hai tay chắp sau lưng, từ từ đi ra phía cửa sổ, không làm phiền Tống Dịch đang gọi điện thoại bàn chuyện chính sự.
Tuy nhiên, cô nghe ra được rằng, đối với tình hình ở Praza, Sisby, anh đang nghĩ ra nhiều biện pháp hơn để đối phó.
Sau đó, mỗi ngày Tống Dịch đều sẽ để dành phần nước của mình đưa cho Thang Lâm.
Mỗi khi ra ngoài tuần tra hoặc khảo sát, Thang Lâm đều sẽ đựng nước mà Tống Dịch cho vào bình mang theo, để khi nào khát quá thì có nước uống.
Đại diện cho Đại sứ quán Trung Quốc là Tống Dịch và đại diện cho Đại sứ quán Yorkou là ông Meyer, mỗi ngày đều tiếp tục tặng số nước tiết kiệm được cho người dân Praza.
Tuy nói là muối bỏ biển, nhưng ngay cả chính phủ Praza và thậm chí là chính phủ Sisby cũng đều bất lực, vì vậy cũng không có cách nào khác, Tống Dịch và nhóm của anh đối với người dân Praza, chỉ có thể giúp được một chút nào hay một chút ấy.
Lần này Thang Lâm ra ngoài đeo một chiếc khăn che mặt màu đỏ, khuôn mặt tinh xảo ẩn hiện dưới lớp khăn, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời ở bên ngoài. Praza giáp ranh sa mạc, thời tiết khô hanh, gió cát lớn, nhưng Tống Dịch và nhóm của anh, cũng như người dân địa phương ở Praza dường như có khả năng chống chọi với môi trường như vậy một cách tự nhiên, rất ít người đội khăn trùm đầu hoặc khăn che mặt.
Mấy lần trước Thang Lâm ra ngoài về đều cảm thấy không quen với điều kiện như vậy, sau đó tìm cách lấy được một chiếc khăn che mặt màu đỏ ở chỗ một người Praza, màu sắc vừa hay lại là màu cô thích.
Tô Giang liếc nhìn Thang Lâm một cái, khóe miệng nhếch lên.
Thang Lâm nhìn về phía Tô Giang, giọng kéo dài: “Sao thế?”
Lúc này ánh mắt của Tống Dịch cũng rơi lên người Thang Lâm. Thang Lâm với cách ăn mặc này mang một vẻ phong tình đặc biệt, cô luôn tỏa ra đủ loại ánh sáng, luôn vô cùng quyến rũ.
Nghe Tô Giang mở miệng, anh không đổi sắc mặt.
Nhưng lại nghe Tô Giang dừng một chút, rồi nói ra một chữ “cảnh trí”.
Thang Lâm bật cười, Tống Dịch nhàn nhạt lên tiếng: “Đi thôi.”
Lý Lâm Phong đi theo sau Tống Dịch, đáp: “Vâng.”
Thang Lâm và Tô Giang cũng lập tức đi theo.
Mà Tống Dịch đoán được Tô Giang là muốn nói cách ăn mặc của Thang Lâm có một vẻ phong tình đặc biệt, chỉ là Tô Giang khựng lại một chút, đã đổi hai chữ “phong tình” thành “cảnh trí”, cũng coi như anh ta biết cách nói chuyện.
Tuy nhiên, chuyến khảo sát ngày mới đã bắt đầu, không ai tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Trong chuyến khảo sát lần này, Thang Lâm phát hiện tình hình ở Praza ngày càng tồi tệ. Có người đi ăn trộm nước ở giếng của người khác, nhưng trong giếng nước của nhà đó cũng không có nước, người đó không trộm được nước mà còn bị bắt lại đánh cho một trận. Ngoài ra, thậm chí có người vì không có nước uống mà chết khát.
Thang Lâm và nhóm của cô khi nhìn thấy những cảnh tượng này đều trông rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên, mỗi ngày nhóm của Thang Lâm cũng không uống được bao nhiêu nước, vì vậy sau một ngày khảo sát, họ cũng khát khô cả họng. Hôm nay Thang Lâm lại sớm uống hết nước mà Tống Dịch để dành cho cô, lúc này đột nhiên có một cảm giác, cô sẽ giống như người dân Praza mà chết khát mất.
Và thực ra ngoài Thang Lâm có cảm giác này ra, Tô Giang và Lý Lâm Phong cũng không ngoại lệ.
“Đi thôi, về khách sạn,” Tống Dịch nói.
Mọi người đi về phía khách sạn. Đi được một lát, điện thoại của Tống Dịch đột nhiên reo lên, anh dừng bước nghe điện thoại.
Thang Lâm, Tô Giang và Lý Lâm Phong dừng bước chờ Tống Dịch.
Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch một cái, rồi lại liếc nhìn xung quanh. Thứ cô thấy vẫn chỉ là đá sa thạch màu vàng, không có gì khác so với những gì cô vẫn thường thấy. Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua những phiến đá sa thạch trải dài vô tận, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại. Trên phiến đá sa thạch cách đó mấy trăm mét có một cái cây, có hai người đang đứng dưới gốc cây đó.
Cô lập tức nói với Tô Giang một câu: “Mình đi qua đó xem sao!” Nói xong liền bước về phía trước.
Tô Giang lập tức nói với Lý Lâm Phong: “Tôi đi theo xem sao!” rồi đuổi theo Thang Lâm.
Lý Lâm Phong nhìn bóng lưng của Thang Lâm và Tô Giang một cái, rồi thu ánh mắt về.
“Đi qua đó làm gì?” Tô Giang vài bước đuổi kịp Thang Lâm.
“Hai người đó là người của Đại sứ quán Yorkou,” Thang Lâm hất cằm về phía trước.
Tô Giang nhìn về hướng Thang Lâm nói, anh thấy bóng dáng của hai người. Cách xa mấy trăm mét, không nhìn rõ là ai.
Thế là Tô Giang hỏi: “Xa như vậy, sao cậu biết là người của Đại sứ quán Yorkou?”
Thang Lâm nói: “Cậu có phát hiện đồ trên tay bọn họ không?”
“Có một cái túi,” Thang Lâm nói, “màu sắc giống với cái túi mà Trương Kinh và Tần Nhạc mang theo. Mà màu sắc này ở Praza rất đặc biệt, gần như không ai có.”
Trương Kinh và Tần Nhạc chính là hai nhân viên của Đại sứ quán Trung Quốc mỗi ngày đi đưa nước cho người dân Praza.
Hai người họ mỗi ngày đều đựng nước trong những chiếc túi như vậy khi đi đưa nước.
“Bọn họ lấy nước của Trương Kinh và Tần Nhạc!” Tô Giang kích động nói.
“Không phải, không ai dám lấy nước mà đại sứ quán của chúng ta đưa. Chỉ là người của Yorkou cũng dùng túi như vậy để đưa nước cho người dân Praza mà thôi,” Thang Lâm nói.
“Vậy nên hai người đó là người của Yorkou,” Tô Giang bừng tỉnh, sau đó lại nói: “Cho dù là người của Đại sứ quán Yorkou, vậy cậu qua đó làm gì?”
“Đi xem thôi,” Thang Lâm nói.
Tô Giang gật đầu, Yorkou luôn bắt chước cách làm của bọn họ, bọn họ đi qua xem hai người trong Đại sứ quán Yorkou định làm gì thì cũng là chuyện rất bình thường.
Thang Lâm và Tô Giang đi thêm một lát nữa, nhìn rõ hai người kia, quả nhiên nhìn dung mạo thì là người Yorkou. Hai người đang đứng dưới gốc cây nói chuyện, sau đó một người trong số đó bắt đầu trèo cây. Thang Lâm ngẩng đầu nhìn lên cây, chỉ thấy trên cây có mấy quả to bằng bát sứ. Thang Lâm lập tức nói với Tô Giang: “Quả lạp trát! Chúng ta mau qua đó thôi!”
“Quả lạp trát gì cơ?” Tô Giang vội hỏi.
“Quả lạp trát có rất nhiều nước!” Thang Lâm nói.
Tuy Tô Giang không biết quả lạp trát là gì, nhưng nghe Thang Lâm nói vậy, anh liền hiểu có thể uống nước trong quả lạp trát để giải khát.
“Chỉ có vài quả thôi! Chúng ta phải nhanh lên!” Thang Lâm lại nói.
Tô Giang lập tức lao về phía cái cây đó.
Đến gốc cây, anh nhảy lên ôm lấy thân cây, nhanh chóng trèo lên.
“Này! Bọn tôi là người phát hiện ra trước!” Người Yorkou ở dưới gốc cây lập tức la lên.
Tô Giang không để ý, tiếp tục trèo lên. Thang Lâm vẫn đang chạy, cô vừa chạy vừa hô với Tô Giang: “Cố lên! Trèo nhanh lên!”
Tô Giang trèo rất nhanh, mấy cái đã vượt qua người Yorkou trèo trước. Người Yorkou trên cây và dưới cây đều cuống lên, nhao nhao kêu “Dừng lại! Không được tranh với bọn tôi”. Người Yorkou ở trên cây đưa tay túm lấy áo của Tô Giang, ra sức kéo không cho Tô Giang trèo lên. Thân thể của Tô Giang bị kéo đến chao đảo.
Thang Lâm đã chạy đến gốc cây, cô vội vàng hét lớn: “Tô Giang cẩn thận!”
Tô Giang quay đầu lại nhìn người Yorkou phía sau, rồi đá một cước vào người Yorkou đó.
Người Yorkou bị đá liền buông tay khỏi Tô Giang, nhưng rất nhanh lại túm lấy giày của Tô Giang, ra sức kéo.
Tống Dịch nghe xong điện thoại, không thấy Thang Lâm và Tô Giang đâu, sau khi nghe Lý Lâm Phong nói về hướng đi của Thang Lâm và Tô Giang, anh liền đi theo. Lúc này Tống Dịch và Lý Lâm Phong đang đi trên đường, từ xa đã nghe thấy tiếng Thang Lâm hô “cố lên” và “Tô Giang cẩn thận” rồi. Mà khi Tô Giang tung ra cú đá đó, Tống Dịch và Lý Lâm Phong vừa lúc nhìn thấy.
Lý Lâm Phong nhíu mày, không khỏi lên tiếng: “Haizz, sao bí thư Tô lại có thể đá người của Đại sứ quán Yorku như vậy?”
Mà Lý Lâm Phong vừa dứt lời thì lại nghe thấy Thang Lâm hô: “Tô Giang, đá mạnh vào!”
Lông mày của Lý Lâm Phong nhíu lại càng chặt: “Thang Lâm còn dám đổ thêm dầu vào lửa!” Vừa nói câu này, anh vừa nghĩ thầm: “Bí thư Tô, anh ngàn vạn lần đừng có đá nữa!”
Mà Thang Lâm vừa dứt lời thì Tô Giang lại quay đầu lại, mạnh tay đá vào người Yorkou kia một cái.
Lần này người Yorkou đó không chỉ buông tay, mà còn “a a a” kêu la lên rồi ngã từ trên cây xuống.
Tống Dịch xoa xoa thái dương.
Người Yorkou vẫn luôn ở dưới gốc cây nhanh chóng đi về phía đồng bọn, đỡ đồng bọn dậy. Người Yorkou bị ngã kêu đau lớn tiếng. Cả hai đều giận dữ liếc nhìn Tô Giang, sau đó nhìn về phía Thang Lâm. Gió vừa hay thổi tốc một góc khăn che mặt của Thang Lâm lên. Người đang đỡ bạn giận dữ, gấp gáp, dùng tiếng Yorkou chửi: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì cô chính là phiên dịch của Đại sứ quán Trung Quốc, cô Thang! Cô Thang, tôi thấy bây giờ tôi phải đi tìm Tham tán của các cô để phân xử! Tôi muốn xem Tham tán của các cô sẽ nói như thế nào!”
Thang Lâm hất cằm về phía hai người Yorkou, dùng tiếng Anh nói: “Anh nói gì? Tôi không hiểu.”
Mà Thang Lâm đã sớm học được tiếng Yorkou.
Tống Dịch và Lý Lâm Phong ở không xa đương nhiên cũng nghe hiểu tiếng Yorkou.
Tống Dịch nhỏ giọng nói với Lý Lâm Phong: “Mau đi thôi!”
Nói xong Tống Dịch quay người rời đi, bước chân vội vàng.
Lý Lâm Phong nhanh chóng đuổi theo, đây…đây chẳng phải là bọn họ đang bỏ chạy sao? “Người Yorkou sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến,” Lý Lâm Phong nhíu mày, không nhịn được lẩm bẩm.
Lý Lâm Phong thầm nghĩ: “Chạy trốn trước đã.”